“Tức chết tôi mất thôi.” Chu Phổ nổi giận đùng đùng chắp tay sau lưng xông về đằng trước. Ông ấy đi nhanh tới mức Thẩm An không đuổi kịp.
Thẩm An luôn miệng gọi “Thầy ơi, thầy ơi” mà Chu Phổ cũng không đi chậm lại chỉ đành quay sang nói với Nghiêm Thanh đi chậm rì rì đằng sau: “Sư bá, ngài khuyên thầy đi ạ.”
“Thôi ko sao đâu, cứ để ông ấy hạ hỏa đi đã.” Nghiêm Thanh phất tay nói: “Càng nhịn nữa mới khó chịu cơ. À đúng rồi, chờ lát nữa chúng ta ăn cơm ngoài. Tôi bảo sư bá mẫu của cậu ra đó trước rồi, chắc giờ qua đó là ăn được luôn đấy. Đến cổng trường rồi đỡ thầy cậu là được rồi.”
Nói rồi ông ấy lắc đầu: “Người già rồi mà bực dọc như thế thì đi loanh quanh lối thang bộ là được, đừng có để ông ấy nhảy ra đường cái.”
“?” Sư bá thế này là không được nha, không phải bình thường sư bá ghét ác như thù hay sao ạ!
Song giờ Thẩm An còn phải đi tìm người thầy đang đi xả tức của mình nên cho dù trong lòng có đôi chút nghi ngờ thì anh ấy cũng không hơi sức đâu mà nghĩ xem rốt cuộc Nghiêm Thanh làm sao nữa.
Thế là anh ấy cũng chỉ gật đầu bừa rồi quay người đuổi theo Chu Phổ.
Người lớn tuổi hay đi bộ loanh quanh có khác, hai thầy trò cứ thế chạy qua chạy lại.
Lúc này vừa vặn là tầm sáu, bảy giờ chiều, tầm giờ chuẩn bị ăn cơm tối, có không ít học sinh, sinh viên đi dạo trong sân trường.
Họ thấy Chu Phổ với Thẩm An cứ một đi một đuổi như kia thì không nhịn được mà nói nhỏ với người bạn đi cùng bên cạnh.
Thầy Chu được cả học viện Huyền Học công nhận là thầy giáo tốt tính hài hòa. Dường như chưa bao giờ đám sinh viên thấy ông ấy bực dọc cả.
Vậy nên tuy mang danh là giảng viên nhưng nhân duyên của ông ấy với các sinh viên trong trường cũng không tồi.
Có thể chọc ông ấy tức giận đến mức như thế này thì chắc chắn đối phương có vấn đề rồi.
Nghiêm Thanh chắp hai tay sau lưng chậm rãi dạo bước.
Nghe thấy mấy lời xầm xì kia thì trong lòng thầm vui vẻ vì đã trả được thù, không nhịn được mà quay đầu nhìn Tô Tái Tái cười nói: “Tiểu Tái, đột nhiên tôi thấy chuyện ban nãy em không cho thầy gọi điện cho sư đệ đúng là quyết định đúng đắn.”
Tô Tái Tái cười: “Đó là bởi vì ngày thường thầy Chu tốt quá đó ạ.”
Mấy lời thầm thì to nhỏ kia Tô Tái Tái còn nghe rõ hơn cả Nghiêm Thanh nữa.
Cô hơi dừng lại ra vẻ trầm ngâm rồi mới hỏi: “Thầy Nghiêm ơi, dạo này Luyện Đan Viện có tin tức gì không ạ?” Nói rồi cô lại bổ sung thêm: “Về Bạch Ngữ Dung ấy ạ?”
“Cô ta?” Nghiêm Thanh vừa nghe tới Bạch Ngữ Dung thì không khỏi cau mày: “Không có gì cả. Sao đột nhiên em lại hỏi thế?”
“Dạ cũng không có gì chỉ là đột nhiên em thấy hơi lạ thôi.” Tô Tái Tái nghiêng đầu.
Mới nãy lúc cô đi lại gần Bạch Ngữ Dung thì thấy khí tức trên người cô ta không khác gì mấy với Mễ Nhã trước kia.
Đại Vi đã từng nói Mễ Nhã là “F” hiếm có khó tìm của Luyện Khí Viện, vậy thì Bạch Ngữ Dung cũng phải là “F” mới phải chứ.
Nhưng hồi đánh giá đầu vào, cô ta vì muốn nổi vật còn đến Luyện Khí Viện làm test ra “sơ cấp” mà giờ lại không hề có động tĩnh gì thế.
Khác thường quá mức.
Trừ khi sân khấu Huyền Học Viện không đủ cho cô ta phát huy năng lực nữa rồi.
“Thầy Nghiêm, trước giờ em nghe thấy các thầy nói tới Phẩm Đan Hội. Đó là cái gì vậy ạ?” Tô Tái Tái quay đầu nhìn về phía Nghiêm Thanh hỏi: “Thầy có thể kể sơ sơ cho em được không ạ?”
“Cái đó hả? Đó là tiệc lớn của Luyện Đan Viện.” Giọng Nghiêm Thanh nhẹ nhàng từ tốn giải thích cho Tô Tái Tái nghe.
Đơn giản mà nói nếu tất cả mọi người muốn tham gia vào Luyện Đan Hội thì sẽ do Huyền Học Hội chủ trì.
Nghiêm Thanh nhắc tới đây thì Tô Tái Tái vẫn gật đầu hiểu rõ. Tô Tái Tái vẫn nhớ Huyền Học Hội như thế nào.
Hồi trước lúc cô mới tới thủ đô thì Ngô Lục Lục đã từng đưa cô đi “thăm thú”. Kết quả có cái vật thần bí nào đó làm cô phí mất một tấm bùa phế.
Còn Phẩm Đan Hội cũng như tên, vô cùng đơn giản. Sau khi có được thư mời tuyển chọn từ Huyền Học Hội thì sẽ được mời vào bàn, sau đó mọi người sẽ đưa đan dược mình đã luyện chế được cho người chủ trì đại hội, căn cứ vào phẩm chất của đan dược mà định ra phẩm cấp.
Đan dược có tổng là chín cấp. Ba cấp đầu là Tử Kim, Hồng Kim, Đan Hồng.
Những cấp sau thì dựa theo ba cấp này mà phân xuống đến cấp tám mới ngừng.
Cấp cuối cùng là “Sơ phẩm đan”.
Chỉ cần luyện ra được sơ phẩm đan thì tương đương được dán nhãn: “Mười năm sau tất thành châu báu.”
Cho nên hàng năm có rất nhiều người trẻ nỗ lực sơ phẩm đan.
Tính ra sơ phẩm đan có ba loại, chia đơn giản thành “Giáp, Ất, Bính”.
Đây là sắp xếp rành riêng cho những người không thi đậu vào trong Huyền Học Viện, không khác gì tuyển thủ chuyên nghiệp và tuyển thủ nghiệp dư.
Chỉ cần có cái danh “Tuyển thủ nghiệp dư” mà giành được được “Ất hoàn” của Phẩm Đan Hội, có tư cách trở thành học sinh bổ sung của Huyền Học Viện.
Nếu là học sinh bổ sung của Huyền Học Viện hay là “Tuyển thủ nghiệp dư” giành được “Giáp hoàn” thì có thể trở thành học sinh chính thức của Huyền Học Viện.
Hơn nữa Phẩm Đan Hội còn có ba ngày buôn bán. Các loại dược liệu, khoáng vật, cái gì cần có thì đều có cả, hơn nữa có Huyền Học Hội làm đảm bảo cho nên mọi người cũng không phải lo sẽ mua phải hàng nhái, hàng kém chất lượng.
Cho nên mặc dù khác với Tam Viện nhưng mọi người cũng háo hức tham gia.
Coi như là tiệc lớn của người trong Huyền Học đi.
“Hóa ra là như thế.” Tô Tái Tái biết được sương sương gật đầu, liếc mắt nhìn về phía Nghiêm Thanh hỏi: “Thế thì thầy Nghiêm và thầy Chu cũng tham gia đúng không ạ?”
“Thầy á?” Nghiêm Thanh cười lắc đầu: “Thầy rành mỗi việc châm cứu nên không tham gia làm gì. Cơ mà thầy sẽ qua bên chỗ buôn bán xem thế nào. Còn sư đệ… thì chắc là có tham gia đấy.”
Nghiêm Thanh nhắc tới đây thì không nhịn được mà nhíu mày: “Nếu như tên họ Tôn kia không ôm hận muốn trả thù thì sư đệ của thầy đã sớm là giảng viên chính thức của Luyện Đan Viện.
Chỉ tiếc là ông ấy đã dừng ở bước Sơ Phẩm Đan rất là lâu rồi. Nếu như có thể lên được tới cấp thứ tám thì chẳng cần sự đồng ý của tên họ Tôn kia nữa mà có thể thăng cấp thẳng trong Huyền Học Viện luôn.”
Dừng một chút, hai mắt Nghiêm Thanh sáng bừng nhìn Tô Tái Tái nói: “Cũng may Tiểu Tái có tặng cho ông ấy cỏ Vọng Bắc… Khụ! Tóm lại là lần này có khi sẽ có cơ hội đấy!”
Nghiêm Thanh nói được nửa cụm từ “cỏ Vọng Bắc Đông” thì nhớ ra chuyện có thể có tai vách mạch rừng nên vội giả tiếng ho cho qua chuyện.
Nhưng ý gì thì ai cũng hiểu.
Tô Tái Tái cười nói: “Kết quả ra sao vẫn dựa vào thầy Chu thấy thế nào.”
Cỏ Vọng Bắc Đông cũng không phải thứ dễ sử dụng. Nếu Chu Phổ muốn lấy nó để luyện đan thì cần phải có nguyên một mảnh lá cơ.
“Đúng đúng đúng.” Nghiêm Thanh gật đầu liên tục.
Nói chuyện vui quá còn vỗ tay nói sang sảng: “Không biết làm sao, tuy chuyện này chưa đâu vào đâu nhưng thầy lại có cảm giác… cực kỳ hãnh diện ấy.”
Ông ấy dừng lại đôi chút rồi nhìn về phía Tô Tái Tái, thành khẩn nói: “Chắc là vì có Tiểu Tái ở đây chăng?”
“Em ấy ạ?” Tô Tái Tái cười nói: “Em chỉ tiện tay làm chút việc nhỏ thôi mà.”
“Ha ha, tuy chỉ là việc nhỏ đối với em những cũng không có nghĩa là chúng ta có thể yên tâm thoải mái được.” Nghiêm Thanh cười nói. Ông ấy cười rồi điều chỉnh sắc mặt nói với Tô Tái Tái một cách vô cùng nghiêm túc: “Tiểu Tái, cảm ơn em.”
Dứt lời còn trịnh trọng khom lưng trước Tô Tái Tái.
“Ơ kìa, thầy Nghiêm.” Tô Tái Tái nhanh người tránh đi.
Tuy không nhìn quanh cũng biết mọi người đang nhìn về đây với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên. Cô vội tiến tới đỡ ông ấy dậy: “Các anh các chị đang nhìn đấy.”
Đỡ ông ấy dậy xong Tô Tái Tái mới nói đùa: “Thầy muốn cảm ơn em cũng được thôi. Lát nữa cơm nước xong lại mời em bữa BBQ để em mang về ký túc xá là được.”
Nghiêm Thanh cười to: “Không sao cả, chỉ cần em không bảo tôi đi mua cho em cả trăm cái bánh bao là được.”
Dừng một lát rồi ông ấy nói: “Khoảng thời gian này, đừng nói là trăm cái, hơn trăm miếng cũng khó mua nữa.”
“Nhưng đừng mua bánh bao nữa ạ.” Tô Tái Tái cười khổ: “Giờ em sợ bánh bao lắm rồi.”
Đúng!
Từ giờ trở đi chúng nó là những bé yêu chỉ ăn thịt!
Xin từ chối bánh bao!
Cho nên bữa BBQ phải toàn là thịt đó nha.
…
Tô Tái Tái chậm rì rì đi cùng Nghiêm Thanh mãi mới thấy hai thầy trò Chu Phổ.
Chờ lên xe xong cô mở kể chuyện xử lý Ôn Phục Tử như thế nào. Nghe xong Chu Phổ không muốn ăn cơm nữa mà muốn quay về đích thân kiểm tra.