Trong lúc Tô Tái Tái nghĩ thầm trong lòng như thế, Chu Phổ thấy Tô Tái Tái không hề để ý Bạch Ngữ Dung thì lập tức kể ra toàn bộ sự việc cho Nghiêm Thanh nghe.
Nghiêm Thanh nghe xong thì cau mày quát: “Còn nhỏ mà đã như thế thì lớn lên còn như thế nào nữa?!”
“Thầy Nghiêm à, thật ra bây giờ cô ta cũng có nhỏ gì cho cam đâu ạ.” Tô Tái Tái đứng một bên cười hì hì nói, nhìn qua rất giống đang châm thêm dầu vào lửa.
“Đây là hạt giống tốt trong miệng phó viện trưởng Tôn đó hả?” Nghiêm Thanh cười lạnh: “Tôi nhất định phải làm cho ra lẽ chuyện này mới được.”
Ông ấy dừng một chút rồi quay sang nói với Chu Phổ: “Sư đệ, chúng ta đi thôi.”
Chu Phổ gật đầu, trước khi đi còn nhìn Tô Tái Tái một cái.
Nói thế nào đi chăng nữa thì nhà họ Bạch cũng có ơn với ông ấy, lại thêm chuyện Tô Tái Tái thường hay tặng đồ cho mình, tóm lại phải xem ý của con bé như thế nào đã.
Thấy Chu Phổ nhìn mình chằm chằm, Tô Tái Tái hoang mang một lúc rồi mới ngộ ra, cô gật đầu, thản nhiên nhún vai một cái rồi mở miệng:
“Thầy Chu, bác không cần kiêng dè gì cháu đâu. Cả nhà họ Bạch trừ bà nội ra thì không còn ai có liên quan gì với cháu hết.”
Cô cười tủm tỉm bổ sung: “Thậm chí còn có thù oán với cháu nữa kìa, cho nên… lúc hai người tới “kiếm chuyện” với cô ta thì đừng quên “giẫm” cô ta hai cái thay cho cháu nhé.”
Em sẽ ở đây cổ vũ cho mọi người!
-------
Đùa chút cho vui chứ thật ra Tô Tái Tái chỉ muốn để hai người Chu Phổ và Thẩm An chạy đến Huyền Học Viện để bắt quả tang Bạch Ngữ Dung trước mà thôi, nếu không bắt được thì khiến cô ta tức anh ách trong bụng cũng không tồi chút nào.
Còn Nghiêm Thanh thì sẽ có nhiệm vụ dẫn Tô Tái Tái đến nơi đang để Ôn Phục Tử.
Nghiêm Thanh là sư huynh của Chu Phổ, cho nên ông ấy có thể ra vào nhà kính tùy thích.
Thậm chí lúc trước khi Chu Phổ mới mang Ôn Phục Tử về và lén lút khoe với ông ấy, vị trí trồng nó cũng là do cả hai thảo luận hồi lâu mới chọn được.
Hơn nữa bộ dáng ban đầu của Ôn Phục Tử trông xám xịt và xấu tợn, lại còn được đặt ở một góc cho nên dù đã trồng lâu như thế nhưng các học sinh đến đây học tập không có ai chú ý tới nó cả.
Nhưng nào có ai ngờ Bạch Ngữ Dung lại phát hiện ra, hơn nữa còn dứt khoát cắt ngang thân trộm hết nguyên cây cơ chứ!
“Là chậu này đây.” Nghiêm Thanh đặt cái chậu trồng Ôn Phục Tử lên bàn gỗ cho Tô Tái Tái xem.
Nghiêm Thanh nhìn phần gốc bị bứt trụi ngay sát mặt đất, càng nhìn càng tức: “Con nhỏ Bạch Ngữ Dung này thiếu điều muốn nhổ tận gốc Ôn Phục Tử luôn rồi!”
Nói xong, ông ấy và Tô Tái Tái còn cẩn thận quan sát hồi lâu, cuối cùng chỉ đành nhụt chí bảo: “Đến một cái lá cũng không còn!”
Ôn Phục Tử có một đặc tính rất kỳ quái, không giống những loài cây khác chỉ cần còn rễ thì dù có bị bứt trụi vẫn có thể ra lá non mới, Ôn Phục Tử giống những bé thú nhỏ nhát gan hơn, nếu bị tổn thương thì sẽ không bao giờ chịu mọc thêm lá mới nữa.
Rễ của nó sẽ dần bị thối rữa, cuối cùng biến thành những đốm mốc đen.
Nhưng nếu Ôn Phục Tử vẫn còn dù chỉ một chiếc lá hoàn chỉnh thì nó sẽ cố gắng sống sót vì chiếc lá cuối cùng này.
Đáng tiếc bây giờ Bạch Ngữ Dung đã bứt trụi toàn bộ, cho nên cây Ôn Phục Tử này thật sự đã hết đường cứu chữa rồi.
“Hạt giống của Ôn Phục Tử rất khó tìm, hơn nữa một tháng rưỡi sau là tới hội đánh giá đan dược rồi, cho dù sư đệ có tìm được hạt giống mới thì... cũng đã không còn kịp nữa.”
Nghiêm Thanh nhíu mày, lắc đầu thở dài: “Sư đệ đã bỏ không ít công sức để giúp Tiểu An luyện ra được “đan dược cấp thấp”, thế mà bây giờ lại...”
Nghiêm Thanh càng nói càng cảm thấy ứa gan, cuối cùng quyết định đứng lên chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong nhà kính, dùng hành động này để giảm bớt sự khó chịu trong lòng.
Bởi vì nếu không làm thế, chỉ sợ ông ấy phải đá đổ mấy chậu cây mới hả giận được.
Chờ một lát, Nghiêm Thanh mới phát hiện Tô Tái Tái đã im lặng hơi lâu, ông ấy quay đầu lại nhìn cô một cách khó hiểu, lúc này mới thấy cô đang cầm một cái xẻng nhỏ chuẩn bị đào phần rễ của Ôn Phục Tử lên.
Nghiêm Thanh sửng sốt, vội vàng mở miệng: “Tiểu Tái à, hay là mình chờ sư đệ về rồi hãy làm được không em?”
Tuy nói gốc Ôn Phục Tử này đã không còn cứu được nữa, nhưng dù thế nào thì nó cũng thuộc sở hữu của Chu Phổ mà.
Nhưng ông ấy chỉ vừa mới dứt câu thì Tô Tái Tái đã đâm đầu xẻng xuống rồi xúc phần rễ dính đầy đất của Ôn Phục Tử lên, động tác rất cẩn thận để tránh làm hư hao bộ rễ của nó.
Cô không ngẩng đầu mà cứ giữ nguyên tư thế đó nói với Nghiêm Thanh: “Thầy Nghiêm ơi, thầy tìm giúp em một ống trúc được không ạ?”
“Hả? À được chứ!” Nghiêm Thanh sửng sốt, sau đó lập tức lấy lại tinh thần ngay, hai mắt ông ấy sáng rỡ, vội vàng chạy đi tìm ống trúc mà Tô Tái Tái cần.
Ông ấy đi lòng vòng tìm một hồi mới quay về nói với Tô Tái Tái, bộ dáng luống cuống tay chân đó có phần đáng yêu.
“Tiểu Tái à, hình như ở chỗ của sư đệ... không có ống trúc.” Làm sao bây giờ!
Tô Tái Tái nghe xong thì suy nghĩ một lát, sau đó đưa cái xẻng nhỏ cho Nghiêm Thanh nhờ ông ấy cầm giúp: “Em biết chỗ nào có, thầy Nghiêm cầm và giữ nguyên như vậy giúp em, nhớ đừng làm nó rớt xuống nhé.”
“À ừ, thầy biết rồi.” Nghiêm Thanh vội vàng tiến lên, cẩn thận đổi tay với Tô Tái Tái.
Thấy cô đi về phía bên ngoài nhà kính, lúc đi còn tiện tay cầm luôn cái lưỡi hái đang để tựa trong góc thì ông ấy “ủa” một tiếng, hỏi với theo bóng lưng của cô: “Tiểu Tái, em đi đâu vậy?”
“Em biết chỗ nào có ống trúc.” Tô Tái Tái không quay đầu lại, chỉ giơ lưỡi hái trong tay lên vẫy vẫy: “Thầy Nghiêm chờ em một chút, em sẽ quay lại ngay.”
“Ơ?” Nghiêm Thanh nghe xong thì sửng sốt một lát mới hoàn hồn, sau đó quay đầu lại tập trung sự chú ý vào cái xẻng trong tay.
Rễ cây của Ôn Phục Tử đang rũ xuống từ trên mặt xẻng, chỉ dùng mắt thường cũng có thể nhận ra một vài cọng rễ đã hơi đổi màu, từ màu trắng nõn biến thành màu xám đen.
Điều này có nghĩa nó đã bắt đầu bị thối rễ.
Nghiêm Thanh thấy thế thì không dám phân tâm nhìn Tô Tái Tái nữa, ông ấy dùng hai tay nắm xẻng nhỏ, nghe theo lời Tô Tái Tái nói giữ nguyên nó ở giữa không trung không dám đặt xuống.
Tô Tái Tái nhớ rõ lần trước khi đi ngang qua cửa nhà họ Trình mà Thẩm An từng nhắc, cô thấy nơi đó có mọc năm sáu cây trúc, mỗi một cây đều to bằng cánh tay, kích cỡ như thế vừa hay có thể dùng để đựng Ôn Phục Tử.
Có điều không biết hộ gia đình kia có chịu cho cô mượn hay không.
Tô Tái Tái vung lưỡi hái mấy cái, động tác này không khác gì động tác vung kiếm khi còn ở trên núi cả.
Động tác của cô khá lưu loát và xinh đẹp, phần lưỡi đao không ngừng xoay tròn trong tay cô lập lòe ánh sáng trắng, thoạt nhìn vô cùng sắc bén và lạnh lẽo.
Ôi, việc gấp không thể chần chờ, cùng lắm sau này bồi thường tiền cho người ta là được.
Đương nhiên, người trả tiền là thầy và đàn anh Thẩm rồi.
Tô Tái Tái nghĩ như vậy.
Biệt thự của nhà họ Trình vừa hay nằm ở giữa nhà kính của Nghiêm Thanh và Chu Phổ, cho nên không đi bao lâu là đã tới nơi.
Tô Tái Tái lại xoay tròn lưỡi hái một cái rồi chụp lấy, sau đó vác nó trên vai và ấn chuông cửa của nhà họ Trình.
Nhấn tận hai ba lần mà không có người trả lời, trong lúc cô chuẩn bị từ bỏ thì đột nhiên nghe một giọng nam yếu ớt truyền tới từ trong bộ đàm: [Ai đó?]
“À à, chào anh. Tôi là...” Tô Tái Tái dừng một chút: “Tôi là học sinh của hai người hàng xóm của anh, tính qua đây xin một cây trúc trồng trước cửa nhà anh về dùng.”
Nói xong, Tô Tái Tái còn nhoẻn miệng cười với bộ đàm, vừa đáng yêu lại vừa dễ gây thiện cảm với người khác.
Có điều cô lại quên mất mình còn đang vác nguyên cái lưỡi hái ở trên vai.
Cho nên lúc chủ nhà nhìn vào camera trên bộ đàm, đập vào mắt là cảnh tượng kiểu: Giờ tôi cho anh hai lựa chọn, một là chủ động cho mượn, hai là bị động cho mượn, anh chọn đi.
[Cô cứ chặt đi.] Đầu kia của bộ đàm truyền tới vài tiếng ho khan thật khẽ, người nọ thở hổn hển mấy hơi xong mới mở miệng nói.
“Cảm ơn anh, anh đúng là người tốt. Người ở hiền thì sẽ gặp lành.” Tô Tái Tái cười hì hì nói.
Đối phương không đáp lời, hẳn là cũng không tin mấy chuyện vớ vẩn như “người ở hiền thì sẽ gặp lành” gì đó.
Tô Tái Tái cũng không thèm để ý, cô xoay người đi về phía cây trúc, chọn một cây hợp ý nhất rồi giơ lưỡi hái chuẩn bị chém xuống.