“Hôm ấy là cuối tuần, trong ký túc xá có ít người nên không ai kịp thời phát hiện ra cả. Đây chỉ là một sự cố bất ngờ thôi! Vả lại Phù... viện trưởng cũng đang trên đường tới đây rồi!”
Còn chưa nói hết, Đồng Nhược Lý lập tức lớn tiếng phản bác: “Tôi không tin là ngoài ý muốn gì hết!”
Cô cảnh sát trẻ nổi nóng, nghiêm mặt nói: “Vốn dĩ tôi định đợi sau khi bên phía gia đình ký biên bản xác nhận xong thì sẽ đưa mọi người đi xem camera. Nhưng nếu sự việc đã thành ra thế này.”
Cô ấy dừng một chút, quay đầu nhìn về phía ba Đồng: “Ông Đồng, hay là mời gia đình ông đi xem camera trước rồi hẳn ký nhé?”
Ba Đồng gật đầu, đỡ vợ đứng dậy rồi đáp: “Vậy làm phiền cô rồi.”
“Không sao.” Cô cảnh sát trẻ nói xong, liếc nhìn Đồng Nhược Lý một cái, lại nói tiếp: “Mời mọi người đi theo tôi.”
Đến khi ba người nhà họ Đồng lục tục theo sau thành viên Lục Bộ rời đi, bước về phía căn phòng chuyên lưu trữ các loại chứng cứ bằng video do camera ghi lại, mấy người còn lại không khỏi đứng yên tại chỗ đưa mắt nhìn nhau.
“... Tôi cảm thấy Lục Bộ tốt hơn bộ phận thông thường như chúng ta nhiều. Đặc biệt là khi gặp phải loại người như vừa rồi, thật là hả giận!” Thái độ cứng rắn đến mức khiến người ta có động lực hẳn lên.
Người đồng nghiệp lắc đầu nói: “Bộ phận đó không dễ vào đâu, có điều nếu anh muốn thì có thể theo dõi tình hình tuyển dụng trong nội bộ vào tháng chín này. Hằng năm họ sẽ tuyển một nhóm người trong nội bộ đấy.”
“Thật sao?! Vậy tới lúc đó tôi phải đi đăng ký mới được!” Người đàn ông vui vẻ nói.
Vừa dứt lời, đồng nghiệp lại lên tiếng nhắc nhở: “Nhưng mà anh phải chuẩn bị tinh thần đó nha. Công việc ở bộ phận của bọn họ không hề nhẹ nhàng như của chúng ta đâu, hơn nữa nguy hiểm...”
“Là sao?”
“Ý là xác suất mà họ đối mặt với nguy hiểm cao hơn chúng ta nhiều đó. Nói chung là đến lúc ấy anh để ý thì sẽ biết thôi.”
Đồng nghiệp nói đến đây, thấy bốn người trước mặt đã đi xa, vội vã chạy theo rồi thúc giục đồng đội: “Chuyện này để từ từ nói tiếp, bây giờ giải quyết vấn đề trước mắt cái đã.”
Mọi người nghe xong gật đầu, nhanh chóng đi theo sau.
Đoàn người đang trên đường đến phòng camera thì cuối cùng Ngô Thẩm Văn cũng tới.
Đồng Nhược Lý lại tranh cãi với ông ấy một trận, sau khi những người xung quanh lên tiếng khuyên giải thì anh ta mới lấy lại bình tĩnh và bắt đầu quan sát camera.
Mà lúc này, thành viên Lục Bộ đã cầm sẵn bình thuốc bột trong tay, đề phòng mẹ Đồng lại ngất xỉu khi chứng kiến cảnh con gái mình qua đời.
Nhưng không ngờ ba Đồng thì đứng không vững phải ngồi sang một bên, còn mẹ Đồng lại đứng yên và bình tĩnh đến lạ thường. Thậm chí còn yêu cầu phát lại video mấy lần.
Đến khi đã xem đi xem lại đến lần thứ ba, xác nhận Đồng Nhược Thiến qua đời là do tai nạn ngoài ý muốn, Đồng Nhược Lý mới không tiếp tục làm ầm lên như ban nãy nữa mà ngơ ngác ngồi ở một bên.
Lúc này cô cảnh sát trẻ lại lấy một biên bản xác nhận mới ra, nhìn ba người nhà họ Đồng rồi hỏi: “Ông Đồng, bây giờ ông có thể ký rồi chứ?”
Ba Đồng suy sụp tinh thần ngồi yên tại chỗ, nặng nề gật đầu.
Ký tên xong xuôi, cô cảnh sát trẻ lập tức đưa biên bản xác nhận cho đồng nghiệp, nhờ anh ấy mang về nộp, đồng thời giúp nhà họ Đồng xử lý thi thể của Đồng Nhược Thiến.
Ngô Thẩm Văn chạy vọt tới trước mặt ba Đồng, quỳ gối, áy náy nói: “Tôi rất xin lỗi đã để xảy ra chuyện này, có lỗi với ông Đồng.”
Ba Đồng xua xua tay, cả người chẳng còn sức lực nói: “Cũng không thể trách viện trưởng được, đây là… Chuyện ngoài ý muốn.
Là do con gái tôi… Đây là kiếp nạn trong số mệnh của nói.” Nói tới phần sau, giọng nói ba Đồng đã nghẹn ngào rơi lệ.
Ngô Thẩm Văn nhanh chóng trấn an ba Đồng, sau khi ông ta bình tĩnh lại mới đứng dậy, chuẩn bị dẫn con gái về nhà.
Lúc cả đám người sắp mở cửa đi ra ngoài, lúc này Đồng Nhược Lý mới phát hiện ra mẹ Đồng có hơi khác thường.
Anh ta quay qua nhìn bà ta, thấy mẹ Đồng vẫn còn đứng đó, nhìn chằm chằm vào video giám sát thì nghi ngờ lên tiếng gọi bà ta: “Mẹ ơi?”
Hành động này hấp dẫn mọi người, bọn họ cùng nhau quay qua nhìn.
Ba Đồng thấy dáng vẻ này của vợ thì nhanh chóng đi lại gần, đỡ lấy vai bà ta, nghẹn ngào nói: “Đi thôi, chúng ta… Dẫn Thiến Thiến về nhà…”
Mẹ Đồng xoay người lại, lướt qua gương mặt chất phác của chồng, nhìn mọi người, hỏi: “Cô gái kia đâu?”
“Ai cơ?” Thành viên Lục Bộ nghi ngờ hỏi lại.
Câu nói này giống như đốt cháy ngòi nổ trong lòng mẹ Đồng, bà ta lập tức nổi trận lôi đình, gào ghét: “Cô gái kia! Cô gái ở chung phòng ký túc xá với con gái tôi! Có phải cô ta không?
Có phải cô ta ghen tị với Thiến Thiến nhà chúng tôi nên mới giở trò không? Có phải cô ta không hả?”
Ngô Thẩm Văn nhíu mày: “Bà Đồng, người bạn học mà bà nói, tới bây giờ bởi vì bị viêm túi mật mà vẫn đang ở bệnh viện.
Lúc nãy trong video bà cũng nhìn thấy rồi, học sinh đó khi quay về còn phải chống tường, cố gắng lắm mới có thể về được ký túc xá, làm sao có thể giở trò gì được chứ?
Bà vô duyên vô cớ nói xấu người khác… Thật quá thất lễ!”
“Nhất định là cô ta!” Mẹ Đồng điên cuồng trợn to hai mắt: “Cứ coi như hôm nay cô ta không làm gì thì chắc chắn bình thường cũng có làm! Nhất định là cô ta.
Thiến Thiến gọi điện thoại về phàn nàn với tôi, nói người bạn cùng phòng này không có tiền cũng chẳng có bản lĩnh, Thiến Thiến vì dạy dỗ cô ta còn cố ý nhốt cô ta ở ngoài cửa cả đêm.
Chắc chắn là cô ta muốn trả thù nên mới khiến Thiến Thiến xảy ra chuyện! Chắc chắn là thế!”
Bà ta nói chuyện này ra chỉ càng khiến người nghe khác chán ghét Đồng Nhược Thiến thêm mà thôi.
Hóa ra khi còn sống cô ta đã đối xử với Viên Tuế như vậy sao?
Thật là…
Buồn cười nhất là, người làm mẹ biết rõ những hành vi tác oai tác quái này của con mình, không chỉ không ngăn cản mà thậm chí còn làm như không thấy.
Đồng Nhược Thiến có dáng vẻ như bây giờ, xem ra cũng không thoát khỏi quan hệ với người làm mẹ như bà ta.
Khi mọi người đang có suy nghĩ này, ba Đồng gầm lên một tiếng dữ dội: “Đủ rồi!”
Ba Đồng gào lên khiến bà ta sững sờ một chút, ông ta lại tức tới thở hổn hển nói:
“Thiến Thiến ra như thế này không phải là do bà suốt ngày nuông chiều nó sao?
Bây giờ đã xác định là chuyện ngoài ý muốn rồi, bà không cần phải suy đoán lung tung làm gì!”
Mẹ Đồng sửng sốt nhìn chồng.
Ngô Thẩm Văn ở bên cạnh thở dài một hơi nói: “Bà Đồng, ít nhất, giờ phút cuối rồi, hãy để lại chút ấn tượng tốt về bạn học Đồng đi.
Đừng để em ấy đi rồi, nhưng khi nhắc tới người ta chỉ nhớ tới chuyện “Nhốt bạn cùng phòng ở ngoài cửa, chết chưa hết tội”.”
Mẹ Đồng trừng mắt nhìn Ngô Thẩm Văn, nước mắt lại lần nữa tuôn ra, bà ta mềm oặt ngồi dưới đất, ôm mặt khóc rống.
“Thiến Thiến… Thiến Thiến của tôi!!!”
Thành viên của Lục Bộ nhìn dáng vẻ của bà ta chỉ có thể yên lặng lắc đầu.
Sớm biết như thế thì lúc đầu cần gì làm thế?
Chuyện của Đồng Nhược Thiến, theo chân nhà họ Đồng mang tro cốt cô ta về lại thành phố C, mà nhanh chóng chìm vào quên lãng ở Đại học Đế Đô.
Cho dù có người nhắc tới, thì cùng lắm cũng chỉ có một câu “Cô gái mang giày cao gót đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn” mà thôi.
Ngay cả Bạch Ngữ Dung cùng lắm cũng chỉ tiễn ba người nhà họ Đồng tới sân bay, rồi giả mù sa mưa nặn ra mấy giọt nước mắt.
Ngay cả tang lễ của Đồng Nhược Thiến, cô ta cũng không tự mình về thành phố C tham dự mà để Hứa Tần Nhã đi thay.
Còn hơn một tháng nửa là tới hội đánh giá đan dược, cô ta đang bận giúp đỡ Tần Trác Thắng, cố gắng luyện ra “đan dược cấp thấp”.
Bọn họ đã liên tục thử nhiều lần nhưng vẫn thất bại như cũ.
Lần này, sau khi nhìn thấy một đống cặn bã còn thừa trong lò luyện đan, Tần Trác Thắng rốt cuộc cũng nổi giận đùng đùng, quăng trong tay xuống, tức hổn hển đi vòng vòng tại chỗ:
“Rốt cuộc là sai ở chỗ nào? Dược liệu à? Hay liều lượng? Hay là vì độ tinh khiết của thủy tinh không đủ cao?”
Sau khi xem lại một vòng từng thứ một vẫn không nghĩ ra kết quả, Tần Trác Thắng quay đầu trừng mắt nhìn Bạch Ngữ Dung, đè cơn giận xuống, chất vấn cô ta:
“Ngữ Dung, con có chắc con đã làm theo yêu cầu của thầy không?”
Ông ta hỏi thế khiến Bạch Ngữ Dung cụp mắt xuống, mím môi giấu đi đáy mắt đục ngầu.