Đối phương cười nói vui vẻ, cộng thêm mọi người xung quanh đều sùng bái cô ấy, Bạch Ngữ Dung nhanh chóng hiểu rõ, người trước mặt giống như Mễ Nhã, là người đáng để kết giao.
Cô ta nhanh chóng đứng dậy, vừa muốn đi thì lại thấy đàn chị lớp trên chỉ chỉ vào cuốn sách giáo khoa cô ta để trên bàn: “Em quên sách giáo khoa rồi.”
Bạch Ngữ Dung sửng sốt, mặc dù không hiểu gì, cô ta vẫn làm theo. Sau khi cô ta đi theo đàn chị lớp trên ra khỏi phòng, tới một góc vắng, nghe đối phương nói xong, sắc mặt cô ta nhanh chóng trở nên khó coi.
“Tại sao chứ?”
“Chuyện này… Tôi cũng không rõ.” Đàn chị lớp trên mỉm cười, dáng vẻ rất dễ nói chuyện: “Tóm lại, ý của thầy Nghiêm là muốn tôi truyền lời lại với em, sau này không chỉ lớp của thầy ấy, mà ngay cả lớp của thầy Chu Phổ cũng tương tự.”
Bạch Ngữ Dung ngây người, có thế nào cô ta cũng không nghĩ tới Chu Phổ và Nghiêm Thanh lại không cho cô ta học lớp của bọn họ!
“Như vậy... thật không công bằng!” Bạch Ngữ Dung siết chặt hai tay, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn đàn chị lớp trên: “Em là học sinh chính thức của Luyện Đan Viện đó, bọn họ không có quyền làm như vậy!”
Đàn chị lớp trên nghe thế mỉm cười, rất rõ ràng là một nụ cười lịch sự, hơn nữa
còn mang theo một chút giễu cợt: “Đàn em Bạch, nếu đây là một trường đại học bình thường... thì quả thực đúng như em nói, các giáo viên không có quyền từ chối em vào lớp, nhưng...”
Cô ấy dừng một lát, sau đó lại cười nhìn Bạch Ngữ Dung với ánh mắt ẩn chứa sự thương hại.
“Đây là Huyền Học Viện.”
Đàn chị lớp trên nói: “Đàn em Bạch không phải là “cấp thấp” sao? Vậy hẳn là ngay từ lúc bắt đầu đi học, em đã được hưởng rất nhiều đặc quyền mà sinh viên năm nhất, năm hai, hoặc thậm chí cả sinh viên khoá trên như bọn chị cũng chưa chắc có được, đúng chứ?
Ví dụ như dược liệu luyện đan, giáo sư giỏi nhất và những tiết học được tổ chức riêng cho em?”
Lời nói của đàn chị lớp trên khiến Bạch Ngữ Dung thoáng sửng sốt, sau một lúc lại lên tiếng phản bác vì không phục: “Chị nói không sai, nhưng... đó là do em có năng lực, cho nên mới...”
“Cho nên?” Bạch Ngữ Dung còn chưa nói hết, đàn chị lớp trên đã cắt ngang lời cô ta.
Cô ấy nở một nụ cười hiền lành nhưng trong mắt lại chứa kim châm, nhìn chằm chằm Bạch Ngữ Dung, hỏi: “Em có thể hưởng sự quan tâm đặc biệt, vậy tại sao giáo viên lại không thể?”
“Đàn em Bạch.” Cô ấy lại mỉm cười: “Tôi xin nhắc lại một lần nữa, nơi này là Huyền. Học. Viện.”
Bạch Ngữ Dung ngây người tại chỗ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Đàn chị lớp trên thấy vậy, lịch sự gật đầu với cô ta rồi rời đi, nhưng vừa xoay người thì chợt nhớ ra điều gì đó, “Ồ” một tiếng rồi quay đầu nhìn cô ta, nói: “Nãy giờ quên giới thiệu, tôi tên Trác Yên, sinh viên năm tư của Luyện Đan Viện.”
—— “Là học trò của thầy Nghiêm Thanh, vừa mới làm nhiệm vụ về.” Trác Yên dừng một chút, lại cười nói: “Cấp E.”
Họ Trác ư?!
Con ngươi của Bạch Ngữ Dung khẽ run lên, ánh mắt loé sáng nhìn theo bóng dáng Trác Yên rời đi, gần nửa ngày vẫn không thể phát ra tiếng nào.
----
Không lâu sau, cửa phòng làm việc của phó viện trưởng Tôn bị Tần Trác Thắng đẩy ra, hơn nữa còn không gõ cửa mà trực tiếp xông vào: “Thầy à! Chuyện Nghiêm Thanh và Chu Phổ không cho Ngữ Dung vào lớp của bọn họ là thật sao?!”
Hành động lỗ mãng của Tần Trác Thắng khiến phó viện trưởng Tôn khẽ giật mình, suýt chút nữa thì làm rớt con ve sầu bằng ngọc đang cầm trên tay.
Sau khi đã cầm đàng hoàng lại, ông ta mới ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Tần Trác Thắng: “Ai cho trò tùy ý vào mà không gõ cửa hả?! Cút ra ngoài!”
Tần Trác Thắng bị ông ta quát vào mặt, dù không phục nhưng vẫn phải thấp giọng nói “Xin lỗi”, cố gắng nuốt cục tức vào trong bụng, chuẩn bị ra ngoài gõ cửa rồi vào lại.
Nhưng ông ta vừa mới quay người, phó viện trưởng Tôn như nghĩ tới điều gì đó, giọng điệu không còn gay gắt như khi nãy nữa: “... Bỏ đi, trò cũng là vì quá sốt ruột mà thôi, trò đi đóng cửa lại là được rồi.”
Lúc này sắc mặt của Tần Trác Thắng mới tốt lên, làm theo lời của phó viện trưởng Tôn rồi quay trở lại bàn làm việc của ông ta.
Nhân lúc Tần Trác Thắng đi đóng cửa, phó viện trưởng Tôn cũng bỏ viên ngọc đang cầm trên tay vào trong hộp ngọc, sau đó cất vào ngăn kéo rồi đóng lại.
Tần Trác Thắng thấy nhưng giả vờ như không không thấy.
— Ông ta biết rất rõ chuyện phó viện trưởng Tôn ngấm ngầm nhận hối lộ.
“Phải, hơn nữa hai người họ đã nói chuyện này cho thầy biết, thầy cũng đồng ý rồi.” Phó viện trưởng Tôn giả vờ ho một tiếng, tiếp đó nghiêm túc nói.
“Viện trưởng, việc này không công bằng chút nào.” Tần Trác Thắng cau mày: “Như vậy sau này những học sinh khác sẽ nghĩ gì về Ngữ Dung? Nghĩ gì về em - người giáo viên đã dẫn dắt em ấy đây?!”
“Thầy cũng đâu còn cách nào.” Phó viện trưởng Tôn không vui: “Hai người họ nói rồi, không liên quan gì đến vụ Ôn Phục Tử cả, chỉ là cảm thấy mình không phù hợp với trò Ngữ Dung nên mới đề nghị thầy mời giáo viên tài giỏi hơn thôi.
Trò cũng biết đấy, giáo viên của Huyền Học Viện vốn có đặc quyền này, cho nên thầy có thể làm gì bây giờ?”
“Thật đúng là ***** người quá đáng!” Tần Trác Thắng không khỏi vung tay đập xuống bàn, rồi đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, ngước mắt lên nhìn phó viện trưởng Tôn, nói:
“Vậy cái con nhỏ sinh viên trao đổi mà bọn họ đã tiến cử, hình như tên Tô Tái Tái gì ấy. Em cũng sẽ không cho phép cô ta tham gia những lớp mà em dạy để nghe giảng đâu!”
“Không chỉ của em, mà lát nữa em sẽ bảo mấy giáo sư khác cũng làm như vậy luôn!” Tần Trác Thắng hừ một tiếng: “Không phải hai người họ bảo cô ta là một “hạt giống tốt” sao? Em lại muốn xem thử nếu hầu hết các giáo sư đều không cho cô ta vào lớp nghe giảng, vậy thì nó còn có thể làm được gì!”
Tần Trác Thắng khựng lại một chút, ông ta nghĩ lát nữa sẽ có lớp của mình, kiêu căng hếch cằm lên nói: “Đợi lát nữa em sẽ ở ngay trước mặt các sinh viên bảo cô ta đi ra ngoài.”
Phó viện trưởng Tôn?
Phó viện trưởng Tôn lườm Tần Trác Thắng một cái, sau đó chậm rãi nói: “Trò không cần suy tính làm gì cho uổng phí.”
Tần Trác Thắng sửng sốt: “Thầy có ý gì?”
“Những việc trò có thể nghĩ tới thì thầy cũng đã nghĩ rồi. Trước khi trò tới đây, thầy đã chào hỏi qua với những giáo viên khác, có điều…”
Phó viện trưởng Tôn dừng lại một chút, tức giận nói: “Tô Tái Tái kia tới bây giờ vẫn chưa từng tới Luyện Đan Viện dự thính một bữa nào cả!”
Tần Trác Thắng ngây người.
Bọn họ ở đây nghĩ đủ kế để đánh phủ đầu Tô Tái Tái, nhưng người ta thì hay rồi, không thèm tới học luôn!
Bọn họ cứ như đang đánh vào không khí.
Lúc này, Tô Tái Tái đi xuống từ ghế lái phụ của Bách Trúc, cùng với Khúc Nhiên đứng sau lưng anh ấy, chuẩn bị cho buổi phát sóng trực tiếp tập thứ hai của Huyền Linh Sư.
Khúc Nhiên ở bên cạnh đang vì “được ngồi xe của thần tượng” mà đôi mắt lóe sáng lấp lánh.
Bách Trúc đi đằng trước, vì “Sắp được gặp ảnh hậu Trác, chú sẽ mời cô ấy tham gia bộ phim mới của mình”, đôi mắt cũng sáng lấp lánh.
Tô Tái Tái nhìn Khúc Nhiên, rồi lại nhìn Bách Trúc, sau đó từ tốn hỏi: “Chú hai Bách, lát nữa chú ngỏ lời mời ảnh hậu Trác đóng phim điện ảnh, thật sự không cần cháu giúp đỡ gì sao?”
“Không cần.” Bách Trúc tự tin vung tay, cái cằm hếch lên đầy kiêu ngạo: “Chú là ai chứ? Chẳng lẽ chú tự mình tới mời mà ảnh hậu Trác không cho chú chút tình mọn này sao? Cho nên không cần con nhóc cháu đâu.”
“…À.” Tô Tái Tái gật gật đầu, cảm thấy những lời Bách Trúc nói rất có lý: “Vậy được rồi.”
Lúc ba người họ đi tới, Tô Tái Tái thấy Trác Mai đang ngồi ở đằng kia, đám người đạo diễn La và chị Hà đứng vây quanh, vẻ mặt ai nấy tươi cười rạng rỡ.
Đôi mắt bọn họ lóe sáng đầy ngưỡng mộ, đơn thuần là kiểu hạnh phúc vì được nhìn thần tượng ở khoảng cách gần.
Cũng may đầu óc A Quần còn chưa tới nỗi bỏ đi, anh ta nhìn thấy ba người Bách Trúc thì lập tức gọi một tiếng: “Cô Tô tới.”
Một câu này khiến nụ cười rạng rỡ của Bách Trúc cứng đờ.
“?” Không phải chứ, đáng ra phải là mọi người liên tục nói “Chào đạo diễn Bách”, sau đó trong bầu không khí rất được hoan nghênh đó, anh ấy sẽ đi tới chỗ Trác Mai, rồi nhẹ nhàng, phong độ cầm tay chị ấy, trầm giọng nói: “Chào ảnh hậu Trác, tôi là Bách Trúc”, thế này mới đúng?
Bây giờ mọi việc đang đi theo hướng nào rồi?
Vì sao đối tượng liên tục được chào hỏi lúc này lại chuyển thành con nhóc Tô thế này???
… Thậm chí ảnh hậu Trác còn đứng dậy, chủ động đưa tay ra cho con nhóc đó nữa???