Thiên Kim Danh Y

Chương 30: Lý Nhị Lại.




Tô Liên Y vừa cất tiếng, Tô Phong mới chịu dừng tay, quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt lập tức lộ vẻ lúng túng, giọng nói cũng lắp ba lắp bắp: “À… Liên Y à… ngươi… ngươi đến rồi hả…”

Tiếng nói chẳng còn chút hung hăng nào như lúc nãy, chỉ còn lại sự dè dặt và dịu dàng cẩn thận. Ngực Tô Liên Y khẽ nhói lên một tia ấm áp.

Trong một thế giới mà khoa học chẳng thể lý giải nổi, nàng đã vô tình chiếm đoạt mất hạnh phúc lẽ ra thuộc về một nữ nhân khác. Nghĩ đến đó, Tô Liên Y không khỏi cảm thấy áy náy, nhưng cũng chẳng biết làm sao để trả lại thân xác này.

May mà chủ nhân thật sự của cơ thể đã không còn, nếu hồn vía người ấy vẫn còn vất vưởng đâu đây, thì dù phải bỏ mạng, nàng cũng sẽ trả lại mạng sống này cho nàng ta. Tô Liên Y làm người xưa nay chỉ mong không thẹn với lương tâm.

Chỉ tiếc, nay đã rơi vào cảnh chim khách chiếm tổ chim sẻ, nàng chỉ có thể tự nhủ: ít ra phải sống xứng đáng với tình thương mà những người này dành cho mình.

“Cha, tránh ra một chút.” Nếu như trước đây gọi một tiếng “cha” còn hơi gượng gạo, thì giờ đã thuận miệng hơn nhiều.

Tô Phong hiếm khi thấy con gái mình nghiêm túc như vậy, bèn sững người một lúc rồi lặng lẽ đứng dậy khỏi người Lý Nhị Lại, để lại hắn ta nằm thoi thóp hấp hối trên đất.

Mọi người xung quanh bỗng im bặt, nín thở dõi theo, ai nấy đều muốn xem Tô Liên Y định làm gì tiếp theo. Với tính khí và sự quyết liệt thường ngày của nàng, không chừng sẽ thẳng tay tiễn kẻ dám vu oan nàng về chầu trời ngay lập tức.

Lưu thị đang khóc lóc thảm thiết cũng nín bặt, thi thoảng vẫn nấc lên vì sợ.

Lúc nãy còn ỷ thế Lý Nhị Lại chống lưng nên vênh váo, giờ thì sợ đến mất mật. Tô Phong ngang ngược có chừng mực, nổi tiếng khắp làng nhưng có nguyên tắc riêng, mà một trong số đó là tuyệt đối không ra tay đánh phụ nữ. Chính vì thế lão mới giữ được uy tín suốt bao năm.

Nhưng Tô Liên Y thì khác, nàng chẳng kiêng dè gì chuyện đánh đàn bà, đã ra tay là không nương nhẹ chút nào. Thế nên vừa thấy nàng tới, Lưu thị lập tức im như thóc.

Điều khiến mọi người trố mắt kinh ngạc là, Tô Liên Y không hề ra tay tàn độc như mọi người nghĩ, ngược lại còn làm một loạt hành động hết sức kỳ quặc.

Nàng trước tiên lật Lý Nhị Lại nằm ngửa ra, đưa tay vạch mí mắt hắn ra xem, rồi lại dùng tay kia che che, xong lại buông ra, miệng lẩm bẩm như tự nói với mình: “Đồng tử chưa giãn, không nguy hiểm tính mạng, cùng lắm chỉ chấn động não nhẹ thôi.”

Dứt lời, nàng rút ra con dao găm sáng loáng mua từ trên huyện về. Cả đám dân làng xung quanh đồng loạt hít mạnh một hơi lạnh, sống lưng ai nấy cũng rùng mình.

Nữ ma đầu Tô Liên Y không giết Lý Nhị Lại ngay lập tức, ngược lại còn vạch mắt hắn ra kiểm tra, giờ thì rút dao găm ra, thế này chẳng phải định… móc mắt sao! Quả nhiên độc ác! Danh bất hư truyền, Tô Liên Y vẫn là Tô Liên Y!

Con người đúng là giống loài kỳ lạ, càng sợ thứ gì thì lại càng không kìm nổi tò mò. Thứ đáng sợ càng khiến người ta rợn tóc gáy thì lại càng thôi thúc họ muốn nhìn tận mắt.

Lưu thị run bần bật, sợ đến mức bỗng thấy ấm ấm dưới háng, rồi lập tức một mùi khai nồng nặc lan ra, khiến mấy người đứng gần phải che mũi. Mụ ta… tè ra quần rồi! Nghĩ đến cảnh Tô Liên Y còn nhẫn tâm với Lý Nhị Lại như vậy, lát nữa đến lượt mụ, chẳng phải sẽ bị lột da sống luôn sao!

Trưởng thôn giờ thì hối hận đến xanh mặt, thầm mắng bản thân: Hôm nay đúng ra không nên dây vào cái vũng nước đục nhà Tô gia này! Giá như lúc sáng cứ nằm nhà ngủ khì, rồi bảo con dâu ra nói láo với dân là ông đã lên huyện rồi, có phải yên thân không!

Nhà Tô gia thì còn lạ gì, toàn mấy kẻ liều mạng, nổi tiếng máu lạnh.

“Nữ… nữ nhi à… cái này… cái này thì…” Đến Tô Phong cũng không nhịn được mà lắp bắp can ngăn. Đánh người thì đánh, dù sao Tô gia thôn này cũng là nơi quê mùa chất phác, sao có thể để xảy ra chuyện tàn độc đến vậy được?

Tô Liên Y vung dao một nhát gọn lỏn, mấy cô gái, phụ nữ trẻ trong đám đông sợ quá che kín mắt, chỉ nghe một tràng tiếng hét kinh hoàng vang lên. Thế nhưng, con mắt của Lý Nhị Lại vẫn còn nguyên. Trái lại, tóc trên đầu hắn cùng chiếc khăn vấn đầu đã bị nàng gọt sạch trơn.

Ngay sau đó, lại nghe xoẹt xoẹt mấy tiếng nữa, mớ tóc thưa thớt còn sót lại trên đầu Lý Nhị Lại cũng bay sạch.

Đám người xung quanh lại bật lên một tràng kêu sợ hãi. Da thịt, tóc tai đều do cha mẹ sinh ra, nay bị cạo sạch thế này còn nhục hơn giết người. Nữ ma đầu Tô Liên Y quả nhiên càng lúc càng độc, không rơi máu nhưng lại sỉ nhục kẻ khác đến mất hết mặt mũi.

Thật ra, mọi người đều nghĩ oan uổng Tô Liên Y rồi. Nàng nào có hứng thú làm thợ cắt tóc chứ! Chỉ là tình thế lúc này cấp bách, Lý Nhị Lại đã hấp hối, vết thương lại nằm trên đầu, muốn xem xét kỹ thì buộc phải xử lý cho sạch sẽ.

Mà đầu tóc người xưa dài lê thê, không cạo đi thì sao nhìn rõ vết thương?

Cạo sạch tóc xong, Tô Liên Y mới thấy rõ miệng vết thương. May mà không sâu, không đến mức chí mạng. Xác định được chỗ chảy máu, nàng liền dùng tay ép cầm máu, rồi bấm thêm vài huyệt ở mặt và vai để giảm lượng máu mất.

“Ngươi, mau đi lấy nước với băng gạc sạch! Không có băng thì lấy miếng vải sạch cũng được. Thêm rượu mạnh và kim chỉ mang lại đây!” Tô Liên Y chỉ thẳng vào mặt Lưu thị, giọng vừa bình tĩnh vừa dứt khoát.

Lưu thị lập tức gào khóc như heo bị chọc tiết, vừa sợ vừa hoảng, chẳng buồn quan tâm váy áo còn đầm đìa mùi khai. Mụ ta quỳ sụp xuống đất, dập đầu bình bịch như trống trận, nước mắt nước mũi hòa làm một:

“Liên Y cô nương ơi, xin tha mạng cho ta với! Tin đồn nói ngươi dan díu bên ngoài không phải ta bịa ra đâu, là do Lý Nhị Lại hắn tự nói đấy! Ta chỉ lỡ miệng thôi mà!”

Đúng là phu thê lúc hoạn nạn thì mạnh ai nấy lo. Vừa gặp họa, lập tức lật mặt bán đứng nhau ngay!

Tô Liên Y bất lực, chẳng buồn để ý đến Lưu thị nữa, quay người ra lệnh cho Tô Bạch: “Tô Bạch, ngươi đi vào nhà Lý Nhị Lại, tìm cho ta mấy thứ đó mang lại đây!”

“Được!” Tô Bạch vừa nhận lệnh đã hớn hở như được đi phá làng phá xóm, cười đểu rồi chạy thẳng vào nhà Lý Nhị Lại. Chẳng mấy chốc, từ trong đó đã vang lên đủ thứ tiếng đổ vỡ, va đập loảng xoảng như cướp phá.

Lần này, Tô Liên Y thật sự nổi giận. Bình thường hắn quậy phá nàng còn mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng hễ đã dính dáng đến công việc thì nàng tuyệt đối không cho phép sai sót nửa phần!

Nàng hít sâu, vận khí quát thẳng về phía căn nhà: “Tô Bạch! Ngươi chán sống rồi phải không? Không muốn làm thì cút! Đừng có ở đó mà rảnh hơi phá của người ta thêm nữa!”

Trong nhà lập tức im phăng phắc. Chẳng bao lâu sau, Tô Bạch đã mang đủ đồ ra, cung kính đặt trước mặt Tô Liên Y.

Tô Liên Y không nói thêm lời nào, lập tức bắt tay vào xử lý vết thương: rửa sạch, khử trùng, rồi khâu lại, động tác dứt khoát liền mạch như nước chảy mây trôi.

Vết thương cũng không lớn, nàng chỉ khâu bốn mũi là xong, rồi xé vải ra thành dải, cẩn thận băng kín vết thương trên đầu Lý Nhị Lại.

Đám đông cũng nín thở không dám gây tiếng động, im ắng đến mức nghe rõ tiếng kim rơi. Ai nấy tròn mắt dõi theo từng động tác của Tô Liên Y: đầu tiên ngạc nhiên vì nữ ma đầu không đánh người mà lại cứu người, rồi lại há hốc mồm vì cách nàng cứu thật quá kỳ lạ. Dám khâu da thịt con người như khâu vải vậy, đúng là chưa từng thấy bao giờ!

Mấy cô gái và phụ nữ trong đám đông cũng âm thầm ngạc nhiên: Tô Liên Y từ bao giờ biết làm việc may vá thế này? Nhìn nàng xỏ kim luồn chỉ mà thành thạo đến vậy!

Xử lý xong xuôi mọi việc, Tô Liên Y mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Ngẩng đầu lên đã thấy Lưu thị đang ngồi bệt trong một đống rác, mặt trắng bệch như tờ giấy. Biết rõ người đàn bà này chính là kẻ tung tin đồn nhảm bôi nhọ mình, nên Tô Liên Y chẳng thèm giữ mặt mũi: “Muốn phu quân ngươi sống thì mau vào nhà nấu ít nước đường đỏ mang ra đây.”

Lưu thị nghe vậy sợ đến hồn vía lên mây, lập tức vừa lăn vừa bò chạy tọt vào trong nhà. Tô Liên Y thì quay sang bảo Tô Bạch mang theo mấy người khiêng Lý Nhị Lại vào trong, cho hắn uống nước đường đỏ, xong xuôi liền quay người bỏ đi.

“Tỷ tỷ, tỷ đi đâu đấy?” Tô Bạch vội chạy theo hỏi.

“Về nhà.” Tô Liên Y đáp gọn lỏn.

“Tỷ đi luôn thế à? Thế Lý Nhị Lại có chết không?” Tô Bạch vẫn chưa chịu thôi hỏi.

Bước chân Tô Liên Y chậm lại một chút, khẽ mỉm cười: “Ngươi đã nghe câu này chưa: người tốt thì yểu mệnh, còn kẻ tai họa thì sống dai cả ngàn năm. Lý Nhị Lại ấy à, không chết được đâu.”

Chỉ là mấy vết thương ngoài da thôi, cùng lắm thì choáng nhẹ một chút.

“Tỷ, mấy hôm nay tỷ không về nhà, cha lo cho tỷ lắm đấy.” Tô Bạch nói.

Trong lòng Tô Liên Y ấm áp. Nghĩ đến sự quan tâm mà kiếp này ‘cha’ và ‘đệ đệ’ dành cho mình, bảo không cảm động thì đúng là nói dối. Nhưng, cảm động thì cứ là cảm động thôi, nó sẽ không làm thay đổi thế giới quan của nàng, cũng không khiến nàng vì tình riêng mà nhắm mắt làm ngơ để họ cứ thế ức hiếp dân làng.

Đi đến gần cổng sân nhà mình, nàng bỗng lóe lên một ý, dừng bước lại. Tô Bạch cũng khựng lại theo: “Tỷ tỷ, sao thế?”

Tô Liên Y nghiêng đầu nhìn cậu: “Tô Bạch, ngươi biết đọc chữ không?”

Tô Bạch trên mặt đầy vẻ nghi hoặc: “Đương nhiên là không biết rồi! Tỷ quên rồi à? Năm đó nương dạy tụi mình học chữ, chỉ có đại ca là chăm chỉ học thôi, tỷ thì nhất quyết không chịu học, làm nương tức đến phát bệnh. Còn ta… ta tất nhiên đứng về phía tỷ rồi, nên cũng chẳng học gì cả.”

Nói đến đây, giọng Tổ Bạch nhỏ dần, có lẽ nhớ đến người mẫu thân đã mất, trong lòng có chút buồn bực, nghẹn lại.

Tô Liên Y nghe Tô Bạch nhắc đến mẫu thân đã qua đời, lòng cũng chùng xuống. Có lẽ là bị Tô Bạch ảnh hưởng, cũng có lẽ là phản ứng bản năng của thân thể này, nàng cảm thấy có chút lúng túng, cũng thấy áy náy trước tấm lòng vất vả ngày xưa của người mẹ hiền.

“Nương… là người thế nào?” Nàng khẽ hỏi.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận