Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 311.




Chửi xong, cô ta chỉnh trang lại biểu cảm trên mặt, rồi tiếp tục hướng tới thang máy.

Đệ tử ở Phù Lục Viện ít hơn ba viện còn lại tận một nửa, thế nên có rất nhiều phòng ở ký túc xá bị bỏ không, có điều vì cô ta chỉ là sinh viên trao đổi nên không có tư cách được ở riêng một phòng.

Cuối cùng chỉ đành tạm chấp nhận sống cùng một gian ký túc xá với Viên Tuế, với Đồng Nhược Thiến mà nói, chuyện này thật sự rất khó chấp nhận.

Nếu Viên Tuế có chút năng lực thì cô ta cũng chẳng thèm để ý chút chuyện nhỏ này làm chi, vấn đề là Viên Tuế chẳng có gì hết!

Đúng là một cô gái nhà quê không có ích lợi gì mà.

Vì vậy, sau khi điều tra rõ ràng về gia cảnh của Viên Tuế, Đồng Nhược Thiến cũng chẳng thèm che giấu thái độ chán ghét cô ấy làm gì nữa.

Nếu lúc trước cô ta xin vào được Luyện Đan Viện thì hay rồi, dù không thể ở chung một phòng với Bạch Ngữ Dung, nhưng tính ra vẫn cách nhau khá gần, dễ qua lại hơn nhiều, chứ đâu có như bây giờ, nắng chang chang mà vẫn phải ra cửa chứ.

Nhưng nếu lấy được số thuốc mà Bạch Ngữ Dung đã hứa thì tính ra cũng không tệ, còn mấy ngày nữa chương trình mới bắt đầu quay, không chừng đến hôm đó, cô ta sẽ lại xinh đẹp hơn nữa thì sao?

Nghĩ tới đây, Đồng Nhược Thiến lại ngắm nhìn ảnh phản chiếu của mình trên cửa thang máy, sau đó mỉm cười đắc ý.

Nhưng ngay giây sau, một bóng đen chợt xẹt qua, còn cọ trúng chân cô ta.

“A!” Đồng Nhược Thiến bị dọa sợ, vội quay phắt người lại, nhưng chẳng phát hiện điểm gì bất thường cả.

Có điều… tuy hình ảnh phản chiếu trên cửa thang máy hơi mờ, nhưng cô ta vẫn nhìn ra được bóng đen vừa xẹt qua ban nãy là một con mèo.

Chẳng lẽ là thú cưng mà ai đó trong ký túc xá nuôi lén?

Đồng Nhược Thiến vỗ nhẹ ngực, bình ổn trái tim đang đập loạn của mình.

Nhưng…

Cô ta nuốt một ngụm nước bọt.

Nhưng tại sao lúc cái thứ đó sượt qua chân mình lại… truyền tới xúc cảm ẩm ướt, còn lạnh lẽo như băng chứ?

Đồng Nhược Thiến vừa nghĩ, vừa quay đầu nhìn xuống gót chân.

Nhưng mới vừa liếc một cái thôi, hai mắt cô ta đã trợn to vì hoảng sợ.

… Gót chân cô ta lúc này dính đầy máu mới khô một nửa, hơn nữa còn lẫn không ít thịt vụn.

Chưa hết, bên trong đống máu lẫn thịt đó còn có thứ gì màu trắng đang ngọ nguậy, lúc tập trung nhìn kỹ thì… là giòi.

“A a a a!” Đồng Nhược Thiến trợn trừng hai mắt như sắp toét cả ra ngoài, miệng há lớn thét lên một tiếng thảm thiết.

Cô ta điên cuồng dậm chân tại chỗ, muốn hất rớt đóng giòi đang bám dưới chân, uốn éo tính bò lên phía trên.

Nhưng cô ta lại quên béng mất hiện tại mình đang đi giày cao gót, thế là gót giày vô tình đạp trúng vũng máu, trượt một phát, cả người té ngửa ra sau, gáy đập mạnh vào tường, phát ra âm thanh trầm đục như có thứ gì đó bị vỡ.

Đồng Nhược Thiến rên lên đau đớn, hàm trên hàm dưới vô tình va vào nhau, cắn trúng lưỡi, cơn đau thấu tim tức khắc ập tới, khiến Đồng Nhược Thiến mở choàng mắt.

Mùi máu tươi lập tức tràn ngập khoang miệng, nhưng hiện tại chuyện này chẳng mấy quan trọng, vì điều kinh khủng hơn là Đồng Nhược Thiến có cảm giác trong miệng mình có thứ gì đó.

Hình như… Hình như ban nãy lúc cô ta bất cẩn cắn trúng lưỡi đã chẳng may cắn rớt luôn rồi.

Đồng Nhược Thiến ngậm nguyên một miệng máu tươi, muốn phun lại không dám phun, vì sợ rằng bản thân sẽ nhổ ra một miếng thịt của chính mình thật.

Đúng vào lúc này, từ đằng sau bỗng truyền tới tiếng “rắc”.

Kèm theo đó là cảm giác đau nhói, ngứa ngáy truyền tới từ vùng mắt cá chân.

Đồng Nhược Thiến quay đầu nhìn lại, phát hiện trên bức tường phía sau mình đã bị giòi bọ bu kín, chúng không chỉ bò lên tận bên trên, hơn nữa còn liên tục tràn ra khắp bốn phía.

Trong quá trình này, có không ít con giòi trắng nhỡn bị mất thăng bằng, rơi lộp độp xuống đất, la liệt quanh chân cô ta.

Chẳng bao lâu sau, chúng lại ngóc đầu dậy xác định phương hướng trong không gian, rồi lập tức uốn éo bò về phía Đồng Nhược Thiến.

Còn những con rơi trúng người cô ta thì đang cố hết sức bình sinh chui vào trong người cô ta.

Có vài con mới chui vào được một nửa, nhưng cũng có con đã lọt hẳn vào trong, đang vui vẻ ngọ nguậy tới lui dưới lớp da của cô ta.

Đó là lý do tại sao ban nãy cô ta lại thấy ngứa ngáy xen lẫn nhức nhối.

Cuối cùng, khi Đồng Nhược Thiến không thể dằn nổi nỗi sợ trong lòng, há miệng muốn hét một tiếng, thì lại phát hiện bản thân chỉ thốt ra được đúng một âm “A!”.

Dòng máu đỏ rực cũng theo đó mà tuôn trào, ***** bị cô ta cắn rớt, trôi ra khỏi miệng, rơi xuống đất.

Có lẽ do bị mùi máu tươi kí.ch thí.ch, hoặc vì trọng tâm của bức tường không quá vững, tóm lại là trong lúc Đồng Nhược Thiến trợn trừng mắt, lắc nhẹ đầu tỏ ý không dám tin thì bức tường bám đầy giòi kia nghiêng dần, cuối cùng đổ thẳng xuống người cô ta.

Chỉ trong nháy mắt, cô ta đã bị vô số con giòi che phủ hoàn toàn.

Lúc này, Đồng Nhược Thiến bất ngờ giơ tay lên trời, nhưng bàn tay đã bị đám giòi bu kín, không còn chút kẽ hở nào.

Chúng ra sức chui vào trong da thịt của cô ta, bằng chứng là nửa phần thân còn ở bên ngoài đang điên cuồng ngọ nguậy.

Chờ tới khi cô ta vùng vẫy thoát khỏi được biển giỏi, chạy về phía ký túc xá thì gương mặt mà cô ta luôn lấy làm kiêu ngạo đã bị gặm sạch hơn phân nửa, một bên nhãn cầu rớt ra khỏi hốc mắt, khẽ đong đưa theo từng cử động của cô ta.

“Viên…!” Đồng Nhược Thiến muốn gọi Viên Tuế, nhưng khoang miệng đã sớm bị lấp đầy, thậm chí lúc này giòi bọ đã chui xuống tới cổ họng, gặm hư cả dây thanh quản.

Cổ họng Đồng Nhược Thiến thủng một lỗ lớn, thế nên dù rất muốn nói chuyện thành tiếng, nhưng cuối cùng lại chỉ phát ra được tiếng thổi “Ha!” “Ha!”.

Máu thịt xen lẫn giòi bọ liên tục rơi lộp bộp xuống đất, cứ đi được một bước là cơ thể như tan ra một phần.

Chờ tới khi cô ta lết về được ký túc xá, đứng ngay trước cửa phòng, lại không tài nào vặn nổi tay nắm cửa.

Vì lúc này, da dẻ trên người Đồng Nhược Thiến đã rơi rụng hết phân nửa, để lộ lớp thịt bên dưới, chân phải cũng bị giòi bọ gặm thủng, cuối cùng rớt lại giữa đường.

Dù vậy, cô ta vẫn cố chấp gõ từng cái một lên cửa, đồng thời há lớn miệng như muốn gọi Viên Tuế ra mở cửa cho mình.

Cô ta không vào được, cô ta bị nhốt ở ngoài rồi!

Viên Tuế! Cô làm ơn mở cửa ra đi mà! Cầu xin cô đấy, mau mở cửa đi! Trước kia là do tôi không đúng, không nên cố ý khóa cửa không cho cô vào, cầu xin cô… tôi xin cô đó, cho tôi vào đi…

“Meo meo ~”

Tiếng mèo kêu ngân vang đã thu hút Đồng Nhược Thiến, cô ta chầm chậm nghiêng đầu, hướng con mắt vẫn còn nhìn được về phía phát ra âm thanh.

Lúc nhìn thấy có một con mèo con đang nghiêng ngả, lảo đảo chạy về phía mình, con mắt cô ta tức khắc trợn trừng, như sắp lòi cả ra ngoài.

Con mèo kia... Là con mèo *****ên mà cô ta tự tay *****!

Sao có thể… sao có thể được?

Tại sao mày lại ở đây?!

Đồng Nhược Thiến ra sức gõ cửa.

Viên Tuế… Viên Tuế! Mau mở cửa ra đi mà Viên Tuế!

Nhưng mèo con mới chạy ra xa được có vài bước đã ngồi xuống ngay, sau đó giơ chân gãi tai, trông dễ thương, ngây thơ vô đối.

Đáng yêu vô cùng.

Nhưng với Đồng Nhược Thiến mà nói, dáng vẻ đáng yêu đó lại là nguồn cơn nhấn chìm cô ta trong nỗi sợ.

Khí lạnh thấu xương như muốn nhấn chìm cô ta, không cho cô ta bất cứ cơ hội nào để thở.

Đương lúc Đồng Nhược Thiến sợ hãi tột độ, con mèo trắng mới gặp hôm nay chợt nhấc chân, uyển chuyển tiến lại gần, rồi ngồi xuống bên cạnh bé mèo con, sau đó giương mắt nhìn Đồng Nhược Thiến, hệt như đang thưởng thức dáng vẻ này của cô ta.

Một lúc sau, bé mèo trắng hé miệng cười, hỏi: “Thấy sao? Được tự cảm nhận thử một lần có phải thú vị lắm không?”

Giọng… giọng nói này…

Tô Tái Tái?!

Bấy giờ, cả cơ thể Đồng Nhược Thiến đã bị giòi gặm rỗng, lưng tựa vào cửa dần dần trượt xuống, đầu cũng ngả xuống vai, chỉ còn chút da nối liền với cổ.

Cô… cô ta sai thật rồi, cô ta biết lỗi rồi mà!

Xin cô đó… Cho tôi thêm một cơ hội nữa đi…

Đồng Nhược Thiến không kiềm được mà ngoẹo đầu sang bên, trợn mắt nhìn bé mèo trắng.

“Cơ hội?” Bé mèo trắng giơ chân lên vuốt mặt, rồi nói: “Lúc cô làm ra những chuyện đó cũng có thèm cho chúng dù chỉ là một cơ hội nhỏ nhoi nào đâu.”

“Chẳng lẽ cô không thấy lạ chút nào hết sao?” Bé mèo trắng hạ chi trước xuống, nhìn chằm chằm Đồng Nhược Thiến: “Vì con quỷ nhỏ của cô có thèm ra cứu cô đâu.”

Đồng Nhược Thiến sửng sốt, lúc này mới nhớ tới con quỷ nhỏ bị mình nhốt trong chuông Tam Thanh.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận