Trong giai đoạn đầu thai kỳ, sức đề kháng của cơ thể giảm sút, dễ mệt mỏi, có xu hướng thiếu máu, dinh dưỡng lại không cân bằng, áp lực tinh thần tăng cao. Tất cả đều khiến nguy cơ bị cảm lạnh cao hơn nhiều so với người bình thường. Vì thế, rất nhiều phụ nữ vừa mới mang thai nhưng chưa nhận ra lại tưởng mình chỉ bị cảm cúm thông thường, uống thuốc cảm rồi mới hối không kịp.
Mang trong mình sinh mệnh mới, cơ thể người mẹ tiêu hao nhiều năng lượng hơn trước. Mặc dù lượng máu trong thời kỳ mang thai có tăng lên, nhưng phần tăng thêm ấy chủ yếu là nước, khiến nồng độ máu loãng ra, từ đó miễn dịch lại càng suy giảm hơn.
Người xưa dĩ nhiên không biết những điều này, nhưng với thân là một bác sĩ, Tô Liên Y lại biết rất rõ. Nàng rất muốn nói với Sơ Huỳnh rằng, mình chỉ bị cảm gió, không hề mang thai. Thế nhưng cơn buồn nôn cứ cuộn lên từng đợt, khiến nàng không sao mở miệng nổi.
Tô Liên Y giật lấy thìa đường trong tay Sơ Huỳnh, nhét cả muỗng vào miệng. Để viên đường tan dần, chờ đến khi vị đắng chát trong cổ họng dịu đi mới từ từ nuốt xuống.
“Liên Y, chúc mừng ngươi nhé.” Nàng ta chống tay lên bụng bầu, vui vẻ quấn lấy Tô Liên Y, vừa quay đầu vừa liếc mắt đầy hàm ý về phía Đại Hổ: “Cả ngươi nữa, Đại Hổ, chúc mừng nhé, sắp được làm cha rồi.”
Đại Hổ đỏ mặt đến tận mang tai, lúng túng muốn nói lại thôi, gương mặt như sắp bốc cháy: “Không… chuyện đó… ta…” Trông cứ như người vừa nuốt phải hoàng liên.
Tô Liên Y vội vàng múc một gáo nước lạnh, nuốt xuống ừng ực, cố đè cơn nôn đang trào lên tận cổ. Phải một lúc lâu sau mới gượng gạo lên tiếng: “Sơ Huỳnh, ta không có thai. Cảm mạo và mang thai chẳng có liên quan gì với nhau cả.”
“Làm gì có chuyện đó! Trước kia lúc ta vừa mới mang thai cũng bị cảm đó thôi.” Sơ Huỳnh mặt ửng đỏ, như đang nhớ lại quãng thời gian ngọt ngào khi ấy.
Tô Liên Y vừa định giải thích vài điều y học, nhưng lời đến miệng lại nghẹn xuống. Nàng nhìn Sơ Huỳnh, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót. Một cô gái đáng yêu, đơn thuần như vậy… sao lại phải chịu cảnh góa bụa? Số phận đúng là chẳng công bằng gì cả.
Nàng đưa tay xoa nhẹ lên đầu Sơ Huỳnh, bàn tay có hơi cứng, nhưng giọng nói lại mềm đi ít nhiều: “Con của ngươi nhất định sẽ lớn lên khỏe mạnh, vui vẻ. Đừng lo lắng.”
Dù Sơ Huỳnh không còn phu quân, nhưng nàng thầm hứa với lòng, sẽ bảo vệ nàng ta đến cùng.
Từng hành động nhỏ ấy của Tô Liên Y đều không thoát khỏi ánh mắt của Đại Hổ. Sự ngượng ngùng trên mặt hắn dần tan đi, thay vào đó là một tia xúc động rất khó gọi tên.
Bên ngoài sân, tiếng xe lọc cọc vọng tới, là lão Mã đánh xe lừa đã đến. Xe vừa dừng lại, người đầu tiên nhảy xuống chính là Tô Bạch, theo sau là cha nàng, rồi đến Tô Hạo, tất cả đều vội vã.
“Tỷ tỷ! Cha và ca ca tới rồi này!” Tô Bạch vừa hô lớn vừa lao thẳng vào sân.
Tô Liên Y chỉ muốn ngất xỉu tại chỗ, trừng mắt tức giận với Tô Bạch. Đúng là cái miệng lo chuyện bao đồng.
“Cha, ca, hai người đến rồi à? Đừng nghe Tô Bạch nói bừa, con không có mang thai đâu.”
“Vớ vẩn! Có hay không, tự con biết thế nào được? Phải gọi đại phu đến khám mới rõ!”
Tô Phong râu mép dựng ngược, giận giữ quay sang lão Mã: “Lão Mã, mau đi tìm một đại phu đến đây!”
Trên xe lừa, Giang thị lề mề trèo xuống, miệng càm ràm: “Đợi chút, đợi ta xuống xe cái đã…”
Bà ta theo tới đây đâu phải vì lo cho Tô Liên Y, mà là vì Tô Hạo đã tiêu quá nhiều tiền của Tô gia. Bà ta sợ lần này Tô Liên Y lại mượn cớ mang thai để tiếp tục đòi tiền, nghĩ đến thôi cũng khiến bà ta bứt rứt.
Tô Phong vừa trông thấy Giang thị là trong lòng đã bốc hỏa. Làm cha chồng thì không tiện mắng con dâu, ông đành trút giận sang con trai: “Đại Hạo, ngươi nhìn xem, muội muội ngươi thành thân sau ngươi mà giờ còn có tin vui rồi, còn ngươi thì sao, đến giờ vẫn chẳng có động tĩnh gì! Nếu thật sự không được thì nạp mấy phòng thiếp vào cho ta!”
Lời nói tuy là nhắm vào Tô Hạo, nhưng ánh mắt đầy gai lại liếc sang Giang thị. Rõ ràng là "mượn gió bẻ măng", mượn chuyện mắng con để giễu bà con dâu chậm có cháu đích tôn cho Tô gia.
Giang thị sốt ruột đến mức giậm chân bình bịch, trừng mắt nhìn Tô Liên Y mấy lần, ánh mắt như muốn thiêu người.
“Cha, giờ chuyện của Liên Y là quan trọng nhất, chuyện của ta để sau hẵng nói.” Tô Hạo cũng cảm thấy xấu hổ, vội xua tay phân trần.
Tô Liên Y bỗng chợt nhớ ra điều gì, quay sang hỏi: “Đại Hổ, vừa rồi nghe Sơ Huỳnh nói, ngươi đã mời đại phu rồi đúng không?”
Đại Hổ lập tức hiểu ý nàng, gật đầu: “Có mời, là vì cảm lạnh.”
“Vậy… đại phu có nói ta mang thai không?” Tô Liên Y hỏi tiếp, giọng cố ý cao lên để cả đám người ngoài cổng đều nghe rõ.
“Không có.” Đại Hổ đáp dứt khoát, không chút do dự.
Tô Liên Y quay lại, đối diện với cả nhà Tô gia đang đứng chen chúc ngoài cổng, giang hai tay, nhún vai cười: “Xin lỗi cha, ca ca, đệ đệ… làm mọi người thất vọng rồi. Chuyện con cái đâu phải muốn là có ngay. Nhưng các người đã tới rồi thì ở lại ăn bữa cơm chiều nhé.”
Nhìn cả đám người thân ấy, nàng vừa buồn cười vừa giận, nhưng trong lòng lại không khỏi thấy ấm áp, cảm động.
Tô Phong vẫn bán tín bán nghi, nhất quyết bảo lão Mã đi mời đại phu đến kiểm tra thêm lần nữa cho chắc ăn.
Vị đại phu trong làng lại lần nữa đến nhà Tô Liên Y. Ông bắt mạch rất cẩn thận, sau đó lắc đầu: “Nha đầu Liên Y, ngoài thể trạng hơi yếu ra thì hoàn toàn không có thai.”
Đại phu họ Tô, là họ hàng xa nên gọi nàng thân mật là “nha đầu”.
Tô Phong nghe vậy thì hơi thất vọng, nhưng lại lo lắng cho sức khỏe nữ nhi: “Nghe lão Tam nói, con bị Đại Hổ cõng về nhà. Có phải vì thế mà bị cảm không?”
Tô Liên Y gật đầu: “Vâng ạ.”
Lúc ấy Đại Hổ cõng nàng về, chắc Sơ Huỳnh và mấy người khác còn đang dạy học, chỉ có Tô Bạch trông thấy.
“Thôi thì cứ từ từ, cẩn thận giữ gìn sức khỏe cho tốt. Ta về trước đây.” Tô Phong không trách móc gì, chỉ dặn dò rồi quay người định rời đi.
“Cha, người không ở lại ăn bữa cơm tối à?” Tô Liên Y vội gọi với theo.
“Thôi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.” Nói rồi, ông chẳng quay đầu lại mà cứ thế rảo bước, Tô Bạch cũng lặng lẽ đi theo sau.
Tô Hạo thì ngược lại, chắc cũng đã lâu không gặp Đại Hổ, liền bước lại gần, nhẹ nhàng vỗ vai hắn: “Muội muội của ta đúng là có hơi bướng bỉnh, nhưng bản tính nó không xấu đâu. Đại Hổ, mong ngươi nhẫn nhịn thêm chút.”
Chuyện năm xưa Tô Liên Y giữa đường đánh Đại Hổ, ai cũng từng thấy, nên giờ hắn cũng chỉ có thể nói vậy.
“Ừm.” Đại Hổ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, coi như chấp nhận.
Chỉ có Giang thị đứng bên cạnh thì hừ lạnh một tiếng, giọng chua ngoa đầy ẩn ý:
“Tưởng thật sự có tin vui, hóa ra lại là một trận mừng hụt. Này muội muội, lần sau đừng có không có việc gì lại dựng chuyện đọa người, chúng ta ai cũng bận rộn chứ không rảnh mà chơi đùa với ngươi.”
Sơ Huỳnh nghe vậy thì tức giận lên tiếng:
“Ngươi nói năng kiểu gì thế? Liên Y không mang thai, trong lòng đã buồn lắm rồi, ngươi còn ở đó thêm dầu vào lửa. Ngươi mà cũng gọi là người nhà sao?”
Tô Liên Y khẽ cười khổ: Nàng buồn gì chứ? Không mừng đến phát khóc là may! Nếu thật sự có thai, nàng mới là ngu xuẩn hết thuốc chữa, bởi vì đến cả cha đứa trẻ là ai cũng không biết.
Giang thị thấy Sơ Huỳnh dám mắng mình thì lập tức chống nạnh, giọng the thé sắc như dao: “Đây là chuyện Tô gia chúng ta, ngươi là thứ gì mà xen vào? Một quả phụ xui xẻo, mang theo vận đen, vừa thấy đã không thuận mắt.”
“Ngươi…” Sơ Huỳnh nghẹn họng, không biết đáp thế nào.
Tô Liên Y chau mày lại, giọng lạnh đi: “Đại tẩu, ngươi nên giữ mồm miệng đi. Đều là phụ nữ với nhau, việc gì phải độc địa thế? Ngươi không lo lấy lòng đại ca thì thôi, mai ta sẽ xin cha đứng ra làm chủ, cưới thêm vài tiểu thiếp cho đại ca. Có con trai con gái, rồi tiện thể nâng một người lên làm bình thê cũng được.”
“Ngươi… ngươi… chuyện trong nhà ta, ngươi quản nổi sao?” Giang thị tức đến mức suýt nhảy dựng lên.
Tô Liên Y cảm thấy hơi choáng váng, bên cạnh có Sơ Huỳnh và Đại Hổ. Nhưng thể trạng Sơ Huỳnh yếu lại đang mang thai, nàng không dám để nàng ta đỡ mình, bất đắc dĩ chỉ có thể khẽ vịn vào cánh tay của Đại Hổ.
“Quản nổi hay không, ngươi cứ thử xem.” Giọng nói lạnh lùng như băng, khiến Giang thị bất giác rùng mình hai cái.
“Ngươi… ngươi…” Giang thị lắp bắp mãi mà không nói được câu gì hoàn chỉnh.
Tô Hạo đứng bên cạnh cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Thê tử mình không biết điều như vậy, khiến hắn mất hết thể diện.
“Liên Y, mấy đồng này ngươi cầm lấy, về sau tự chăm sóc bản thân một chút.” Vừa nói, hắn vừa móc ra ít bạc trong người, đưa cho Tô Liên Y.
Giang thị thấy thế thì lập tức tỏ rõ thái độ bất mãn:
“Tô Hạo! Đây là tiền sinh hoạt của nhà mình, ngươi cứ cho đi thế thì ta sống kiểu gì hả?” Nói rồi liền ngồi bệt xuống đất vỗ đùi, chuẩn bị khóc lóc ăn vạ.
Tô Liên Y vội vàng đẩy tay Tô Hạo ra: “Ca, không cần đâu, Đại Hổ có thể nuôi nổi nhà này.”
Trong đầu nàng lại choáng váng, vừa mới ăn được một chút đã nôn hết ra.
Đại Hổ nghe đến đây, cả người khựng lại, tự dưng cảm thấy có trách nhiệm.
Đầu óc Tô Liên Y nặng trĩu, chân tay mềm nhũn, suýt không trụ nổi. Giây tiếp theo, nàng cảm thấy có một cánh tay rắn chắc ôm lấy mình, gò má áp lên ngực rắn rỏi của hắn. Hai má nàng nóng bừng lên, nhưng cũng không còn sức để vùng vẫy hay đẩy ra.
Tô Hạo thấy muội muội mình không chịu nhận bạc, chỉ đành cất đi: “Được rồi, nếu thiếu tiền thì cứ nói với ca. Liên Y, ngươi nghỉ ngơi đi, bọn ta về đây.”
Hắn biết, nếu cứ cố chấp đưa tiền chỉ càng khiến Đại Hổ mất mặt.
“Vâng, ca ca, đại tẩu, đi thong thả.” Tô Liên Y vẫn nằm trong lòng Đại Hổ, không dám ngẩng đầu lên. Hai má đỏ như lửa, trong lòng tràn đầy lúng túng và ngại ngùng.