Thiên Kim Danh Y

Chương 50: Nguyên nhân bệnh.




Tô Liên Y ngủ một giấc thật dài. Đầu óc nàng nặng trĩu, quay cuồng, vừa đau vừa nóng, rõ ràng là đang nghỉ ngơi mà chẳng hề cảm thấy dễ chịu hơn, ngược lại càng thêm mệt mỏi.

Từng giấc mơ nối tiếp nhau hỗn loạn. Khi thì quay lại thời thơ ấu, lúc thì về thời còn đi học, có lúc lại là cảnh trong công việc, và cả những trải nghiệm ở dị giới này nữa.

Giữa lúc mơ màng, một làn hơi mát chạm nhẹ lên trán khiến nàng khẽ mở mắt. Đập vào mắt là gương mặt một thiếu nữ, tóc dài búi caol, cài nghiêng một chiếc trâm gỗ, ngũ quan thanh tú. Đôi mắt to long lanh ánh lên vẻ lo lắng, bất an. Tuy làn da ngăm và lấm tấm tàn nhang, nhưng xét về nét mặt vẫn khiến người ta thấy dễ chịu, ưa nhìn.

Tô Liên Y cau mày, đầu óc hỗn loạn, phải mất một lúc mới nhận ra người kia là ai: “Sơ Huỳnh? Sao ngươi lại ở đây?” Giọng khàn đặc, vừa nói xong mới nhớ, chẳng phải mình đang ở trên núi sao? Bị bọ cạp cắn, rồi Đại Hổ muốn cõng nàng, sau đó…

Sau đó thì không nhớ gì nữa.

“Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi, dọa ta sợ muốn chết! Ngươi đã ngủ mê suốt cả đêm rồi đó!” Vừa nói, đôi mắt to của Sơ Huỳnh liền rơi những giọt nước mắt to như hạt châu.

“Con bé ngốc này, khóc gì chứ?” Tô Liên Y gắng sức ngồi dậy, toàn thân đau nhức như bị dần cho một trận, chắc là bị cảm rồi. Chuyện ở xưởng rượu Tô gia, tuy ngoài mặt nàng tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng rất tức giận. Cộng thêm một đêm không ngủ, lại trèo đèo lội suối, hẳn là lúc ấy đã bị nhiễm lạnh.

“Ngươi… ngươi bị bệnh, ta sợ lắm…” Sơ Huỳnh vừa khóc vừa nói.

Tô Liên Y bật cười: “Bệnh thì bệnh thôi, có gì ghê gớm đâu. Nghỉ ngơi là khỏi.” Nói rồi nàng định xoay người xuống giường.

“Ngươi bệnh rồi mà…” Sơ Huỳnh vội vàng ngăn lại.

“Ngoan, không sao đâu.” Tô Liên Y không nhịn được, đưa tay xoa đầu nàng ta: “Đừng khóc nữa, không tốt cho sức khỏe. Ngươi sắp làm mẫu thân rồi, sao vẫn còn hậu đậu thế?” Nàng trách nhẹ một câu.

Sơ Huỳnh vội vàng gạt nước mắt, bĩu môi: “Chính ngươi mới là người hậu đậu ấy! Có gì đâu mà không để Đại Hổ làm, sao phải tự mình xuống hồ nước? Con gái con đứa, sao làm chuyện mất thể diện như thế chứ?” Cô nàng nghiêm túc dạy dỗ.

Tô Liên Y bật cười, chậm rãi bước đến mở cửa sổ cho thoáng khí: “Bơi cũng là mất thể diện sao?” Nhìn ra ngoài, trời đã tối đen.

“Chứ còn gì nữa? Quần áo ướt dính sát người, nếu bị người khác thấy thì biết làm sao?” Sơ Huỳnh vội vàng lấy một chiếc áo khoác, chạy lại giúp Tô Liên Y choàng lên người.

“Ừm, biết rồi, lần sau nhất định chú ý.” Nàng không còn sức để tranh cãi, dù đã dậy nhưng đầu vẫn choáng váng. 

“Sơ Huỳnh, nấu cho ta một bát nước gừng được không?”

Nước gừng giúp làm ấm người, toát mồ hôi, là bài thuốc dân gian trị cảm lạnh.

“Đại Hổ đã đi bốc thuốc cho ngươi rồi, giờ đang sắc trong bếp đó.” Sơ Huỳnh đáp.

Tô Liên Y ngẩn người, ngẩng đầu nhìn về phía bếp. Quả nhiên, ánh đèn le lói từ trong bếp chiếu ra, cửa mở hé, bóng dáng cao lớn của Đại Hổ ngồi bên bếp lửa, dùng quạt nan quạt đều cho nồi thuốc đang đun trên bếp.

Ký ức chợt quay về mười hai canh giờ trước. Trên núi, nàng bị bọ cạp cắn, lại còn hai lần lặn xuống đầm trong tình trạng kiệt sức, chắc lúc đó đã trúng gió mà ngất. Là Đại Hổ đã cõng nàng xuống núi, mời Sơ Huỳnh đến chăm sóc. Còn hắn thì đi bốc thuốc, giờ lại tự tay sắc thuốc.

Cơn cảm mạo dường như tan biến quá nửa vì sự ấm áp bất ngờ ấy. Không ngờ ở dị thế này lại có nhiều người đối xử tốt với nàng như vậy, thật khiến người ta cảm động.

“À đúng rồi, Liên Y, cả đêm qua ngươi chưa ăn gì, trước khi uống thuốc tốt nhất nên lót dạ chút gì đó, bằng không sẽ hại dạ dày đấy.” Nói xong, nàng ta liền lao vút ra bếp như một con bướm nhỏ, mang về bát cháo vẫn đang được ủ ấm trên bếp lớn.

Trong bếp, hình như Sơ Huỳnh nói gì đó với Đại Hổ, hắn liền quay đầu nhìn về phía phòng trong. Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, tim Tô Liên Y bỗng đập lạc một nhịp, một cảm giác mơ hồ khó tả lan ra trong lồng ngực.

Nàng vội cụp mắt, lùi sâu vào bên trong phòng rồi ngồi xuống, vô thức đưa tay lên ngực, trong mắt đầy vẻ hoang mang khó tin.

“Liên Y, cháo đây rồi, ngươi ăn trước một chút đi nhé.” Sơ Huỳnh cười tươi rói quay lại, hai tay nâng bát cháo đưa tận tay nàng.

Tô Liên Y đón lấy, muôi cháo ấm áp trôi xuống cổ họng, như mang theo cả sinh khí trở về cơ thể vốn đang mệt mỏi.

Cháo vừa cạn đáy bát, Đại Hổ cũng bưng nồi thuốc bước vào, đặt xuống phòng phía Nam, rồi cẩn thận đổ phần thuốc đậm đặc ra bát, lại dùng muỗng khuấy đều vài lượt, mới bưng vào tận giường cho nàng.

Gương mặt Tô Liên Y đỏ bừng, tim đập thình thịch, đến chính nàng cũng thấy khó hiểu. Cái cảm giác xa lạ này… chẳng lẽ chính là điều mà người ta gọi là… rung động?

Nhưng nàng và Đại Hổ mới chỉ quen nhau hơn một tháng, số lần trò chuyện còn đếm được trên đầu ngón tay, sao nàng lại… Chẳng lẽ vì Đại Hổ là người đàn ông đầu tiên ngoài người thân đối xử tốt với nàng?

May mắn thay, lúc này Tô Liên Y đang sốt, nên dù mặt có đỏ thế nào cũng không khiến ai nghi ngờ.

Đại Hổ vừa định đưa bát thuốc tới, thân người bỗng hơi khựng lại, lúng túng trong thoáng chốc, rồi đặt nhẹ bát lên bàn trang điểm, xoay người bước nhanh ra khỏi phòng, từ đầu đến cuối không nói một lời.

Đợi Đại Hổ đi rồi, Tô Liên Y mới thở phào một hơi, cảm giác dễ chịu hơn hẳn.

Tính Sơ Huỳnh vốn vô tư, lại đơn thuần, chẳng hề nhận ra sự gượng gạo giữa hai người, hớn hở cầm lấy bát thuốc đưa tới: “Mau uống khi còn nóng, nếu thấy đắng quá, ta đi lấy cho ngươi chút đường.”

Tô Liên Y ho khẽ hai tiếng để giảm bớt ngượng ngùng, rồi nói: “Không cần đâu.”

Chẳng phải chỉ là thuốc thôi sao? Một người từng làm bác sĩ như nàng lại sợ thuốc sao? Nghĩ vậy, nàng liền bưng bát lên, uống một hơi cạn sạch.

Vừa mới chạm lưỡi, đến cả nàng dù bình tĩnh thế nào cũng lập tức trợn tròn mắt.

Sơ Huỳnh lập tức bật cười: “Ta biết mà, thuốc này đắng lắm. Để ta đi lấy ít đường cho ngươi!”

Nói xong, nàng lại như cánh bướm tung tăng chạy vụt đi.

Tô Liên Y nuốt ực phần thuốc còn lại xuống, cố gắng nén cơn buồn nôn: “Đại Hổ, ngươi mau vào đây cho ta!”

Đại Hổ đang bổ củi ngoài sân nghe tiếng liền nhíu mày, đặt dao xuống rồi bước vào, vẻ mặt lạnh tanh, trông còn rất vô tội.

“Ngươi… đã bỏ bao nhiêu hoàng liên vào trong thuốc vậy? … Ọe…”

Đời trước nàng cũng từng uống thuốc bắc, nhưng chưa bao giờ uống thứ gì đắng đến mức này.

Đại Hổ gật đầu như đã hiểu rõ: “Đại phu bảo dùng hoàng liên để hạ hỏa, nên ta đem toàn bộ phần còn lại sắc luôn một thể.”

“Bao nhiêu là bao nhiêu?” Tô Liên Y ôm bụng, dạ dày quặn lại vì vị đắng.

“Không nhiều, chỉ ba lượng thôi.” Đại Hổ đáp tỉnh bơ.

“Ọe…” Tô Liên Y cuối cùng không nhịn được nữa, đẩy mạnh hắn ra rồi lao thẳng ra ngoài sân. Vốn định chạy hẳn ra ngoài cửa mà nôn, nhưng chưa tới nơi thì đã không kiềm được, toàn bộ cháo lẫn thuốc vừa uống đều trào ra sạch sẽ.

Đại Hổ sợ đến tái mặt. Chẳng lẽ trong thuốc có độc!? Hắn vội vàng chạy theo tới tận cổng sân, vẻ mặt đầy lo lắng.

Sơ Huỳnh cẩn thận bưng thìa đường từ bếp bước ra, vừa thấy hai người đang đứng ở sân thì tò mò chạy lại gần: “Liên Y làm sao thế? Sao đang yên đang lành lại nôn ra vậy?”

Đại Hổ ngơ ngác: “Không biết… uống xong thuốc thì nôn luôn.”

Tô Liên Y vừa định phản bác: ba lượng hoàng liên, soa ngươi không bỏ luôn cả cân cho rồi! Nhưng lời đến miệng lại nghẹn lại, vì chỉ cần mở miệng là cổ họng lại trào vị đắng, đành phải một tay vịn tường, một tay bịt chặt miệng.

Sơ Huỳnh nhìn sắc mặt tái xanh của Tô Liên Y, rồi lại ngẩng lên nhìn gương mặt vô tội của Đại Hổ, đôi mắt to khẽ chớp, bỗng sáng bừng như hiểu ra tất cả: “Ta biết vì sao rồi!”

“Vì sao?” Đại Hổ vội hỏi, tuy ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng thật sự hoảng hốt.

Tô Liên Y cũng bịt miệng nhìn nàng ta, rất tò mò không biết Sơ Huỳnh ngốc nghếch này bỗng sao lại thông minh đột xuất như thế.

Đôi mắt to của Sơ Huỳnh lập tức cong thành vầng trăng non, cười rạng rỡ: “Trước ta cũng từng như vậy, vô duyên vô cớ bị cảm rồi lại nôn khan… tám chín phần là Liên Y mang thai rồi!”

Mặt Đại Hổ đỏ bừng, đứng cứng đờ không biết nên phản bác thế nào: bọn họ còn chưa từng chung giường kia mà…

Tô Liên Y thì suýt muốn phát điên: mang thai cái gì chứ! Là nàng ăn quá nhiều hoàng liên mới như vậy! Quả thực là muốn nói mà nói không được, đúng là “người câm ăn hoàng liên, có đắng cũng chẳng kêu được”!

Đúng lúc này, Tô Bạch chạy tới, nghe nói tỷ tỷ mình bị bệnh nên cuống quýt chạy ra xem. Thấy ba người tụ tập ở cổng sân, vẻ mặt ai cũng kỳ lạ, cậu tò mò hỏi:

“Tỷ tỷ, Sơ Huỳnh tỷ, tỷ… phu, ba người đứng đây làm gì vậy?”

Sơ Huỳnh vui vẻ giơ thìa đường lên, cười hớn hở: “Tô Bạch, ta nói cho ngươi một tin tốt… Tỷ tỷ ngươi mang thai rồi đó!”

Tô Bạch sững sờ, mắt chớp chớp nhìn gương mặt tái xanh đang bịt miệng của Tô Liên Y, rồi liếc sang gương mặt đỏ bừng lúng túng của Đại Hổ, lập tức xoay người, cất chân chạy như bay:

“Tốt quá rồi! Ta phải về báo cho cha, tỷ tỷ ta mang thai rồi!”

“Không…!” Tô Liên Y cuống quýt, há miệng định giải thích, nhưng không khí vừa lọt vào cổ đã kéo theo vị đắng ngắt dâng lên: “Ọe…”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận