Cùng lúc đó, đầu của cô ta lung lay qua lại, có vẻ sắp rơi xuống đất.
… Lạ quá, cô ta đã thành ra thế này rồi, sao… lại chưa chết?
“Chết hả?” Bé mèo trắng như đi guốc trong bụng cô ta, ung dung nằm dài tại chỗ, nói: “Thật ra chết cũng đơn giản lắm, có điều tôi lại muốn linh hồn của cô trải nghiệm thử một lần tất cả những chiêu trò thủ đoạn mà cô từng làm với người khác cơ.
Chắc… Cuối cùng, ngay cả chút hồn phách của cô cũng chẳng còn sót lại tí gì cũng nên á?”
Hồn phách? Hồn phách gì cơ?
“Hửm? Cô không biết hả?” Bé mèo trắng đứng dậy, thủng thẳng duỗi người…
“Cô vừa chết ban nãy rồi đó, nhớ ra chưa?”
Còn chưa dứt lời, cuối cùng đầu của Đồng Nhược Thiến cũng rơi xuống, lăn hai vòng trên mặt đất rồi “thuận lợi” nhìn về phía sau.
Sau đó, vào thời điểm con ngươi còn lại của cô ta bị dòi đâm thủng và làm mù, cảnh tượng mà cô ta nhìn thấy là mình đang ngồi cạnh cửa thang máy, trên mặt đất là một vũng máu lớn.
À. Cô ta nhớ ra rồi.
Đồng Nhược Thiến bừng tỉnh.
—Vừa rồi lúc cô ta bị đập vào đầu thì đã chết rồi.
Giết cả thể xác và linh hồn nghĩa là gì, đương nhiên là hồn phi phách tán, không còn tồn tại trên đời này nữa thì mới tốt chứ.
Tô Tái Tái đứng dưới bóng cây nào đó, chậm rãi mở mắt ra, kết thúc trạng thái xuất hồn.
Cô vươn tay đón những tia sáng từ khe hở trên tán cây hắt xuống, để ánh nắng chiếu vào lòng bàn tay của mình.
Cô tự tìm thú tiêu khiển trong khi chờ bé mèo trắng và người giấy nhỏ đang che chở và bảo vệ cho nó trở về.
Mấy phút sau, người giấy nhỏ ngồi trên đầu của bé mèo trắng, hai tay chống hông trông dáng vẻ cực kỳ kiêu ngạo.
Chúng em trở về rồi nè!
Dừng một chút lại tự hào bổ sung.
Còn mang theo một bé con về nữa!
Tô Tái Tái chớp chớp mắt, dở khóc dở cười nhìn về phía bé mèo con: “... Chị thấy rồi.”
------
Vài phút sau, Nghiêm Thanh đang ngồi chồm hổm dưới đất, háo hức nhìn chằm chằm cỏ Vọng Bắc Đông cùng với Chu Phổ, bỗng nhận được cuộc điện thoại do Tô Tái Tái gọi đến.
“Tiểu Tái à?”
Nghiêm Thanh vừa chào hỏi, vừa nhìn thoáng qua Chu Phổ.
Quả nhiên, người sư đệ vốn đang chăm chú nhìn cỏ Vọng Bắc Đông của ông ấy, lập tức quay đầu lại, nhìn ông ấy bằng ánh mắt sáng rực.
Như muốn hỏi “Em ấy nói gì, nói gì vậy?!”
Nghiêm Thanh vừa nghe Tô Tái Tái nói vừa đáp, dừng một chút rồi lại nhìn Chu Phổ một cái, sau đó hỏi: “Em muốn tặng một chú mèo con cho thầy sao?”
Chu Phổ lập tức gật đầu như giả tỏi, thúc giục Nghiêm Thanh nhận lấy.
Nghiêm Thanh trừng mắt nhìn ông ấy một cái, ngẫm nghĩ vài giây rồi lên tiếng: “Được, vậy thầy bảo Tiểu An lái xe đến đón em nhé.”
Trùng hợp là dạo gần đây Nghiêm Thanh cảm thấy vợ mình có hơi cô đơn, nếu có một chú mèo con ở bên cạnh bầu bạn, nói không chừng tâm trạng của bà ấy sẽ trở nên tốt hơn cũng nên.
Sau khi nói thêm vài câu với Tô Tái Tái, Nghiêm Thanh cúp điện thoại rồi tức giận trừng mắt nhìn Chu Phổ: “Cậu đừng có lúc nào cũng bày ra dáng vẻ như vậy có được không, người khác nhìn thấy còn tưởng đâu cậu thèm nhỏ dãi đồ của học sinh đấy.”
Chu Phổ?
Chu Phổ nghe xong, lẽ thẳng khí hùng ngẩng đầu lên: “Em chỉ thèm muốn đồ của Tiểu Tái thôi nhá!”
Ông ấy còn chưa nói hết, Nghiêm Thanh lại lần nữa trừng mắt nhìn ông ấy: “Nói chung bây giờ chỉ cần là đồ mà Tiểu Tái cho thì em đều cảm thấy tốt chứ gì.”
Thì đúng là vậy mà.
Chu Phổ im lặng sờ mũi, xoay người lại, tiếp tục ngồi xổm ở đó quan sát chậu cỏ Vọng Bắc Đông trước mặt.
Kể từ ngày Tô Tái Tái đưa đến, ông ấy và sư huynh ngoại trừ ba bữa cơm và xử lý việc quan trọng ra thì gần như là sinh sống bên cạnh cỏ Vọng Bắc Đông luôn vậy.
Giống như kiểu “Chúng tôi cùng bạn trưởng thành”.
Đợi sau khi Nghiêm Thanh đã gọi cho Thẩm An xong, Chu Phổ cười híp mắt nhìn cỏ Vọng Bắc Đông, chẳng buồn quay đầu lại mà chỉ mở miệng nói: “Sư huynh ơi, sắp đến giờ ăn rồi kìa.”
Anh không định đi nấu bữa tối à?
“Đừng gấp, để tôi nhìn thêm vài cái đã.” Nghiêm Thanh nhìn chằm chằm cỏ Vọng Bắc Đông với vẻ mặt tràn ngập yêu thương, mắt cũng không chớp một cái.
Một lúc sau, Nghiêm Thanh trông thấy thích vô cùng, rốt cuộc không nhịn được nói: “Tiểu Phổ à...”
Cách xưng hô này khiến Chu Phổ lập tức quay đầu lại, trừng mắt nhìn Nghiêm Thanh, vẻ mặt kiểu “Ông là ai vậy?! Ông không phải là sư huynh của tôi!”
Đến khi Nghiêm Thanh trừng mắt nhìn ông ấy, ông ấy mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: “Sư huynh à, anh nói chuyện đàng hoàng đi mà.”
“...” Nghiêm Thanh.
Hiện tại khó khăn lắm ông ấy mới muốn nói chuyện đàng hoàng, thế mà lại bị xem là không bình thường có phải không?!
“Tôi muốn nói với cậu một chuyện!” Nghiêm Thanh tức giận.
“... Anh nói đi.”
“Nếu bây giờ tôi… tìm Tiểu Tái xin một ít cỏ Vọng Bắc Đông thừa, cậu nói xem…”
Nghiêm Thanh còn chưa dứt lời, Chu Phổ đã vươn tay ôm lấy chậu cây với vẻ mặt cảnh giác.
Nhìn thấy dáng vẻ này của ông ấy, Nghiêm Thanh lập tức đè sư đệ xuống: “Cậu làm gì vậy?”
“Là anh muốn làm gì mới đúng!” Chu Phổ trừng mắt nhìn Nghiêm Thanh: “Anh muốn cướp đồ của tôi à?!”
Lên án sư huynh!
“Tôi nói là cỏ thừa! Cỏ thừa đấy!” Nghiêm Thanh nhấn mạnh.
Chu Phổ không thèm nghe ông ấy giải thích, ôm lấy chậu cây định bỏ chạy.
Hứ! Lão già này xấu xa lắm. Hai người họ đều học cùng một thầy nên quá hiểu nhau rồi!
——“Cậu mau quay lại đây!”
Chờ Tô Tái Tái đưa bé mèo trắng về lại với bà nội Bạch, cũng tiễn bà ấy và luật sư Lôi lên máy bay xong, drama về Kim Mẫn Nhi trên mạng đã bùng nổ thêm một lần nữa.
Các fans luôn tin tưởng và chờ đợi Kim Mẫn Nhi đứng ra nói chuyện giờ đã dần mất kiên nhẫn, đa số đã từ fans biến thành antifans, thay vì trút giận lên những cư dân mạng khác, họ đã bắt đầu chuyển hướng sang trút hết lên người cô ta.
Thậm chí bộ phim mới đang khá hot của cô ta cũng chịu ảnh hưởng, bị người xem hùng hổ lên tiếng đòi tẩy chay.
Làn sóng tẩy chay vừa nổi lên thì đạo diễn, nhà đầu tư cũng như các diễn viên chính khác của bộ phim đều đứng ngồi không yên.
Bọn họ nhờ công ty quản lý của mình liên hệ với công ty quản lý của Kim Mẫn Nhi, bảo cô ta đừng có giả chết nữa mà hãy nhanh ra mặt chịu trách nhiệm đi!
Đến tận lúc này, đám người giả câm vờ điếc từ đầu tới giờ đó mới xuất hiện, tỏ vẻ “trước giờ bận rộn quá, giờ vô tình lên mạng mới phát hiện chuyện này”, sau khi xem phát sóng trực tiếp xong, các “cung bậc cảm xúc” của họ chuyển biến từ khiếp sợ, khó tin, cho đến thất vọng.
Cuối cùng dù rất đau lòng nhưng họ vẫn quyết định phải lên tiếng về chuyện này, bảo rằng tuy về sau họ không thể làm bạn với Mẫn Nhi, nhưng ít ra cô ta cũng còn trẻ, họ hy vọng cô ta có thể rút kinh nghiệm từ chuyện này để tương lai không tái phạm nữa.
Con đường tương lai vẫn còn dài lắm, cố lên nhé Kim Mẫn Nhi!
Đương nhiên, có người thích dùng thiết lập tính cách là đàn anh đàn chị ấm áp biết thấu hiểu như thế này thì cũng có người chọn thiết lập dễ nóng giận mắng thẳng mặt cô ta.
Tóm lại, đa số mọi người đều lên tiếng phân rõ giới hạn với Kim Mẫn Nhi, thậm chí còn không quên bộc lộ “tính cách” của bản thân để tranh thủ hấp dẫn một đợt fans mới cho mình.
Kim Mẫn Nhi à, cô không biết cách làm người và không cần công việc trong giới giải trí nhưng chúng tôi thì cần lắm.
Tóm lại, cảm ơn cô đã tốt bụng nhường sân khấu cho chúng tôi nha, yêu cô lắm á!
Moah moah~
Thấy đồng đội nối đuôi nhau bỏ “của” chạy lấy người, công ty quản lý của Kim Mẫn Nhi không thể chịu nổi nữa, họ không thể không tự ra mặt gửi lời thanh minh tới các fans cũng như toàn thể cư dân mạng đang theo dõi chuyện này.
Họ nói sẽ bảo Kim Mẫn Nhi đứng ra xin lỗi mọi người, quan trọng nhất là xin lỗi Tô Tái Tái.
Thái độ chân thành đến mức có vẻ hơi hèn mọn.
Nhưng dù là thế thì không phải cư dân mạng nào cũng chịu xí xóa cho qua chuyện này.
[Chính chủ thì sủi mất tăm còn công ty quản lý lại đứng ra xin lỗi trước, lần đầu tôi thấy vụ này luôn á trời.
Sao vậy, chẳng lẽ Kim Mẫn Nhi không viết nổi hai chữ “xin lỗi” luôn hả? Hay là cô ta thậm chí không biết cách copy paste nên phải nhờ mấy người làm thay?]
[Thất vọng quá, tôi quá thất vọng về cô ta, uổng công tôi thích cô ta lâu như thế.]
[Có ai ở thành phố A không? Tôi có hai tấm vé xem phim của cô ta vào chiều ngày mai nè, mà giờ hết muốn xem rồi nên ai thích thì tôi cho miễn phí luôn, cần thì inbox tôi nha.]
[Vứt đi lầu trên ơi, giờ này tôi cá là chẳng ai thèm xem phim của cô ta nữa đâu.]
[Cười ẻ, trước giờ tôi chưa thấy pha quay xe táp ngược nào xuất sắc như lần này.