Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 324.




Cũng may đã có Nghiêm Thanh xách về.

"Vội cái gì!" Nghiêm Thanh tức giận quát: "Tiểu Tái đã đậy kín Ôn Phục Tử lại rồi, dù có về cũng không nhìn thấy gì đâu, đúng không? Đi ăn cơm trước đã."

"Nhưng mà..." Chu Phổ cau mày, do dự không quyết...

Dù không xem được tình hình bên trong nhưng chí ít cũng có thể ôm vào lòng mà, như vậy thì lòng ông ấy mới thấy yên ổn được.

"Đủ rồi, em đừng dùng dằng nữa." Giọng nói giận dữ của Nghiêm Thanh cắt ngang lời ông ấy, vài giây sau lại mở miệng: "Mọi người đi hết rồi Tiểu Tái lại ra ngoài tìm cây trúc, khổ cực lắm mới cứu sống được Ôn Phục Tử đấy, chẳng phải em nên cảm ơn trò ấy một tiếng sao?"

"Đúng đúng đúng." Chu Phổ giật mình, vỗ trán một cái thật kêu rồi quay sang nhìn Tô Tái Tái, trên mặt lộ vẻ áy náy: "Tiểu Tái à, em xem thầy đi, vui đến choáng váng luôn rồi.

Bữa cơm hôm nay thầy mời, đúng rồi, sau khi ăn cơm xong em còn thèm món gì nữa không? Hay để thầy mua đồ ăn vặt cho em nhé? Muốn gì cứ việc chọn!" Chu Phổ vừa cười vừa phất tay, trông có vẻ rất hào phóng.

Có điều ông ấy vừa dứt lời, Nghiêm Thanh đã xen miệng vào: "Thế em đi mua đồ ăn vặt đi, ban nãy tôi đã nói trước với Tiểu Tái rồi, lát nữa các trò ấy sẽ gói vài xiên thịt nướng mang về ký túc xá ăn, em đừng có giành trả tiền với tôi."

Chu Phổ gật đầu lia lịa, luôn miệng đáp: "Không giành, không giành đâu."

Chờ thầy và sư bá nói xong, Thẩm An mới mở miệng cười, bảo: "Người cần cảm ơn nhiều nhất là em mới phải. Đàn em à, hay là từ ngày mai trở đi, tôi sẽ tài trợ bữa khuya cho em nhé? Bảo đảm một tháng không bữa nào giống bữa nào."

"Được ạ, cảm ơn đàn anh." Tô Tái Tái khẳng khái đồng ý, không chút khách khí, còn híp mắt cười bổ sung: "Có điều anh phải tài trợ tận mười phần mới được đấy."

Nhà cô nhiều thú cưng lắm, cắn vài miếng là hết mất tiêu.

À, đàn chị phía đối diện cũng cần "cho ăn" một phần nữa.

Nghe vậy, Thẩm An bật cười: "Yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị cho em hai mươi phần luôn."

Hai mắt Tô Tái Tái lập tức sáng rực như đèn pha, cô ngồi thẳng lưng, cười khoái trí: "Cảm ơn đàn anh nhiều, người tốt ắt sẽ gặp chuyện tốt."

Câu nói này khiến Nghiêm Thanh không kiềm được mà khinh bỉ: "Sao lần nào con cũng khen người ta như vậy thế?"

Dứt lời, mọi người cùng phá lên cười.

Lần này, tuy Bạch Ngữ Dung đã gây ra chuyện lớn, nhưng cũng cho Chu Phổ một lý do chính đáng để lắp camera theo dõi.

Nếu có người thấy khó hiểu, chỉ cần hỏi thăm một chút là sẽ biết ngay chân tướng, từ đó suy ra được nguyên do, nhờ thế mà gián tiếp làm giảm bớt rất nhiều rủi ro.

Chính vì vậy, Chu Phổ hay nói đùa rằng có khi ông ấy còn cảm thấy hẳn là nên cảm ơn Bạch Ngữ Dung vì hôm ấy đã làm loạn hết lên.

Chuyện gắn camera cũng chẳng cần phiền tới người ngoài. Sau khi quay về, Thẩm An lập tức tìm người tới lắp đặt suốt đêm, qua hôm sau là đã trang bị đầy đủ hết. Tốc độ nhanh tới nỗi khiến người khác phải tặc lưỡi.

Đương nhiên, hôm sau, lúc Bạch Ngữ Dung đến lớp đã tình cờ nghe được mấy cô nữ sinh ngồi đằng sau, hơi chếch sang một bên so với mình bàn tán sôi nổi về chuyện này.

"Sao tự dưng lại lắp camera thế?" Có người tò mò hỏi.

"Ai mà biết, nhưng chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi." Cô gái đang nói tạm dừng vài giây, rồi hạ giọng thì thầm: "Bạn tớ bảo là hình như trong số các học sinh đến chỗ thầy Chu thực hành hôm qua đã có người làm gì đó khiến thầy Chu không hài lòng."

"Hả? Làm gì là làm gì cơ?" Bạn học nghe xong thì vội thúc giục: "Này, cậu đừng thừa nước đục thả câu chứ, nói lẹ đi."

"Nghe đồn là..." Đương lúc cô nữ sinh đó tỏ vẻ thần bí, định nói gì đó, Bạch Ngữ Dung ngồi phía trước họ bỗng siết chặt hai tay lại thành nắm đấm, sau đó mím chặt môi, rồi lại cố gắng mỉm cười, ngoái đầu nhìn về phía mấy cô gái đang xì xào bàn tán kia.

Ngay lúc cô nữ sinh chuẩn bị mở miệng thì vô tình mắt đối mắt với cô ta.

Lúc phát hiện trên mặt cô nữ sinh kia thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, lại cực kỳ lễ phép mỉm cười, bảo: "Đàn chị ơi, em chính là một trong những học trò tới chỗ thầy Chu thực hành hôm qua đó ạ, kỳ thật đó chỉ là hiểu lầm thôi ạ."

“Hả?” Nghe vậy, mấy cô gái khác tỏ vẻ hoài nghi: "Nếu chỉ là hiểu lầm thì tại sao thầy Chu lại tức giận tới vậy?"

Bạch Ngữ Dung vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười, ngay lúc định trả lời thì cô gái "biết nội tình" bỗng nhanh tay kéo áo bạn mình, ra hiệu cho cô ấy đừng nói gì nữa, rồi mới quay sang chỗ Bạch Ngữ Dung, cười bảo: "Đúng, đúng, đúng, chị cũng đang định nói với mọi người đó chỉ là hiểu lầm thôi, không ngờ em đã giải thích trước rồi."

Nói đoạn, cô ấy lại quay sang mấy bạn nữ bên cạnh, phân trần: "Hiểu lầm, hiểu lầm cả."

"Hửm? Nhưng ban nãy cậu..." Cô bạn còn chưa nói hết câu thì đã bị mấy bạn học khác tinh ý nhận ra có gì đó không đúng, bèn lén lút đạp cho mấy phát, lúc này cô bạn kia mới muộn màng nhận ra điều gì đó.

Dáng vẻ đột ngột hiểu được câu chuyện quá rõ ràng, cô ấy còn nhìn Bạch Ngữ Dung, mỉm cười ra vẻ không có việc gì, ngược lại khiến bản thân và bạn học đều xấu hổ.

Cô ấy muốn giống như mọi người, nói hùa vài câu, nhưng tính cách có hơi thật thà, bỏ qua cơ hội tốt nhất lúc nãy, giờ làm gì cũng có vẻ cố ý.

Thế là cô ấy đành phải lúng túng im lặng, bất lực nhìn trái nhìn phải một chút.

Bạn cô ấy thật ra cũng bị tình cảnh này làm cho lúng túng, khó xuống đài được, nhưng cũng không thể cứ đứng đơ ra đó được, đúng không?

Thế là người đó giả vờ giật mình, nhìn hai bên một chút rồi hỏi bạn bè: “Đúng rồi, không phải lúc nãy Niếp Niếp nói chúng ta giữ chỗ ngồi cho cậu ấy à? Mọi người có giữ chỗ chưa?”

“Chết cha! Tớ còn tưởng cậu giữ rồi cơ!” Bạn cô ấy ra vẻ giật mình, bộ dáng ảo não như muốn nói “Phải làm sao bây giờ?”.

Cô gái đó nhanh chóng nhìn Bạch Ngữ Dung, cười tủm tỉm nói: “Uổng công đàn em rồi, lần sau chúng ta nói chuyện tiếp nhé, bọn chị phải đi giành chỗ cho bạn học, gặp lại sau.”

“Vâng, gặp lại sau.” Bạch Ngữ Dung cười, nhìn bốn người họ đứng dậy rời đi.

Người bạn phản ứng chậm chạp nhất cũng đứng dậy chung với bạn mình, nhưng đồng thời thắc mắc hỏi: “Nhưng mà này? Niếp Niếp sao? Chúng ta có…”

Cô ấy còn chưa nói xong thì người đi đằng trước dùng sức nắm lấy tay cô ấy, người ở phía sau thân thiết nhào lên, trên thực tế là ôm lấy cổ cô ấy, không cho cô ấy nói hết câu.

Tóm lại trong đầu mọi người điều nghĩ một chuyện: Cậu nhanh chóng im miệng lại cho bọn tôi, đừng ăn nói hàm hồ nữa!

Bạn học ngốc nghếch:???

Bạch Ngữ Dung không nhìn theo bọn họ nữa, xoay người lại, ngồi xuống.

Cô ta cố gắng tỏ vẻ điềm nhiên như không có việc gì, tỏ vẻ không làm gì thẹn với lương tâm.

Có điều không biết là do tác dụng tâm lý hay là vì vừa rồi mới nghe được những lời xì xầm bàn tán của người khác mà Bạch Ngữ Dung cứ cảm thấy bốn phương tám hướng đều có những ánh mắt không rõ ràng đang nhìn về phía mình.

Khiến cô ta như đang ngồi trên bàn chông.

… Phải tỉnh táo lại, làm cũng đã làm rồi, không có gì phải hối hận cả.

Cô ta chỉ cần chịu đựng nửa tháng này, chờ tới khi cô ta thuận lợi luyện được “Đan dược cấp thấp”, rồi để lộ việc mình đã đạt tới cấp “F”, tới lúc đó làm gì có ai còn nhớ tới chuyện nhỏ này chứ?

Đúng vậy, không sai. Cho nên bây giờ cô ta chỉ cần kiên nhẫn là được.

Phải kiên nhẫn!

Bạch Ngữ Dung vẫn luôn cúi đầu giả vờ chăm chỉ đọc sách, trong lòng không ngừng tự động viên bản thân, cho nên cũng không chú ý tới việc Nghiêm Thanh đã vào giảng đường từ khi nào, lúc ông ấy lơ đãng nhìn thấy cô ta, hàng lông mày hơi nhíu lại một chút.

Nhưng sắc mặt ông ấy không có gì thay đổi, gật đầu chào hỏi sinh viên, lấy cái gì đó, rồi rời đi, giống như ông ấy tới đây thật sự chỉ để lấy đồ mà thôi.

Các sinh viên không để ý tới việc nhỏ này, dù sao đó cũng là chuyện bình thường thôi mà.

Bạch Ngữ Dung lại lần nữa điều chỉnh tốt tâm trạng của mình xong, cô ta vẫn chưa phát hiện ra việc Nghiêm Thanh tới rồi lại đi. Khi cô ta lần nữa ngẩng đầu lên thì đã quay lại dáng vẻ mặt không đỏ, tim không loạn.

Mãi tới khi một sinh viên nữ ở lớp lớn hơn tới tìm, cô ta chưa từng gặp cô gái này bao giờ.

Khi cô gái này xuất hiện, mọi người trong lớp có hơi kích động, nhỏ giọng hô: “Đàn chị Trác sao? Chị ấy về lúc nào thế?”

Sinh viên lớp trên không để ý tới những lời kinh ngạc của bạn học trong lớp, cô ấy đi tới trước mặt Bạch Ngữ Dung, hơi cúi người, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mặt bàn cô ta: “Đàn em Bạch, em ra đây một chút, tôi có việc tìm em.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận