“Chắc gần sát giờ cơm tối thầy ấy mới về.” Ôn Liễu dịu dàng đáp lời, sau đó chuyển đề tài: “Nếu chiều nay em không có tiết, hay là ở chơi thêm một chút nhé?
Được thì ở lại ăn cơm tối luôn, đợi Chu Phổ và Tiểu An dạy xong chắc cũng đi thẳng từ vườn qua đây.
Phải rồi, đến lúc đó cô sẽ bảo họ hái vài quả dưa leo tươi ngon mang về, làm món dưa leo trộn cho thầy và em ăn, ngon lắm đó.”
“Dạ.” Tô Tái Tái gật đầu, tạm dừng vài giây lại hỏi: “Thầy Chu và đàn anh Thẩm đang lên lớp hả cô? Ngoài vườn ấy ạ?”
“Ừm.” Ôn Liễu đáp: “Em có muốn qua đó xem thử không? Cô tin nếu em đồng ý qua dự thính, thầy Chu của em sẽ vui như mở cờ luôn cho xem.”
Nhưng bà ấy còn chưa nói hết câu, Tô Tái Tái đã vội vàng lắc đầu nguầy nguậy: “Em vẫn nên ở lại đây tâm sự với cô thì hơn, chứ không… e là đợi tới lúc đi thi, em sẽ phải làm thêm một bài kiểm tra phân loại thảo dược mất.”
“Ơ? Sao em biết?” Ôn Liễu kinh ngạc cười với Tô Tái Tái.
Đương nhiên phải biết chứ, công sức hồi đó cô đọc không hề lãng phí đâu nhé.
Có điều Tô Tái Tái không tính nói chuyện này ra cho nên chỉ cười nhún vai với Ôn Liễu một cái rồi chủ động đổi đề tài, bắt đầu nói với bà ấy về hạt giống mà cô đưa cho bà ấy ban nãy.
Đương nhiên, cô còn không quên dặn dò Ôn Liễu những việc cần chú ý khi tự mình trồng trọt nó.
Một bên khác, Bạch Ngữ Dung mới vừa chọn xong một đôi giày vừa chân mình, cô ta vui mừng “a” một tiếng rồi xoay người lại lấy, tầm mắt giả vờ vô ý đảo qua đám cây cối được đặt ở chỗ thấp ít được người khác để ý đến.
Cô ta đã từng nhìn thấy loài cây này trong quyển sách không hoàn chỉnh ở nhà họ Hứa, cho nên biết đó là “Ôn Phục Tử”, là một loại dược liệu có thể tăng độ ổn định của hiệu quả thuốc cũng như tăng xác suất luyện đan thành công.
Cô ta âm thầm giật mình, khi chợt nhớ tới “đan dược cấp thấp” mà mình dùng mọi cách cũng không thể luyện ra được thì một ý tưởng lập tức nảy lên trong lòng cô ta.
Nhưng mà…
Bạch Ngữ Dung len lén nhìn Thẩm An đang đứng phía sau một cái, tạm nén ý định trong lòng xuống, cô ta vừa xách giày vừa xoay người nhìn về phía Thẩm An, ra vẻ nũng nịu cười với anh ấy: “Đàn anh ơi, đôi này vừa chân em nè.”
“Ừ, vậy cô mau ra ngoài...” Mang vào đi.
Thẩm An còn chưa kịp nói xong thì Bạch Ngữ Dung đã cười cắt ngang lời anh ấy: “Không cần phiền toái như vậy đâu, em đổi giày ở đây luôn là được.”
Nói xong, cô ta lập tức khom lưng xách đôi giày lên chuẩn bị thay.
Hôm nay cô ta mặc váy tới đây, cũng không biết là cố ý hay vô tình mà theo động tác nhấc chân, phần cổ tay của cô ta cọ trúng làn váy làm lộ hẳn một khúc đùi trắng nõn.
Hiện giờ da dẻ cô ta trắng mịn như mỡ dê, cho nên khi lỡ để lộ da thịt ra như thế thì không khỏi khiến trái tim của người đối diện thổn thức trong giây lát.
Thẩm An cũng không ngoại lệ, nhưng anh ấy chỉ nhíu mày một cái rồi vội vàng xoay lưng về phía Bạch Ngữ Dung, chỉ vào cái ghế nhỏ đặt ở bên cạnh rồi nói: “Cô có thể ngồi ở đó thay giày.”
“À, vâng ạ.” Bạch Ngữ Dung đang đợi cơ hội này.
Thẩm An vừa xoay người là cô ta lập tức nhanh tay cắt ngang gần phần gốc của cây “Ôn Phục Tử” rồi nhét vào trong quần áo.
Làm xong những chuyện này, cô ta mới chậm rì rì đổi giày, đi đến trước mặt Thẩm An - người đang đưa lưng về phía mình.
Bạch Ngữ Dung chắp tay sau lưng rồi hơi cúi người về phía anh ấy: “Đàn anh ơi, em thay giày xong rồi.”
“Ừ.” Thẩm An không vui cho lắm, ngay lúc anh ấy đang định quay đầu lại kiểm tra đồ đạc trong nhà kính thì lại bị Bạch Ngữ Dung nhanh tay kéo lại: “Đàn anh, chúng ta mau đi ra ngoài thôi.”
Thẩm An vội quay đầu lại, nhanh chóng tránh thoát khỏi bàn tay của cô ta.
Anh ấy mím môi nhìn cô ta một cái rồi bước nhanh ra ngoài.
Tuy Bạch Ngữ Dung nắm hụt nhưng cô ta lại không ngại chút nào, bởi vì mục đích của cô ta đã hoàn thành.
Bạch Ngữ Dung đắc ý rút tay về, cô ta cười khẽ một tiếng nhìn quanh nhà kính lần cuối, khi thấy xung quanh không còn cây thuốc nào quý giá hơn cây “Ôn Phục Tử” ban nãy thì cô ta mới chắp tay sau lưng đi theo Thẩm An ra ngoài.
Có thứ này, đan dược cấp thấp của cô ta có cơ hội thành công rồi!
Bạch Ngữ Dung mừng thầm trong lòng.
-----
Năm giờ chiều, nhà họ Nghiêm.
Nghiêm Thanh xào rau trong phòng bếp, Ôn Liễu thì đang chọn một chậu cây mà mình ưng ý để trồng hạt giống mà Tô Tái Tái cho mình.
Tô Tái Tái ngồi trên băng ghế đặt ở một bên, cô tùy tay bẻ một cọng cỏ đuôi chó, một tay chống má một tay dùng nó chơi đùa với bé mèo con.
Bầu không khí đang ấm áp thì Nghiêm Thanh đột nhiên bước ra từ trong phòng bếp, ông ấy gấp gáp tới mức còn quên cởi luôn cái tạp dề đang mang trên eo.
Thấy sắc mặt ông ấy nghiêm túc như thế, hai người Tô Tái Tái không khỏi nhìn về phía ông ấy.
“Sao thế?” Ôn Liễu hỏi.
“Ôn Phục Tử của sư đệ bị người ta trộm mất rồi.” Nghiêm Thanh cau mày trả lời.
“Cái gì?!” Ôn Liễu kinh ngạc thốt lên.
Đó là cây dược liệu quan trọng mà Chu Phổ tỉ mỉ chăm nom bấy lâu nay, chuẩn bị đưa cho Thẩm An dùng khi luyện đan để tham gia hội đánh giá đan dược năm nay đấy!
Nhìn bóng lưng vội vàng của Nghiêm Thanh, Tô Tái Tái đặt bé mèo con lên đùi của Ôn Liễu, sau khi nói một câu “sư mẫu Nghiêm, để em đi xem thử” xong thì nhanh chân đuổi theo ông ấy.
So với Nghiêm Thanh đang mím môi cau mày vội vàng bước đi, Tô Tái Tái trông có vẻ nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Thầy ơi, chỗ thầy Chu không có camera giám sát sao ạ?”
Tô Tái Tái hỏi lại.
Nghiêm Thanh lắc đầu, ông ấy dừng một chút rồi mới mở miệng giải thích: “Trước kia sư đệ chỉ trồng một ít cây ăn trái và cây thuốc bình thường thôi, không có thứ gì đặc biệt cả, hơn nữa khu biệt thự này cũng rất an toàn, cho nên không cần thiết lắp camera làm gì.”
Tô Tái Tái gật đầu.
Nghiêm Thanh quay qua nhìn cô một cái, dường như đang lo Tô Tái Tái sẽ hiểu lầm nên vội bổ sung thêm: “Về sau em cho sư đệ cỏ Vọng Bắc Đông và một số hạt giống khác thì sư đệ cũng có ý định lắp, nhưng mà…
Trước giờ không lắp mà bây giờ lại lắp thì sẽ dễ khiến kẻ trộm nhòm ngó, cho nên sư đệ quyết định cứ giữ nguyên như cũ. Trong khoảng thời gian này Tiểu An đều ngủ lại trong nhà kính để canh chừng đấy.”
“Em biết rồi ạ.” Tô Tái Tái gật đầu đáp.
Cô hoàn toàn không ngờ thứ mà mình tùy tay tặng lại… có khả năng gây họa cho đám người Chu Phổ như thế.
Là do cô không suy nghĩ thấu đáo chuyện này.
Chờ hai người đuổi tới nơi, họ phát hiện Chu Phổ đang xanh mặt đứng bên ngoài nhà kính, rõ ràng là đang cực kỳ tức giận.
Thẩm An cũng rất nóng ruột, nhưng khi thấy Chu Phổ như thế thì anh ấy cũng không dám nói thêm gì nữa, ngược lại còn không ngừng khuyên nhủ Chu Phổ vì sợ ông ấy giận quá rồi ngã bệnh.
“Sư đệ!” Nghiêm Thanh thấy Chu Phổ như vậy thì vội vàng đi tới, chuyện *****ên là bắt mạch cho ông ấy, sau đó mới trầm giọng nói: “Bình tĩnh lại đã.”
Đáng tiếc Nghiêm Thanh còn chưa nói hết câu thì Chu Phổ đã tức giận cắt ngang lời ông ấy: “Tôi dạy biết bao nhiêu học sinh rồi mà chưa có lần nào xảy ra chuyện như thế này, không ngờ cô ta vừa tới ngày *****ên mà đã...!”
Chu Phổ nói đến đây thì chợt nhớ tới chuyện gì đó, ông ấy nhìn sang Tô Tái Tái một cái rồi im tiếng, có điều vẫn không nhịn được phát ra một tiếng “ôi” đầy thổn thức.
Thấy Chu Phổ có phản ứng như thế, Tô Tái Tái chỉ ngẩn người trong chốc lát là hiểu ngay, cô nhìn về phía Thẩm An, hỏi: “Bạch Ngữ Dung đã từng tới đây à?”
Chu Phổ biết quan hệ giữa cô và Bạch Ngữ Dung, lại thêm quan hệ giữa cô và Luyện Đan Viện, trừ ba người trước mặt ra thì cũng không quen ai khác, cho nên việc này hoàn toàn không khó đoán chút nào.
Thẩm An im lặng đứng một bên nãy giờ nghe thế thì nhìn về phía Tô Tái Tái, cau mày nói: “Đều do tôi cả, đáng lẽ lúc cô ta đổi giày thì tôi không nên quay người nhìn sang chỗ khác mới đúng.”
“Chuyện này không liên quan đến đàn anh đâu ạ, nếu đã bị bọn trộm nhòm ngó, cho dù mình cảnh giác được một lần thì cũng đâu thể cảnh giác suốt được.”
Tô Tái Tái lên tiếng an ủi anh ấy, cô dừng một chút rồi lại nói: “Đều do tôi suy xét không thấu đáo.”
Kiểu này xem ra... phải cử vài “vệ sĩ” tới đây rồi.
Tô Tái Tái xoa xoa cằm, nhớ đến ba hạt ngọc quỷ mà mình chưa dùng tới.
Cô vốn định bóp nát chúng làm chất dinh dưỡng nuôi cỏ Vọng Bắc Đông, nhưng theo tình hình bây giờ thì... có lẽ phải dùng chúng nó vào chuyện khác rồi.