Cô ta lại lần nữa ngước đầu lên, nhìn thẳng về phía Tần Trác Thắng, thành thật trả lời: “Thưa thầy, con đã là đúng theo lời dặn của thầy rồi.”
Dừng lại một chút, cô ta nói thêm: “Thầy quên rồi sao? Lần *****ên chúng ta đã luyện ra được bán thành phẩm rồi mà.”
Cô ta nói thế khiến vẻ mặt Tần Trác Thắng hơi dịu đi một chút, nhưng lông mày ông ta vẫn nhíu chặt lại như cũ: “Thế thì tại sao sau đó lần nào cũng thất bại, rốt cuộc nguyên nhân ở đâu?”
Bạch Ngữ Dung nhìn Tần Trác Thắng đang đứng lẩm bẩm một mình, trong lòng cô ta thật ra đã đoán được một phần nguyên nhân.
Nhưng… Cô ta không thể nào nói chuyện này với Tần Trác Thắng được.
Nếu không cô ta sẽ mất giá trị ngay lập tức.
Lúc Bạch Ngữ Dung còn ở cấp thấp, cô ta có bí mật dựa vào nửa quyển sách còn sót lại của nhà họ Hứa và luyện thành công một hai viên đan dược.
Tuy nói chỉ là căn bản, nhưng cũng hiếm có khó tìm.
Có điều từ sau khi cô ta lên cấp “F”, muốn thử tinh luyện lại thì phát hiện ngay cả những viên đan dược mà lúc đầu cô ta có thể luyện được…
Giờ cũng thất bại toàn bộ.
Cho nên lần trước, nhân lúc về thành phố C, cô ta cũng cầm theo nửa quyển sách rách đó về.
Vốn dĩ cô ta còn tưởng rằng bản thân nhớ nhầm liều lượng, nhưng sau đó phát hiện ra cái gì cũng đều đúng cả, chí có điều… Không lần nào có thể luyện thành công!
Bạch Ngữ Dung lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn qua Tần Trác Thắng vẫn đang tự mình rầu rĩ ở đằng kia, cô ta dịu dàng nói:
“Nếu như thật sự không được… Hay là chúng ta cầm thành phẩm thành công ở lần thí nghiệm *****ên đi dự hội đánh giá đan dược. Thầy xem… Thế có được không?”
“Cầm cái đó đi sao?” Tần Trác Thắng dừng bước, nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, nhíu mày định từ chối, nhưng khi nghĩ tới phó viện trưởng Tôn, ông ta lại do dự.
Lần này vì để Bạch Ngữ Dung có thể thuận lợi luyện được “đan dược cấp thấp”, phó viện trưởng Tôn đã cho không ít nguyên liệu tốt, ngay cả thẻ dược liệu của bản thân, phó viện trưởng Tôn cũng giao cho ông ta.
Nếu kết quả cuối cùng không khiến người ta vừa lòng, vậy phó viện trưởng Tôn…
Quan trọng nhất là, chuyện Bạch Ngữ Dung có thể thành công hay không cũng có liên quan trực tiếp tới tiền đồ của ông ta.
Trước sau có đủ kiểu vấn đề, Tần Trác Thắng lộ vẻ do dự.
Một lúc sau, ông ta nói: “Con để thầy suy nghĩ lại đã.”
Ông ta dừng lại, nhìn Bạch Ngữ Dung một chút rồi nói: “Không phải lát nữa con còn có lớp của Chu Phổ sao? Nhanh đi chuẩn bị đi.”
“Vâng.” Bạch Ngữ Dung gật đầu: “Vậy thưa thầy, con đi trước đây?”
Tần Trác Thắng đang bận lo nghĩ chuyện khác, tùy tiện gật đầu. Ông ta không phát hiện ra khi Bạch Ngữ Dung đi ra ngoài, trước khi đóng cửa lại, cô ta nhìn lướt qua ông ta một cái.
Ẩn sau ánh sáng lờ mờ không rõ, khóe miệng cô ta cong lên thành một nụ cười khinh bỉ.
==
Tô Tái Tái nhận được điện thoại từ bên chuyển phát nhanh thì đi ra ngoài nhận hạt giống của cỏ bờm ngựa do Tô Hồng Bảo gửi cho cô.
Vừa mở cửa thì đã nghe được tiếng động ồn ào bên phòng của Khúc Nhiên.
Cách một cánh cửa mà Tô Tái Tái vẫn có thể nghe được tiếng của Đại Vi vừa chạy đuổi theo Nhện Mặt Quỷ vừa kêu: “Em đừng chạy nữa.”
Không biết lần này Nhện Mặt Quỷ lại phá gì Đại Vi nữa.
Tô Tái Tái vừa nghĩ vừa đi ra ngoài.
Vừa mới đi ngang qua cửa phòng Khúc Nhiên thì “Rầm!” một tiếng, cửa phòng được mở ra từ bên trong, Nhện Mặt Quỷ nhảy ra khỏi phòng, trên đầu đang đội một cái mũ len hình con ếch, kéo theo mấy cuộn len vẫn còn dính dây ở trên mũ.
“Á! Tiểu Tái, cẩn thận.” Đại Vi không ngờ được lúc này Tô Tái Tái lại đúng lúc đang đứng ở trước cửa, cô ấy bụm miệng kêu lớn, mắt thấy Nhện Mặt Quỷ đang nhảy về phía cô, chuẩn bị đập vào người cô.
Sau đó cô ấy đã thấy được Tô Tái Tái nhanh chóng ngửa người ra phía sau, đầu hơi cúi xuống, vô cùng thuận lợi mà tránh được cái ‘ám khí’ đột nhiên nhảy ra này.
Đại Vi thấy thế thì: “Quao!” một tiếng.
Sao tự nhiên thấy Tiểu Tái ngầu quá vậy.
“Ồ… Này có phải là vì biết em sắp đi qua cho nên muốn nhân cơ hội này vờ tạo ra tình huống vô tình nhưng thực ra là muốn đánh lén em đấy à?”
Tô Tái Tái vừa nói vừa đưa chân lên tâng một cuộn len lên trên không trung, sau đó lại đưa chân đá nó một cái tạo ra một đường chuyền cong về phía Đại Vi.
Lực đạo và chiều cao vừa đúng để cho Đại Vi có thể bắt lấy được dễ dàng.
Vừa nói vừa nhìn về phía Nhện Mặt Quỷ, khiến cho nó giật mình một cái, nó nhanh chóng chạy tới chỗ một cuộn len khác, dùng chân nhện đâm vào, cuối cùng dơ bốn cái chân kèm bốn cuộn len lên đầu rồi lạch bạch bò ngang như cua vào lại trong phòng.
Trông vẻ rất ngoan, chẳng giống kẻ vừa rồi nhảy lung tung trong phòng lúc nãy tí nào.
Hai tay Đại Vi ôm cuộn len, ánh mắt sáng ngời và ngưỡng mộ nhìn Tô Tái Tái, một lúc sau thì cô ấy một giật mình rồi mới bĩu môi nói: “Tiểu Tái, em lại trêu chị rồi.”
Đại Vi hơi dừng lại rồi mới chỉ vào Nhện Mặt Quỷ nói: “Chị chỉ nghĩ là lâu rồi không có làm đồ thủ công, định đan cho Diện Diện một bộ quần áo hình con ếch, chờ tới mùa đông thì nó còn có đồ mặc cho ấm.
Nhưng không ngờ nó lại chẳng biết điều gì cả, chẳng những không biết ơn chị mà còn muốn chạy nữa.”
… Hứ! Bà đừng có nghĩ là tui không nhận ra được bà đang âm mưu biến tui thành búp bê để bà chơi đồ hàng nhé.
Nhện Mặt Quỷ vừa chỉ chỉ vào cái mũ hình con ếch vừa nhảy qua trái qua phải, dường như đang mắng chửi Đại Vi.
Thế nhưng khi thấy Tô Tái Tái nhìn về phía nó thì nó lập tức biến thành một bé nhện hiền lành ngoan ngoãn.
“… Trông cũng dễ thương đấy.” Tô Tái Tái theo hướng chỉ của Đại Vi mà nhìn về phía Nhện Mặt Quỷ rồi cười nói.
“Dễ thương mà, đúng không?” Đại Vi nhận được sự tán thành thì vô cùng đắc ý, ánh mắt kiêu ngạo nhìn Nhện Mặt Quỷ, sau đó búng lên đầu nó một cái: “Chỉ có em là không biết xấu đẹp gì thôi.”
… Hừ! Không cho phép bà đụng lên đầu tui. Nhện Mặt Quỷ nhảy sang một bên, tránh né tay Đại Vi.
Lúc bọn họ đang trêu chọc nhau thì Tô Tái Tái nhìn về một đống ruy-băng, cuộn len, kim chỉ kéo các loại lung tung rối loạn ở trên bàn, cô cười nói: “Giờ em mới biết đàn chị Đại còn có sở thích này đấy.”
Tô Tái Tái vừa nói vừa cầm lên con búp bê mà Đại Vi mới làm được một nửa, cảm thấy khá thú vị.
“Dễ thương nhỉ?” Đại Vi cười: “Nếu em thích thì chị sẽ làm một cái tặng em.”
“Được ạ.” Tô Tái Tái cũng không khách khí với Đại Vi, nghĩ tới người giấy nhỏ thì đưa tay đo một kích thước cho Đại Vi xem rồi nói: “Có thể làm một con lớn nhỏ cỡ này được không chị?”
“Chuyện nhỏ.” Đại Vi vỗ vỗ ngực đảm bảo.
Cô hơi dừng lại một chút rồi nhìn Tô Tái Tái cười gượng nói: “Tiểu Tái, em sẽ không khinh thường chị vì chị làm mấy thứ này giống người khác đấy chứ?”
Tô Tái Tái nghe thế thì khá ngạc nhiên: “Sao lại thế ạ? Em thấy chị rất giỏi luôn á.”
Nói tới đây thì Tô Tái Tái hơi dừng lại một chút, chỉ về phía con búp bê mới được làm có một nửa rồi nói tiếp: “Dù cho chỉ là một con búp bê nhỏ này thì cũng có thể là một khế ước với quỷ rất mạnh đó.”
“Thật sao?” hai mắt Đại Vi tỏa sáng, cô ấy lập tức vui vẻ nói với Tô Tái Tái: “Chị không giống với Khúc Nhiên, cậu ấy thích làm máy móc, còn chị thì lại thích làm mấy thứ nhỏ nhỏ xinh xinh như thế này, thậm chí còn muốn…”
Cô ấy hơi dừng lại rồi nhìn về cây kim may ở trên bàn nói: “Nếu như chị có thể rèn ra được một bộ kim may cho mình thì tốt quá rồi, như thế thì sau này chị có thể may được nhiều thứ xinh xắn hơn nữa.”
Người nói vô tâm, người nghe lại có ý, nghe Đại Vi nói xong thì trong đầu Tô Tái Tái đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô: “…A.” một tiếng,
“Em sao thế?” Đại Vi nghe thế thì vội hỏi.
“… Không có gì ạ, tại tự nhiên em nghĩ tới một số việc thôi ạ.”
Tô Tái Tái gãi gãi cằm hơi nghĩ một lát, sau đó cô mới ngẩng đầu nhìn Đại Vi hỏi: “Đàn chị Đại, chị có sợ quỷ con nít không?”
Đại Vi nghe Tô Tái Tái nói thế thì mặt không có một chút cảm xúc nào chỉ chỉ về phía Nhện Mặt Quỷ đang cố gắng thoát khỏi cái mũ ếch.
Tự nhiên bị nhắc tới khiến cho Nhện Mặt Quỷ hơi dừng lại một chút.
Sau đó nó lập tức trừng mắt nhìn Đại Vi.
… Gì đó? Gì mà chỉ người ta đó hả?
“Em xem đi, ngay cả Nhện Mặt Quỷ mà chị còn không sợ thì sao có thể sợ quỷ con nít được chứ.” Đại Vi tỏ vẻ chả có gì phải sợ cả.
???
Ý bà là gì hả? Bà tin tui cắn bà không đó.