Thiên Kim Danh Y

Chương 29: Vu oan.




“Là ai?” Đại Hổ hỏi.

“Chắc là Triệu Đại Thiết và Lý Nhị Lại.” Tô Liên Y chẳng mấy để tâm: “Vì ta bênh vực nhà Tôn gia nên đắc tội với hai tên lưu manh đó, đoán chừng đây là trò trả thù hèn hạ của chúng thôi.”

Nếu là người có chút liêm sỉ, ai lại dùng cái kiểu trả thù rẻ tiền thế này, chẳng ra gì cả.

Đại Hổ khẽ gật đầu. Mọi chuyện của nàng, hắn đều biết rõ. Từ chuyện nàng giúp nhà Tôn giấu tiền giúp Ngô thị, đánh gãy răng Triệu Đại Thiết, rồi chữa khỏi bệnh lạ cho Tôn Đại Hải… từng việc một, hắn đều âm thầm theo dõi.

Chính vì theo dõi kỹ như vậy, hắn mới chắc chắn nàng không phải gián điệp được ai đó gài bên cạnh mình.

“Giờ ngươi định làm gì?” Đại Hổ vừa hỏi, vừa múc một gáo nước lạnh trong chum, ngửa cổ uống cạn.

Tô Liên Y khẽ cong môi cười: “Tính gì chứ? Kệ bọn họ muốn đồn thì đồn. Có mất miếng thịt nào đâu. Lưu manh hay đàn bà lăng loàn cũng chẳng khá hơn nhau mấy, ta nghe quen tai rồi.”

Tay Đại Hổ đang cầm gáo nước hơi khựng một nhịp, rồi đặt xuống, quay đầu nhìn Tô Liên Y, trong mắt thoáng chút kinh ngạc: “Ngươi thật sự không để tâm?”

Tô Liên Y chỉ liếc hắn, nhàn nhạt đáp: “Ngươi đoán xem.”

Nói xong, nàng xoay người vào bếp, bắt đầu trộn bột rong biển với muối, coi như tự làm muối i-ốt dùng dần.

“Tỷ… tỷ… nguy rồi, nguy to rồi…” Lại là tiếng Tô Bạch vang lên ngoài sân.

Đại Hổ bước ra cửa, thấy ngay tên mập Tô Bạch mồ hôi nhễ nhại, thở phì phò. Tên nhóc này còn liếc hắn một cái đầy khinh khỉnh, ánh mắt chẳng hề che giấu vẻ coi thường, rồi lại lật đật chạy vào sân tìm nhị tỷ của mình.

Tô Liên Y ung dung từ trong bếp bước ra, giọng thản nhiên: “Hét cái gì mà hét, làm như trời sập đến nơi không bằng. Là đàn ông thì bớt hoảng loạn đi được không?”

“Dạ… dạ… lời tỷ dạy phải lắm…”

Nếu đổi lại là người khác mắng hắn thế này, Tô Bạch đã sấn tới cãi tay đôi rồi. Nhưng người mắng lại là nhị tỷ hắn — người mà hắn luôn nghe lời nhất — nên chỉ biết rụt cổ chịu đựng.

“Tỷ à, thật sự nguy rồi… Cha chúng ta… cha đánh nhau với Lý Nhị Lại rồi!”

Tô Liên Y khẽ nhướng mày, giọng vẫn lãnh đạm: “Đánh thì đánh chứ sao. Hai thằng lưu manh choảng nhau, có gì lạ?”

Tô Bạch ngớ người ra: “Tỷ… vừa nãy không phải tỷ bảo ta đi điều tra xem ai tung tin đồn sao? Ta lần theo manh mối, moi ra là con mụ Lưu — vợ Lý Nhị Lại — loan tin bậy bạ. Cha nghe xong tức quá, lôi cả Thất thúc với Bát thúc sang nhà Lý Nhị Lại đánh luôn. Đánh tới mức đầu Lý Nhị Lại vỡ toác, máu me đầy sân, trưởng thôn cũng tới rồi. Tỷ mà không ra mặt thì sắp có án mạng tới nơi đấy!”

Tô Liên Y chỉ nhướng mày, giọng dửng dưng: “Liên quan gì tới ta?” Dù sao cái thân xác này là con gái ruột của Tô Phong, nhưng nàng chẳng có tí tình nghĩa nào với Tô Phong. Loại lưu manh đáng gặp báo ứng, có gì oan?

Tô Bạch sững người, nhìn Tô Liên Y đầy khó tin: “Tỷ… nhưng đó là cha ruột của chúng ta mà!”

Đại Hổ bên cạnh nói: “Ngươi vẫn nên qua đó xem một chuyến.”

Nói xong, hắn nhìn Tô Liên Y một cái thật sâu, ánh mắt đó như muốn nhắc nàng: Đừng để chuyện rắc rối hơn nữa.

Nhìn ánh mắt của Đại Hổ, Tô Liên Y hiểu ngay hắn đang lo điều gì, đành bất đắc dĩ nói: “Biết rồi mà.”

Nói xong, nàng lấy một chậu nước rửa sạch rong biển dính trên tay, tháo tạp dề xuống, rồi xoay người bước ra khỏi sân.

Tô Bạch ngơ ngác hết nhìn bóng lưng tròn trịa của nhị tỷ mình, lại quay sang nhìn Đại Hổ mặt mũi bầm dập chẳng ra hình người, rồi ngửa cổ nhìn mây trắng lững lờ trên trời.

“Chết tiệt, chẳng lẽ trời sắp đổ mưa máu* rồi sao?”

*Đổ mưa máu thường dùng đề diễn tả một việc bất ngờ, trái ngược hoàn toàn với thường ngày, khiến người ta nghĩ “có khi trời sập cũng nên”.

Nhị tỷ xưa giờ toàn mắng chửi, động tay động chân với Đại Hổ, vậy mà giờ tự dưng ngoan ngoãn nghe lời hắn?

Nếu hắn không nhìn nhầm... vừa rồi chẳng phải là cái cảnh “Phu xướng phụ tùy*” trong mấy lời đồn trong làng sao?

*Phu xướng phụ tùy là một thành ngữ Hán Việt, nghĩa đen là “chồng hát, vợ hòa theo”.

Thế này thì chắc chắn trời không đổ mưa máu cũng phải mưa xanh mất thôi!

Quay đầu nhìn lại, thấy bóng lưng tròn tròn của nhị tỷ đã đi xa, Tô Bạch không dám chậm trễ, vội vàng ba chân bốn cẳng đuổi theo, vừa chạy vừa kêu: “Tỷ tỷ, chờ ta với, đừng đi nhanh thế chứ!”

Hai tỷ đệ vừa đi khỏi, Đại Hổ vẫn đứng im một chỗ. Bề ngoài hắn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng lại ngổn ngang kinh ngạc.

Sao nàng ta có thể hiểu rõ ý mình đến vậy? Sao lại ăn ý với mình như thế chứ?

Nghĩ lại lúc trước, rõ ràng nhiều lần hắn cũng vô cớ đoán trúng được nàng đang tính gì, làm gì… Biết rõ Tô Liên Y này toàn thân đầy sơ hở, vậy mà hắn vẫn bất chấp nguy hiểm tin nàng… Thật không hiểu nổi!

Cùng lúc đó, ở bên này.

Tô Bạch cuối cùng cũng thở không ra hơi mà đuổi kịp Tô Liên Y. 

“Tỷ tỷ, sao tỷ đi nhanh thế chứ?”

Tô Liên Y liếc nhìn hắn, bình thản nói: “Chẳng ngươi vừa bảo Lý Nhị Lại bị đánh vỡ đầu còn gì? Nếu mà xảy ra án mạng thật thì cha ngươi cũng không gánh nổi đâu.”

Nhìn Tô Bạch mồ hôi nhễ nhại, thân hình tròn trịa mập mạp, Tô Liên Y bỗng thấy hắn cũng không đến mức đáng ghét như trước. Không biết là vì cơ thể này vốn cùng huyết thông, hay vì Tô Bạch trước nay vẫn luôn nghe lời nàng răm rắp.

Tô Bạch dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển: “Tỷ tỷ, sao tự nhiên ta cứ thấy tỷ đang cười trên nỗi đau người khác thế?”

Tô Liên Y bật cười khúc khích, liếc hắn một cái đầy ý cười: “Đó là ảo giác của ngươi thôi. Đi nhanh lên.”

Thật ra, Tô Liên Y đã cố tình đi chậm lại để đợi Tô Bạch đuổi kịp. Dù gì nàng cũng chẳng biết nhà Lý Nhị Lại nằm chỗ nào. Đại Hổ bảo nàng phải đích thân qua đó, dĩ nhiên có lý do. Nếu thực sự có án mạng, quan phủ nhất định sẽ nhúng tay. Đến lúc đó, Đại Hổ bị bại lộ thì nàng cũng chẳng khá hơn là bao.

Nói không tò mò về thân phận của Đại Hổ thì đúng là dối lòng. Một kẻ lẳng lặng ẩn mình trong thôn, chịu nhịn nhục, tuyệt đối tránh gây chú ý, lại chẳng lộ ra mục đích gì rõ ràng, chẳng lẽ…

Lông mày Tô Liên Y khẽ giật giật, trong đầu bất giác nảy ra ý nghĩ có phần đen tối: Chẳng lẽ Đại Hổ là… kẻ trộm mộ?

Nàng mơ hồ nhớ lúc trước từng xem qua vài bộ phim tài liệu, nói rằng mộ phần của bậc quyền quý thường chôn ở nơi phong thủy đẹp: có núi có nước, đặc biệt những cổ mộ hàng trăm năm tuổi thường nằm rải rác ở các thôn quê hẻo lánh. Mà muốn trộm mộ êm thấm không bị lộ, bước đầu tiên của bọn trộm chính là cắm rễ trong làng, âm thầm dò la địa thế.

Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán linh tinh của Tô Liên Y mà thôi. Luật pháp thời hiện đại thì cấm tiệt chuyện trộm mộ, chứ thời cổ nào có luật nào cấm nổi bọn đó.

“Tỷ, tới rồi, ngay trước mặt kia.” Tô Bạch chỉ về phía sân trước mặt. Nơi đó ồn ào huyên náo, người trong thôn chen chúc chật cứng, cổ ai nấy đều vươn dài ngó vào bên trong. Loáng thoáng còn nghe thấy tiếng phụ nữ gào khóc thảm thiết, đứt gan đứt ruột.

“Tránh ra, tránh ra, mau tránh ra!”

Nghe thấy tiếng Tô Bạch, đám người vây quanh vội vã né sang hai bên, ai nấy đều sợ mất vía. Ở thôn Tô Gia này, ai dám đụng vào nhà Tô Phong chứ?

Nhìn thấy sau lưng Tô Bạch còn có cả Tô Liên Y, đám người xung quanh càng sợ tái mặt, vội vàng rút lui thêm mấy bước, chừa ra một lối thật rộng.

Quả nhiên, trong sân lúc này đang loạn thành một đống. Một đám người lao vào đánh nhau túi bụi, máu vương vãi khắp đất. Lý Nhị Lại bị đè dưới đất, thoi thóp hấp hối, còn Tô Phong thì cứ thế ngồi đè trên lưng gã, vừa đấm vừa rít lên chửi: “Cho ngươi chừa cái tội vu oan nữ nhi của ta! Cái mồm mày chỉ giỏi phun phân chó ra thôi hả?!”

Cạnh đó, thê tử Lý Nhị Lại — một mụ đàn bà mặt mũi xảo quyệt, son phấn lòe loẹt — thì ngồi chồm hổm góc sân, vừa vỗ đùi vừa gào khóc thảm thiết: “Giết người rồi! Trời ơi, còn để ai sống nữa hả trời…”

Khóc thì khóc, nhưng tuyệt không dám liều mạng xông lên can ngăn.

Trưởng thôn cũng sợ xanh mặt, nép tít vào góc tường, run giọng can: “Tô Phong! Ngươi mà đánh chết người thật thì sau này ngồi tù mọt gông đấy!”

Nhưng Tô Phong chẳng buồn ngẩng đầu, tay vẫn nện như giã đỗ: “Ngồi thì ngồi! Ông đây dù có bóc lịch cũng phải đập chết cái thằng chó chết này, dám bôi nhọ danh tiếng nữ nhi ông!”

Trong lòng Tô Liên Y khẽ dâng lên một luồng ấm áp. Dù biết rõ người đàn ông này thương xót là thương cho chủ thân xác này, chứ không phải nàng. Nhưng có sao đâu, dù là kẻ thô lỗ cục súc, hắn vẫn còn tình cha, vẫn còn chút lương tri.

“…Cha… ta đến rồi…”

Nàng hơi ngập ngừng một chút, nhưng nghĩ đến lời trưởng thôn nói, lại nhìn Lý Nhị Lại gần như hấp hối. Nàng biết, đánh nữa thật sự có án mạng.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận