Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 314.




Vết máu bên ngoài thang máy đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng mùi máu tươi vẫn còn chưa biến mất hoàn toàn.

Thời tiết bây giờ nóng bức, đợi lát nữa sẽ có người chuyên nghiệp tới để dọn dẹp, cam đoan sẽ không để lại bất cứ mùi vị nào.

"Đội trưởng?" A Lai nhìn Ngô Hạo khó hiểu.

Ngô Hạo quan sát hành lang sạch sẽ, nhớ đến lời đứa bé quỷ vừa nói lúc nãy, sau khi trầm ngâm một lát thì cuối cùng cũng không quay đầu mà đưa tay ra với phụ tá: "Mắt Âm Dương."

"Dạ." A Lai lập tức lấy ra một cái lọ nhỏ giống như lọ thuốc nhỏ mắt.

… Đó là nhỏ mắt từ nước mắt trâu do Lục Bộ nghiên cứu phát minh ra, lúc làm nhiệm vụ nhỏ một giọt thì có thể duy trì mắt Âm Dương trong năm phút.

Chỉ là thời gian duy trì quá ngắn, bây giờ còn chưa tìm ra thứ đồ nào có công dụng tốt hơn để thay thế.

Vốn dĩ Ngô Hạo định nhỏ hết cả hai bên mắt nhưng sau khi do dự một chút thì chỉ nhỏ bên mắt phải.

Sau khi nhỏ xong thì đưa thuốc nhỏ mắt trả lại cho A Lai.

Đến khi hít thở thật sâu, coi như đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng xong thì anh ấy che mắt trái lại, chỉ để lại một mình mắt phải để nhìn.

Sau khi mở mắt Âm Dương, anh ấy đã thấy được hết thảy mọi thứ trên hành lang thì lập tức trợn to mắt.

Một giây sau, Ngô Hạo lại trở nên trắng bệch, cộng thêm mùi máu tươi vẫn còn luẩn quẩn quanh mũi khiến cho anh ấy dù cũng được coi như là người trải đời lại cảm thấy đột nhiên buồn nôn, mắc ói.

Anh ấy vội vàng nhắm mắt che miệng, xoay người sang chỗ khác, thúc giục đội viên: "Đóng cửa, đóng cửa."

"À?! Dạ!" Đội viên vội vàng làm theo.

Một nhóm người đi theo sau lưng Ngô Hạo vô cùng nhanh chóng rời khỏi ký túc xá. Khi đứng dưới ánh mặt trời, Ngô Hạo mới thở phào nhẹ nhõm.

Dáng vẻ giống như "vừa được sống lại" vậy.

Điệu bộ này của anh ấy khiến mọi người khó hiểu, sau khi họ nhìn lẫn nhau thì cuối cùng cũng có một đội viên không nhịn được mà hỏi: "Đội trưởng, anh... rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì vậy?"

Mà kích động như vậy?

"Muốn biết?" Ngô Hạo hỏi.

Mọi người liên tục gật đầu.

"Muốn biết thì tự mình nhỏ mắt để xem đi." Ngô Hạo nói, vừa xoay người vừa bồi thêm: "Nhưng phải nhớ, nếu nôn mửa thì phải dọn dẹp học viện trước khi quay lại.."

Chuyện này. . .

Mọi người mặt đối mặt nhìn nhau, một giây sau không hẹn mà cùng đuổi kịp Ngô Hạo.

Đội trưởng đã nói đến thế rồi, vậy còn đi lên làm cái gì?

Chuồn thôi chuồn thôi.

Huyền Học Viện xử lý chuyện của Đồng Nhược Thiến rất nhanh.

Người nhà họ Đồng cũng vội vàng chạy tới thủ đô ngay trong đêm, chờ tới lúc bọn họ thấy được xác của Đồng Nhược Thiến thì mẹ Đồng xỉu ngay tại chỗ, ba Đồng cũng vô cùng đau lòng, ông ta đứng ở bên cạnh, đỡ vợ mình mà không nói được lời nào.

Nhưng Đồng Nhược Lý thì lại khác, anh ta la hét ầm ĩ: “Sao có thể như vậy được? Nhất định là có người đã giết em gái tôi.”

Đồng Nhược Lý nói xong thì quay đầu lại trừng mắt người đã dẫn bọn họ tới nhận xác Đồng Nhược Thiến, sau đó bước tới định bắt người nọ lại.

Muốn dựa vào hành động đó để phát tiết sự tức giận của bản thân.

Nhưng tay Đồng Nhược Lý vừa mới duỗi ra tới trước mặt một cô cảnh sát trẻ thì cô ấy đã nhanh chóng lùi về sau một bước, đưa tay ra, dễ dàng ngăn cản được anh ta.

Cô ấy nhíu mày, nghiêm giọng cảnh cáo: “Thưa anh, tôi nghiêm túc nhắc nhở anh hãy bình tĩnh lại, đừng vì quá xúc động mà có hành động sai phạm. Nếu không thì tôi có đầy đủ nghĩa vụ và quyền lợi để bắt anh đấy.”

“Cô…” Đồng Nhược Lý rút tay lại, anh ta nắm lấy cổ tay bị bóp đau trừng mắt nhìn cô cảnh sát trẻ.

Anh ta vừa định cãi tiếp thì lúc ba Đồng đã quay đầu lại quát anh ta một tiếng: “Nhược Lý!”

Lúc này thì Đồng Nhược Lý mới dừng lại.

“Giờ mà con còn ồn ào cái gì. Mau tới đây giúp ba một tay.”

Nói tới đây, ba Đồng hơi dừng lại, đôi mắt ông ta đỏ hoe, trừng mắt nhìn về phía Đồng Nhược Lý còn đang đứng ưỡn cổ cãi cố, tỏ vẻ không phục, giọng nói nghẹn ngào đau thương: “Bây giờ nhà chúng ta đã như vậy rồi, con không thể yên tĩnh được một chút sao?”

Đồng Nhược Lý nghe ba mình nói thế thì hừ một tiếng rồi quay đầu đi về phía ba Đồng, giúp ông ta đỡ mẹ Đồng ngồi xuống ở một cái ghế gần đó.

Cô cảnh sát trẻ liếc Đồng Nhược Lý một cái, rồi đưa tay phủi phủi gì đó trên bờ vai.

Tên là Nhược Lý mà chẳng thấy có lý gì cả.

Nhưng xét thấy mẹ Đồng vẫn còn đang hôn mê, mà đồng nghiệp của mình cũng không biết phải làm sao thì cô ấy đành phải lấy một bình thuốc bột từ trong túi ra, nói Đồng Nhược Lý tránh ra một bên, sau đó đổ một ít bột thuốc từ trong bình ra tay.

Rồi ấn lên huyệt nhân trung của mẹ Đồng.

Đồng Nhược Lý giật mình, anh ta quát lớn lên một tiếng: “Cô làm cái gì đó hả?” sau đó định đưa tay nắm tay cô cảnh sát trẻ để ngăn cô ấy lại.

Có điều động tác của anh ta quá chậm, cô cảnh sát trẻ đã nhanh chóng tránh thoát ra được, sau khi cô ấy cất bình thuốc bột lại vào trong túi thì mới tức giận nói: “Anh tưởng tôi định làm gì? Đương nhiên là cứu mẹ anh rồi, anh không thấy à?”

“… Cô?” Đồng Nhược Lý trừng cô cảnh sát trẻ, chỉ tay vào mặt cô ấy nói: “Thái độ làm việc của cảnh sát các cô là vậy đó hả, tôi phải tố cáo cô mới được.”

Lúc này thì cô cảnh sát trẻ cũng không thèm đáp lại nữa, cô ấy liếc Đồng Nhược Lý một cái rồi thọc tay vào túi quần và đứng ở một bên, không nói lời nào.

Nhưng ba Đồng nãy giờ vẫn đang quan sát tình trạng của mẹ Đồng thì lại quát Đồng Nhược Lý một tiếng: “Được rồi.”

Đồng Nhược Lý đành phải miễn cưỡng thả tay xuống, quay sang nhìn mẹ Đồng.

Một lúc sau, mẹ Đồng đã tỉnh lại, ba Đồng vui mừng, vừa dùng tay quạt gió cho bà ta, vừa để cho bà ta dựa vào người ông ta rồi nói: “Bà tỉnh rồi đấy à?”

Đồng Nhược Lý ở bên cạnh cũng vội vàng kêu một tiếng: “Mẹ.”

Mẹ Đồng vừa mới tỉnh lại sau cơn sốc nên có hơi ngơ ngơ, chờ tới khi nhìn thấy chồng và con trai mình thì bà ta mới nhớ tới con gái cưng của bà ta đã chết rồi, giọng bà ta run rẩy nhìn con trai mình: “Nhược Lý à…”

“Mẹ, con ở đây nè mẹ.” đôi mắt Đồng Nhược Lý cũng đỏ lên, anh ta nhanh chóng nắm lấy tay mẹ mình rồi ngồi xổm xuống trước mặt bà ta.

Nhưng mẹ Đồng hoàn toàn không cảm nhận được sự quan tâm của anh ta, hai mắt bà ta đờ đẫn, nước mắt tuôn trào: “Em gái con… em gái con chết rồi…”

Câu sau là mẹ Đồng dùng hết sức lực để hét lên, bà ta vừa dùng tay đấm ngực vừa khóc vừa gọi tên Đồng Nhược Thiến: “Con gái ơi… con gái cưng của mẹ ơi…”

Cô cảnh sát trẻ đứng ở bên cạnh cũng có chút xúc động, cô ấy nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn người nhà họ Đồng.

Cô ấy là người do Lục Bộ phái tới để xử lý các vấn đề hậu cần, cho nên cô ấy không hề có chút thương tình nào đối với cái chết của Đồng Nhược Thiến.

Dù vậy thì khi thấy người nhà của cô ta đau khổ vì cái chết của cô ta đến vậy thì cũng không tránh khỏi bị bọn họ làm xúc động lây, làm cho cô ấy cũng có hơi muốn khóc.

Quả thật là vừa ghê tởm vừa thương cảm.

Nếu như Đồng Nhược Thiến biết được người nhà của cô ta sẽ đau khổ đến vậy vì cái chết của cô ta thì không biết cô ta có hối hận với những gì mình đã làm hay không?

Nhưng bây giờ thì cô ta cũng đã chết rồi, câu hỏi này không có ai có thể trả lời được.

Cô cảnh sát trẻ xoa xoa mũi, sau đó mới quay đầu lại nhìn về phía ba người nhà họ Đồng nói: “Ông Đồng, xin lỗi vì phải cắt đứt mọi người. Nhưng mà nếu như mọi người không thấy có vấn đề gì thì…”

Cô ấy hơi dừng lại rồi quay sang lấy biên bản xác nhận từ trong tay đồng nghiệp, đưa cho ba Đồng: “Phiền ông hãy ký xác nhận vào biên bản này.”

Ánh mắt ba Đồng dần dần kéo tới tập biên bản, đôi tay run run, vừa định nhận lấy chuẩn bị ký tên lên thì Đồng Nhược Lý đã đứng bật dậy, giật lấy tập biên bản rồi xé nó tan tành thành từng mảnh nhỏ.

Anh ta vừa xé vừa chửi bới: “Cái gì mà không có vấn đề hả? Tôi thấy vấn đề lớn nữa là đằng khác! Người của Huyền Học Viện đâu?! Viện trưởng đâu?! Sao không ai đến hết vậy?!

Một người đang sống sờ sờ ra đó, thế mà sau khi đến trường học của mấy người xong thì không còn nữa, thử hỏi sao mà không có vấn đề gì được?! Chắc chắn là em gái của tôi đã bị người ta hại chết!”

Đồng Nhược Lý la hét một hơi, tiếp đó ném biên bản xác nhận xuống đất một cái thật mạnh.

Cô cảnh sát trẻ kinh ngạc nhìn tờ biên bản đã bị xé nát, lại ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, kìm nén cơn giận, nói:

“Anh Đồng à, anh nhìn cho kỹ nhé! Đây không phải là nơi mà anh có thể giở thói ngang ngược đâu, hơn nữa chúng tôi đã xác minh qua camera rồi, quả thực là do cô Đồng Nhược Thiến vô tình té ngã, đập đầu vào tường rồi dẫn tới cái chết ngoài ý muốn.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận