Có điều cô ta giấu đi chuyện mình nghe lén, thay vào đó nói rằng Đồng Nhược Thiến đã nghe thấy và nói cho cô ta biết.
“Mẹ ơi, con thì không sao cả. Nhưng...” Bạch Ngữ Dung lên tiếng với giọng điệu vô cùng đáng thương: “Nhưng mà ba và mẹ phải làm sao đây? Con rất là lo lắng.”
[Con đừng lo.] So với sự kích động vừa rồi, lúc này Hứa Tần Nhã đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Thậm chí là bình tĩnh một cách lạ thường.
“Con yên tâm đi, mẹ sẽ không để con nhỏ đó lấy được một đồng xu nào của nhà họ Bạch đâu.” Hứa Tần Nhã gằn từng câu từng chữ một.
[Dạ, vậy... con có nên giả vờ như không biết gì không mẹ?] Bạch Ngữ Dung bày ra vẻ không biết phải làm sao.
“Ừm, con cứ coi như không biết đi.” Hứa Tần Nhã trả lời, dừng một lát rồi bổ sung: “Với lại chuyện này hai mẹ con mình biết được rồi, đừng nói với ba con.”
[Việc này...] Bạch Ngữ Dung đắn đo: [Không được tốt lắm thì phải?]
“Ngữ Dung à, con cứ nghe lời mẹ đi.”
[Dạ được.]
Bạch Ngữ Dung ngoan ngoãn đáp: [Mẹ ơi, nếu không còn chuyện gì khác thì con cúp máy trước nhé? Con muốn đọc thử quyển sách mà ông ngoại đã tặng cho con ạ.]
“Ừ, con đi đi.” Hứa Tần Nhã lạnh lùng nói, sau khi cúp điện thoại, bà ta không nhịn được mà thấp giọng mắng: “... Bà già chết tiệt!”
Cái bà già chết tiệt này đã giao gần hết cổ phần cho Tô Tái Tái sao?!
Sao bà ta có thể lú lẫn đến mức đó chứ?!
Ngày xưa khi ở thủ đô, Hứa Tần Nhã gả vào nhà họ Bạch nhiều năm như vậy, bà nội Bạch chưa từng nói nặng bà ta một lời nào.
Không ngờ chỉ vì bà ta muốn giúp Ngữ Dung lấy hai quyển sách mà ông hai Bạch để lại thôi, ấy thế mà bà nội Bạch lại vì con khốn đó, kêu bà ta cút về.
Bà ta làm những điều này còn không phải vì tương lai của nhà họ Bạch hay sao?!
Hứa Tần Nhã càng nghĩ càng tức, càng nghĩ trong lòng lại càng oán hận.
Ở nơi mà bà ta không nhìn thấy, những đường gân ẩn dưới da từ từ lộ ra và hơi phồng lên, trông vô cùng dữ tợn.
Hơn nữa luồng khí đen liên tục bay ra khỏi cơ thể của bà ta, nhìn cũng cực kỳ đáng sợ.
Nhưng Hứa Tần Nhã không hề để ý tới điều này, bấy giờ bà ta đang dồn hết nỗi hận của mình lên người bà nội Bạch.
Cái bà già chết tiệt này,... sao bà không chết sớm đi cho rồi.
Hứa Tần Nhã cười với vẻ dữ tợn.
Bên kia, biệt thự nhà họ Bạch.
Sau khi Tô Tái Tái hiểu được dụng ý của bà nội Bạch thì lắc đầu: “Bà nội ơi, ý tốt của bà cháu xin nhận, nhưng mà…”
Dừng một chút, cô nhìn thoáng qua tờ giấy chuyển nhượng cổ phần mà luật sư Lôi đang cầm trên tay, chỉ cần chữ ký của cô nữa là lập tức có hiệu lực, sau đó nói: “Cháu không thể nhận nó được ạ.”
Tô Tái Tái vừa dứt lời, đừng nói là bà nội Bạch, mà ngay cả luật sư Lôi cũng sửng sốt, nhịn không được nói một câu: “Cô Tô à, đây là tám mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn nhà họ Bạch lận đấy.”
“Cháu biết, chính bởi vì vậy nên cháu càng không thể nhận.”
Tô Tái Tái quay đầu nhìn về phía bà nội Bạch rồi lại lên tiếng: “Bà nội ơi, đây là tâm huyết của bà mà, cháu không hề có đầu óc kinh doanh, ngay cả năng lực giữ vững cơ nghiệp của người đi trước cũng không có.
Cho nên nếu tập đoàn nhà họ Bạch rơi vào tay cháu thì chẳng những không thể lớn mạnh hơn, mà nói không chừng sẽ càng trở nên sa sút nữa ạ.”
“Có điều…” Tô Tái Tái dừng một chút, lại không biết nên gọi người cha ruột trên danh nghĩa của mình - Bạch Văn Liên như thế nào, vì thế dứt khoát bỏ qua và nói tiếp: “Bây giờ tập đoàn nhà họ Bạch đang phát triển rất tốt, không cần thiết phải có thêm một biến số là cháu.”
“Bà nội ơi, ý tốt của bà, cháu đã cảm nhận được rồi. Sau này bà chỉ cần cho cháu nhiều tiền tiêu vặt hơn một chút là được, còn về cổ phần này…”
Tô Tái Tái cười, nhìn tờ giấy chuyển nhượng cổ phần một cái, lại nói: “Vẫn nên để lại cho người có thành tích xứng đáng thì tốt hơn.”
Luật sư Lôi còn muốn nói thêm điều gì, nhưng chưa kịp mở miệng thì bà nội Bạch đã giơ tay ngăn lại. Ông ấy thấy vậy, im lặng lùi sang một bên.
Bà nội Bạch nhìn về phía Tô Tái Tái, ánh mắt lộ ra ý cười, hỏi: “Tái Tái à, cháu đã nghĩ kỹ rồi chứ?”
Tô Tái Tái ung dung trả lời, thật sự khiến người khác yêu thích: “Chuyện này không cần nghĩ nữa đâu ạ, ý của cháu chính là như vậy.”
Ngay cả luật sư Lôi cũng lộ vẻ tán thưởng.
Đối mặt với một khối tài sản khổng lồ như thế, không phải ai cũng có thể làm được như Tô Tái Tái.
“Được.” Bà nội Bạch liên tục gật đầu, trong lòng vô cùng vui mừng: “Tái Tái, bà nội rất vui.”
“Thật không ạ? Vậy thì…” Tô Tái Tái bày ra dáng vẻ “Tuy rằng có hơi ngượng miệng nhưng mà cháu vẫn phải lấy hết can đảm để nói ra”: “Chi bằng tháng này bà cho cháu nhiều tiền tiêu vặt hơn một chút nhé? Xem như là khen thưởng cháu.”
Bà nội Bạch và luật sư Lôi đều đờ người ra trong giây lát, đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt bật cười thành tiếng.
Dừng một lát, bà nội Bạch mới gật đầu cười : “Được rồi, tháng này bà chắc chắn sẽ cho cháu nhiều tiền tiêu vặt hơn.”
Tô Tái Tái mỉm cười, khẽ đảo mắt nhìn thoáng qua phòng sách một cái.
——Nơi đó có nhiều khí đen tích tụ nhất, xem ra là… nhắm vào đồ vật mà ông hai Bạch để lại trước khi chết?
Nhưng… sao người đó lại biết vị trí bí mật mà ông ta cất giữ chứ?
Tô Tái Tái suy nghĩ một hồi rồi tạm gác chuyện này lại, dự định lát nữa dán thêm hai lá bùa trắng vào chỗ đó.
Lần này là do cô sơ suất nên mới có người lẻn vào được, nếu sau này lại có người tùy ý vào nữa.
Cô dám bảo đảm những người này có đi không có về!
Chỉ là trước mắt… còn có một việc cần phải làm ngay.
Tô Tái Tái ngẫm nghĩ vài giây, lại nhìn về phía bé mèo trắng.
Lúc này bé mèo trắng đang ngồi xổm trên hành lang, cố ý rũ chiếc đuôi của mình xuống chạm vào mặt nước.
Chờ khi có một con cá lặng lẽ nổi lên mặt nước há miệng định đớp, bé mèo trắng lập tức vươn móng vuốt ra vớt cá lên trên hành lang và cắn chết.
Lặp đi lặp lại như vậy vài lần, ở xung quanh nó đã có vài con cá chết rồi.
Bà nội Bạch nói chuyện với luật sư Lôi xong, quay đầu lại, nương theo tầm mắt của Tô Tái Tái thì nhìn thấy cảnh bé mèo trắng đang nghịch ngợm.
Bà ấy thốt lên “Ôi trời” một tiếng, sau đó vội vàng đứng dậy đi đến chỗ nó.
Vừa đi vừa nói: “Meo Meo à, con đang làm gì đấy. Con bắt mấy con cá này lên rồi lại không ăn, như vậy lãng phí lắm đó.”
Tô Tái Tái và luật sư Lôi cũng đi theo sau bà ấy ra cửa, Tô Tái Tái nghe xong cười nói: “Không sao đâu ạ, đợi chút nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm, cháu sẽ mang theo mấy con cá này, nhờ chủ quán chế biến thành mấy miếng cá khô, như vậy thì không lãng phí nữa rồi.”
…?!
Bé mèo trắng cử động hai tai, giống như hiểu được lời của Tô Tái Tái, nó há miệng ra, con cá còn đang giãy giụa trong miệng theo đó rơi xuống đất, vùng vẫy vài cái rồi lại nhảy vào trong hồ.
Chớp mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.
… Con cá này khó ăn như vậy, nó không thèm đâu.
Bé mèo trắng ngoắc tai, ngoái đầu nhìn bà nội Bạch, yêu kiều “meo” một tiếng, hệt như đang làm nũng rằng: “Bà ơi, bà xem Tái Tái bắt con ăn cái gì kìa, khó nuốt lắm luôn.”
Bà nội Bạch vừa ***** đầu bé mèo, vừa mắng yêu: “Ai bảo con nghịch ngợm, cắn chết nhiều cá tới vậy chứ? Đống này sẽ là đồ ăn vặt của con trong mấy ngày tới đấy.”
Đâu phải là nó không thích cá khô nhỏ, nhưng cá trong hồ này…
Bé mèo trắng cụp hai tai xuống, quyết định chuyển đối tượng làm nũng, sau đó trợn đôi mắt lóng lánh, uất ức nhìn Tô Tái Tái.
… Chị hiểu em mà, phải không?
Tô Tái Tái cười mỉm, không đáp lại.
Lúc này, luật sư Lôi đứng cạnh góc cua trên hành lang tò mò ghé người ngó xuống hồ, nhưng dù đã quan sát rất kỹ vẫn không thấy con cá vừa tìm được đường sống trong chỗ chết đâu ngoại trừ mặt hồ phẳng lặng không có lấy một gợn sóng.
Ngoài ra còn có hình ảnh phản chiếu gương mặt ngạc nhiên của bản thân trên mặt nước.
“Hồ này cũng sâu lắm đúng không?” Sau một thoáng sững sờ, luật sư Lôi lui về sau, rồi quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái và bà nội Bạch, cười hỏi.
Lúc này, trái tim ông ấy nảy lên thình thịch, nghĩ thầm sao màu nước của hồ trông đậm thế nhỉ?
Hệt như vừa đổ nguyên xô mực xuống vậy.
“Chắc thế…?” Bà nội Bạch thả bé mèo trắng xuống đất, sau đó đi đến khúc cua, hơi nghiêng người nhìn xuống mặt hồ.
Khi thấy đúng là hồ nước có vẻ sậm màu hơn bình thường, bà ấy khó hiểu bảo: “Trước kia chú hai từng dặn đừng đá động gì đến cái hồ này, thế nên trong đợt sửa nhà lần trước, tôi cũng đã dặn thợ đừng đụng gì đến nó.”