“Thế chắc dưới đáy hồ đọng không ít rong rêu và nước bẩn nên mới thành thế này.” Luật sư Lôi gật gù đoán.
“Không sao đâu ạ, vài hôm nữa cháu sẽ gọi người đến dọn sạch chỗ rong rêu và nước đọng bên trong, thế thì hồ nước sẽ trở về dáng vẻ bình thường ngay thôi.” Tô Tái Tái dời mắt khỏi người bé mèo trắng, mỉm cười nói với bà nội Bạch.
Tuy cô đoán ra được hẳn Tiền Nguyên Nguyên từng xuống dưới “dọn sạch” một lần, nhưng oán khí tích tụ mấy chục năm trời nào dễ dàng bị tiêu trừ như vậy chứ?
Bà nội Bạch gật đầu, quay sang tính bàn với Tô Tái Tái nên gọi người tới vào lúc nào, thì lại vô tình liếc thấy bé mèo trắng ngồi ngoan ngoãn ở một bên, khi phát hiện có người nhìn mình thì nũng nịu “meo” một tiếng.
Đáng nói là chiếc đuôi dài của nó cứ hào hứng đong đưa qua lại, xem chừng có vẻ đắc ý lắm.
Bà ấy bèn đưa mắt nhìn quanh nó một vòng, rồi bất ngờ phát hiện mấy con cá chết nãy còn nằm rải rác bên cạnh đã sớm bị nó lén lút hất xuống hồ.
“Ôi chao ơi, đứa nhỏ nghịch ngợm này!” Thấy vậy, bà nội Bạch vỗ trán, rồi khom người ôm lấy bé mèo trắng, ra sức ***** bé mèo một trận.
Vừa xoa, bà ấy vừa mắng: “Biết ngay mà, bình thường thích được ôm lắm, hôm nay lại uốn éo đòi xuống cho bằng được, hoá ra là tính làm chuyện xấu.”
Nói đoạn, bà ấy tạm dừng vài giây, rồi lại trách: “Con làm vậy là lát nữa Tái Tái lại phải tốn thêm sức vớt đám cá chết đó lên đấy, chứ để mặc là kiểu gì cũng thối um cho xem.”
“Meo…” Bé mèo trắng tiếp tục cụp tai giả vờ ngoan ngoãn, lần này còn không quên hướng đôi mắt đầu sự ấm ức về phía Tô Tái Tái, như đang nói rằng: “Tái Tái xem đi, bà nội mắng em kìa.”
Sao mèo con nhà ta có thể có âm mưu gì xấu được, đúng không nè?
Thấy vậy, Tô Tái Tái không kiềm nổi mà bật cười, lòng nghĩ thầm bé mèo trắng giống người giấy nhỏ quá trời.
Sau đó, cô quay sang khuyên nhủ bà nội Bạch: “Bà nội không cần lo đâu ạ.”
Dứt lời, cô chỉ tay xuống hồ: “Cháu có nuôi vài con động vật ăn thịt trong hồ, vừa hay có đám cá chết này làm mồi cho chúng nó.”
“Thế hả?” Bà nội Bạch và luật sư Lôi không hề cảm thấy câu nói này của Tô Tái Tái có gì bất thường, chỉ tưởng động vật ăn thịt trong miệng cô là một loài cá nào đó thôi.
Sau khi nghiêng đầu nhìn mặt hồ phẳng lặng thêm lần nữa, hai người mới dời mắt, gật đầu với Tô Tái Tái, bảo: “Vậy thì quá tốt rồi.”
Sau khi trò chuyện thêm đôi ba câu nữa, Tô Tái Tái bèn mượn cớ đã đến giờ cơm, sau đó dẫn hai người đi ra ngoài.
Vốn chuyện bà nội Bạch tới Thủ Đô chỉ là nhân tiện ghé thăm, thế nên bà ấy đã từ chối lời mời ở lại nhà cũ nhà họ Bạch vài ngày của Tô Tái Tái.
Bà ấy vừa cười vừa bảo bản thân và luật sư Lôi đã đặt xong vé máy bay rồi, tính chiều nay sẽ lên đường bay về thành phố C luôn.
“Sao gấp vậy bà? Thế…” Sau một hồi nghĩ ngợi, Tô Tái Tái hết nhìn bé mèo trắng, lại ngoài đầu nhìn bà nội Bạch, cười hỏi: “Thế bà nội có thể cho cháu mượn Meo Meo tầm mười lăm phút được không ạ? Bà và luật sư Lôi cứ về trước uống trà, nghỉ ngơi đi, lát nữa cháu sẽ dẫn nó tới đó, nha bà?”
“Ồ? Chuyện gì vậy cháu? Có cần bà đi theo không?” Bà nội Bạch hỏi.
Tô Tái Tái lắc đầu, đợi hai người bước ra khỏi cổng lớn nhà họ Bạch, cô mới thong thả đóng cổng lại.
Vừa đóng, cô vừa đưa lưng về phía hai người kia, mặt không đổi sắc bảo: “Chỉ là chút việc nhỏ thôi ạ.”
Cùng lúc này, cô xoay nhẹ cổ tay, ở một góc mà hai người kia không nhìn thấy, lẳng lặng thả hai lá bùa màu trắng vào bên trong nhà qua khe cửa.
Sau khi vào được bên trong, hai lá bùa tự tách ra hai ngả, một tiếng “Keng!” đầy huyền ảo vang lên, kết giới đã hoàn thành, bảo đảm nếu có người dám tự tiện xông vào thì sẽ biết “Thiên La Địa Võng” trông như thế nào.
Mặt khác, khi lá bùa trắng còn lại tiến vào nhà cũ của nhà họ Bạch, vừa chạm mặt đất là lập tức biến mất, chỉ để lại từng đợt sóng gợn khuếch tán ra khắp bốn phía, sóng dao động cũng truyền tới mặt hồ, làm dấy lên những gợn sóng lăn tăn.
Đúng lúc này, trong hồ nước đen ngòm, một thứ gì đó có màu đen với kích thước to lớn khẽ đung đưa bơi từ đáy hồ lên gần mặt nước.
Thứ đó càng tới gần thì càng hiện rõ dáng vẻ của một người phụ nữ với nửa gương mặt xinh đẹp như hoa, mái tóc đen nhánh uốn lượn tựa rong biển, có điều nửa mặt còn lại chỉ còn mỗi xương, một phần xương trán bị lộ ra ngoài, bên trên còn dính mấy sợi tóc mỏng manh.
Cô ta hơi trồi lên khỏi mặt nước, mi mắt chớp nhẹ, toát lên vẻ mị hoặc khôn lường.
Sau đó, cô ta lại lặn xuống, tựa đóa phù dung sớm nở tối tàn, ở phần cuối xương sống, tức xương cùng - cụt của cô ta kéo dài, tạo thành một cái đuôi, mềm dẻo uốn lượn vài lần trên mặt hồ rồi tức khắc biến mất.
Nhưng vẫn có thể nhìn thấy rất rõ đám cá chết với cái miệng há lớn, cặp mắt lồi hẳn ra đang bị chóp đuôi sắc nhọn của cô ta đâm xuyên.
***
Bên phía đại học Đế Đô.
Đồng Nhược Thiến diện chiếc đầm mình mới mua, sau đó trang điểm thật xinh đẹp, rồi đứng trước gương ngó tới ngó lui, tự ngắm nhìn bản thân.
Đúng lúc này, bạn cùng phòng ký túc xá của cô ta trở về.
Sau khi mở cửa, vừa thấy Đồng Nhược Thiến đứng trong phòng, cô bạn thoáng sững sờ, ngay lúc đang bối rối không biết nên mở miệng chào hỏi thế nào thì cô ta đã xoay người lại, nhìn thẳng vào mình.
Đôi mắt của cô ta hờ hững liếc Viên Tuế một cái, lại nhanh chóng dời đi, quay trở về tấm gương, tiếp tục ngắm nghĩa bản thân, thái độ khinh bỉ ra mặt.
“Ồ, nay đi làm về sớm quá ha?” Đồng Nhược Thiến vừa ngắm nhìn bản thân trong gương, vừa dùng ngón út quẹt đi chút son lem ở khóe môi, thuận miệng hỏi thăm.
“... Ừm.” Viên Tuế im lặng vài giây rồi mới cất tiếng trả lời.
Thoạt nhìn sắc mặt cô ấy trông khá nhợt nhạt, tay luôn đè chặt bụng, định đi lấy bình nước nóng của mình.
Nhưng cô ấy còn chưa kịp mở nắp thì đã nghe thấy giọng nói hờ hững của người kia, thậm chí cô ta còn chẳng thèm quay đầu lại: “Đúng rồi, nãy tôi khát nên có dùng tạm nước nóng trong bình của cô.”
Viên Tuế sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Đồng Nhược Thiến.
Bấy giờ, Đồng Nhược Thiến đã soi gương xong xuôi, đeo ba lô của mình lên, chuẩn bị ra cửa.
Lúc xoay người lại, thấy cô ấy nhìn mình chằm chằm thì cau mày, bĩu môi dè bỉu: “Chẳng phải chỉ là mượn tạm chút nước của cô thôi hả? Có cần nhìn tôi như vậy không?”
Dứt lời, cô ta mở ví, rút ra vài tờ tiền, lúc đi ngang qua người Viên Tuế thì dúi thẳng vào tay cô ấy.
“Tách!” tiếng khóa ví vang lên, bấy giờ cô ta mới chịu ngước mắt nhìn Viên Tuế, thái độ như đang ban ân, còn kiêu căng mở miệng: “Sao, đủ đền tiền nước nguyên một học kỳ rồi nhỉ? Cô tự đi lấy một bình khác đi.”
Nói xong, cô ta không quên hừ nhẹ một tiếng, hất tóc xoay người, mở cửa bước ra khỏi ký túc xa.
Viên Tuế nghiêng mặt đi, nhưng vẫn không né được tóc của Đồng Nhược Thiến, chẳng những bị nó quất lên mặt mà còn bị quất cả vào mắt, khiến cô ấy vô thức nhắm mắt lại.
Vài phút sau, khi cảm giác khó chịu trong mắt giảm bớt, cô ấy mới từ từ mở mắt ra.
Viên Tuế vốn định uống một ly nước cho ấm bụng, nhưng giờ nước nóng trong bình đã bị Đồng Nhược Thiến dùng hết, cô ấy cũng chẳng còn sức mà lết xuống lầu, cuối cùng chỉ đành ôm chặt bụng, mặc nguyên áo khoác nằm xuống giường, nghiêng người cuộn tròn, ép bản thân tiến vào giấc ngủ.
Cô ấy hy vọng có thể dùng cách này để quên đi cơn đau.
Chẳng biết đã qua bao lâu, có lẽ là chỉ trong chớp mắt, cũng có thể đã tận mấy tiếng.
Trong cơn mơ màng, Viên Tuế cảm nhận được cơ thể ngày càng lạnh, bèn mò mẫm kéo chăn bọc kín từ đầu tới chân, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Chẳng hiểu là đang mơ hay đã xảy ra chuyện gì, Viên Tuế chỉ biết rõ ràng bản thân đang say giấc, nhưng vẫn có thể nhìn rõ mọi vật xung quanh.
Cảm giác này thật quá kỳ diệu, kỳ diệu đến độ Viên Tuế không tài nào diễn tả được.
Dù nhắm mắt nằm yên trên giường, cô ấy vẫn có thể “nhìn thấy” một đoàn sương mù chầm chậm bay vào từ ô cửa sổ.
Nó trôi nổi ngang với giường, khẽ khàng lượn lờ qua lại.
Rõ ràng đoàn sương này mang tới cảm giác lạnh lẽo, nhưng kèm theo đó lại là hương thơm không tài nào diễn tả thành lời.
Viên Tuế quấn chặt mình vào chăn hơn, khoảnh khắc hoàn toàn chìm sâu vào giấc mộng, bên tai cô ấy như văng vẳng tiếng mèo kêu.
Sau khi Đồng Nhược Thiến đóng cửa lại thì xoay người, vừa đi về phía thang máy vừa liếc mắt, bĩu môi lẩm bẩm: “Đồ nhà quê.”