Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 322.




Chu Phổ càng nói càng tức giận, càng tức thì càng cao giọng.

Nói tới phần sau, vành mắt ông ấy đỏ lên, giọng nói càng về sau lại càng nhiều rung động, rõ ràng là cảm xúc đang rất kích động.

Thẩm An nhanh chóng đỡ lấy thầy mình, một tay vỗ vỗ tay Chu Phổ, tay khác giúp ông ấy thuận khí, thậm chí còn nhỏ giọng gọi ông ấy: “Thầy…”

Anh ấy không muốn ông ấy quá kích động.

Chu Phổ và Thẩm An khi chạy tới trường cũng không muốn khiến mọi việc trở nên náo loạn quá khó coi, thậm chí lúc ở trong xe hai người họ cũng đã thương lượng, cho dù Bạch Ngữ Dung nói cô ta không biết Ôn Phục Tử, coi nó là cỏ dại nên nhổ đi cũng được.

Chỉ cần có thể tìm được một mảnh lá của Ôn Phục Tử về là tốt rồi.

Nhưng lúc bọn họ tìm tới Bạch Ngữ Dung, cô ta đang ở chung với Tần Trác Thắng.

Ông ta kiêu căng ngạo mạn, đâu có nghe những lời người khác nói, lập tức xảy ra tranh chấp với Chu Phổ, ồn ào huyên náo tới mức thu hút sự chú ý của các sinh viên khác, bọn họ rối rít xì xào bàn tán.

Mãi tới khi phó viện trưởng Tôn nghe thấy chuyện chạy tới, đưa cả đám người vào trong phòng làm việc của ông ta, đóng cửa lại nói nhỏ.

Nhưng cho dù là thế, mấy chuyện xảy ra trước đó đã khiến các sinh viên mơ hồ nhận ra được vài việc.

Bây giờ Chu Phổ lại cao giọng, cho dù cửa sổ ngoài ban công đã được đóng lại, nhưng giọng ông ấy lớn như thế, chỉ cần ở ngoài có người có lòng nhất định có thể nghe rõ ràng bảy tám phần.

Cho nên, ông ấy lớn tiếng nói chuyện không chỉ khiến vẻ mặt phó viện trưởng Tôn không ổn, mà ngay cả Tần Trác Thắng cũng xấu hổ tới không ngồi yên được.

“Này… Thầy Chu của tôi ơi, ông nhỏ giọng một chút đi.” Phó viện trưởng Tôn nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, lanh lẹ đi vòng qua bàn làm việc, tự mình đi tới trước mặt Chu Phổ, cùng với Thẩm An đỡ ông ấy lại lần nữa ngồi xuống.

Sau khi Chu Phổ ngồi xuống, ông ta mới đứng thẳng dậy nói: “Có chuyện gì chúng ta từ từ nói, ông lớn tiếng như thế làm gì? Nếu bị người ngoài nghe được thì sẽ có ảnh hưởng không tốt.”

Nói xong ông ta quay qua nhìn Tần Trác Thắng nói: “Trác Thắng, đóng cửa sổ lại đi.”

Tần Trác Thắng gật đầu, đang muốn đứng dậy làm theo thì Chu Phổ cười lạnh ngăn cản: “Không cần đóng, nếu đã không làm việc gì trái với lương tâm thì sao phải đóng làm gì?”

Nói xong câu này, Chu Phổ vẫn nhịn không được dùng sức đập tay xuống bàn, khiến cái ly trên bàn trà bay lên một cái.

Bạch Ngữ Dung ở bên kia bị tiếng la giận dữ của Chu Phổ làm cho giật mình, có điều cô ta không dám lớn tiếng khóc, chỉ có thể cúi đầu, đứng một bên nhỏ giọng nức nở, giống như một cô nhóc đáng thương đang bị giáo viên nghi oan lại khó mà giải thích được.

Thẩm An liếc mắt nhìn dáng vẻ đó của cô ta một chút rồi dời mắt đi, lẳng lặng đứng bên cạnh Chu Phổ, giúp ông ấy thuận khí.

“Thầy Chu!” Phó viện trưởng Tôn thành khẩn gọi tên Chu Phổ, dừng lại một chút, ông ta nói: “Tôi cam đoan với ông, cam kết với ông có được không? Tôi nhất định sẽ nhờ vả khắp nơi tìm Ôn Phục Tử, nếu có là tôi báo cho ông trước tiên được không?”

“Còn về sinh viên Thẩm, lần hội đánh giá đan dược này…”

Phó viện trưởng Tôn dừng lại một chút rồi cười với Thẩm An: “Cho dù không thể luyện ra đan dược cấp thấp, nhưng chúng ta cũng có thể ghi nhận cố gắng của em ấy.

Ngoại trừ đan dược cấp thấp, không phải còn có ba cấp bậc khác của đan dược: A, B, C hay sao.”

“Năm tới, năm tới luôn luôn có cơ hội mà. Phải không sinh viên Thẩm?” Phó viện trưởng Tôn lấy lòng nhìn Thẩm An, cười ha hả.

Thẩm An không nhìn phó viện trưởng Tôn lấy một cái, anh ấy chỉ tĩnh tâm bắt mạch cho Chu Phổ một chút, sau đó xoay người nhìn ông ấy, nhỏ giọng nói:

“Được rồi thầy, chuyện này hôm nay sẽ không có kết quả. Thầy đừng nóng giận, chúng ta quay về đi?”

Anh ấy nói xong thì đứng thẳng người dậy, nhìn về phía phó viện trưởng Tôn, giọng nói lạnh lùng: “Còn về Ôn Phục Tử mà phó viện trưởng đã nói… Ghi nhận tấm lòng, nhưng không cần.”

“Em sinh viên này!” Phó viện trưởng Tôn kinh ngạc một chút, thở dài lắc đầu.

Ngược lại, Bạch Ngữ Dung vẫn luôn đứng một bên khóc nức nở giờ lại ngẩng đầu lên, nghẹn ngào nói: “Nếu như hai người không tin, vậy…”

Cô ta dừng lại một chút, đấu tranh nội tập một hồi rồi cắn môi ra quyết định, trịnh trọng giơ tay phải lên: “Bạch Ngữ Dung tôi xin thề, nếu hôm nay tôi có trộm Ôn Phục Tử của thầy Chu, vậy để cà nhà họ Bạch, bao gồm cả tôi chết không yên lành!”

“Cô thề thì thề, nhưng cảm phiền bỏ bà nội ra khỏi lời thề của cô đi.”

Giọng nói của Tô Tái Tái vang lên, khiến mọi người đều sửng sốt, rồi quay qua nhìn cửa phòng làm việc.

Khi bọn họ thấy cửa phòng làm việc vẫn đóng thì mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng… Giọng nói của Tô Tái Tái lúc nãy không giống như truyền tới chỗ bọn họ thông qua một cánh cửa mà?

Khi phó viện trưởng Tôn và Tần Trác Thắng vẫn chưa hiểu rõ được vấn đề, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, sau đó là giọng nói của Nghiêm Thanh xuyên thấu qua cánh cửa, truyền từ bên ngoài tới:

“Phó viện trưởng Tôn, tôi và sinh viên Tô có thể đi vào không?”

Phó viện trưởng Tôn và Tần Trác Thắng nhìn nhau một cái, sau đó đứng dậy, bất đắc dĩ đi ra mở cửa.

Khi Tô Tái Tái và Nghiêm Thanh đi sau lưng cô cùng nhau đi vào rồi, ánh mắt Bạch Ngữ Dung lóe lên mấy lần, cô ta tỏ vẻ kinh ngạc nhìn cô, kêu lên: “Là Tiểu Tái à?”

Cô ta dừng lại một chút rồi mới sợ hãi nói: “Em, không phải em là sinh viên Luyện Khí Viện sao, sao lại tới chỗ Luyện Đan Viện của bọn chị?”

Lúc Bạch Ngữ Dung nói xong câu cuối còn xuyên qua đám người nhìn Chu Phổ.

Cô ta nói xong, phó viện trưởng Tôn và Tần Trác Thắng mới nhận ra.

Bọn họ “Hả?” một tiếng, gật gật đầu, nhìn Tô Tái Tái rồi nói: “Đúng vậy, sinh viên Tô, làm phiền em ra ngoài, đây là chuyện nội bộ của Luyện Đan Viện.”

Tô Tái Tái chưa nói lời nào, ngược lại Chu Phổ tức giận nói: “Tiểu Tái là sinh viên dự thính tôi và sư huynh thu nhận, không coi là người ngoài.”

“Sinh viên dự thính?” Phó viện trưởng Tôn nhíu mày nhìn Chu Phổ: “Sao tôi lại không biết chuyện này?”

“Chắc là phó viện trưởng Tôn vẫn chưa nhìn thấy báo cáo tôi gửi lên rồi.” Giọng nói Nghiêm Thanh mỉa mai: “Cũng không sao cả, phó viện trưởng Vạn sẽ quay về ngay thôi, ông ấy ký tên đồng ý thì cũng giống nhau cả.”

Phó viện trưởng Tôn bị chặn họng, đột nhiên nhớ lại chuyện trước đó Nghiêm Thanh có tới tìm mình, ông ta đoán chừng đó là vì Tô Tái Tái.

Lúc ông ta muốn nói thêm gì đó, ngược lại Tô Tái Tái nhìn Bạch Ngữ Dung, giọng điều như cười như không nói: “Tôi sẽ lập tức ra ngoài ngay, có điều phải làm phiền bạn học Bạch Ngữ Dung, sinh viên năm nhất Luyện Đan Viện Đại học Đế Đô lặp lại lời nói vừa nãy là được.”

Tô Tái Tái đề cập rõ ràng tên của Bạch Ngữ Dung khiến cô ta sửng sốt.

Nhưng dưới nhiều cặp mắt nhìn mình chằm chằm như vậy, cô ta chỉ có thể cắn răng, duỗi thẳng cổ, trừng mắt nhìn Tô Tái Tái nói: “Chị chưa từng làm, lặp lại thì lặp lại thôi?”

Cô ta lại lần nữa đưa tay phải lên, lặp lại lời thề lúc nãy một lần.

Tô Tái Tái thấy thế, nhún nhún vai nói: “Vậy tôi không sao cả.”

Cô quay qua nhìn Chu Phổ và Nghiêm Thanh, nói: “Thầy, em đợi các thầy ở cửa ra vào.”

“Đợi chút.”

Cô đang muốn xoay người rời đi thì bị Nghiêm Thanh gọi lại, cô nghiêng đầu nhìn ông ấy.

Nghiêm Thanh lặng lẽ nhìn lướt qua ba người phó viện trưởng Tôn, Tần Trác Thắng và Bạch Ngữ Dung.

Sau đó, ông ấy quay qua nhìn Chu Phổ, nói: “Sư đệ, em còn ngồi đó làm gì? Đi thôi, việc này không có kết quả.”

Chu Phổ gật gật đầu, ông ấy được Thẩm An nâng đỡ đứng dậy, sắc mặt không tốt đi ra ngoài.

Sau khi Nghiêm Thanh ra tới cửa thì quay lại nhìn ba người kia, ông ấy lạnh lùng cười một tiếng mới quay người đi.

Ông ấy đang muốn đi thì lại nhớ ra gì đó, quay lại nhìn về phía Tô Tái Tái vẫn còn đứng đó, gọi cô: “Tiểu Tái, đi thôi.”

“Thầy chờ em một chút.” Tô Tái Tái đáp lời.

Cô đi tới gần phía Bạch Ngữ Dung, nhỏ giọng nói bên tai cô ta: “Lần sau trước khi nói láo, cô nhớ lau dấu vết sạch sẽ một chút.”

Bạch Ngữ Dung đột ngột quay qua trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, cô ta sắp sửa vịt chết còn mạnh miệng thì lại nghe thấy cô nhỏ giọng nói: “Cả quãng đường này cô vẫn chưa kịp rửa tay nhỉ?”

Khóe mắt Bạch Ngữ Dung giật giật.

Cô ta lại nghe thấy Tô Tái Tái cười nhỏ nói: “Sau khi bị chất lỏng từ Ôn Phục Tử dính lên tay, gặp phải trà sẽ biến thành màu đen, cô không biết chuyện này sao?”

Bạch Ngữ Dung chấn kinh, cô ta dùng sức nắm tay phải của mình lại, trợn trừng mắt nhìn Tô Tái Tái như muốn lòi cả tròng ra.

Sao cô lại biết nội dung trong quyển sách rách kia?

“Cố lên.” Tô Tái Tái cười hì hì nói: “Hy vọng cô sớm có ngày chết không yên lành.”

Cố gắng lên nha~


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận