Bách Trúc đứng chết lặng tại chỗ, chậm mất mấy nhịp, sau đó anh ấy mới chớp chớp mắt, miễn cưỡng gọi hồn về, nhanh chóng bước lại gần.
Lúc này Trác Mai đã nắm tay Tô Tái Tái, cũng cười gật đầu chào hỏi cô: “Rốt cuộc chúng ta cũng gặp lại, cô Tô.”
“Chị cứ gọi em là Tiểu Tái đi.” Tô Tái Tái cười nói, sau đó giới thiệu Khúc Nhiên đang đứng bên cạnh mình với chị ấy: “Đây là đàn chị của em, Khúc Nhiên.”
“Trác, ảnh hậu Trác, chào chị.” Đôi mắt Khúc Nhiên lóe sáng nhìn Trác Mai, kích động tới nỗi bắt đầu cà lăm.
“Chào em, Tiểu Khúc.” Trác Mai cũng cười, không bởi vì đối phương là một cô gái trẻ mà có thái độ khác lạ, thậm chí còn tương đối lễ độ chủ động vươn tay ra nắm tay Khúc Nhiên đang phấn khích vì được yêu thương.
“Ảnh hậu Trác, chị có thể ký tên cho hai đàn chị của em không?” Tô Tái Tái hỏi: “Đàn chị và bạn cùng phòng rất thích xem phim của chị.”
“Đương nhiên là được.” Trác Mai thẳng thắn gật đầu, dừng lại một chút, chị ấy nói với Tô Tái Tái: “Tiểu Tái, em gọi chị là chị Mai đi, như vậy có vẻ thân mật hơn.”
Nghe một chút, nghe một chút đi.
Ảnh hậu Trác từ trước tới nay luôn là người lễ phép nhưng cũng không quá thân thiết với ai, thế mà giờ lại nói với cô Tô là “Như thế thân thiết hơn một chút!”
Mọi người ở bên cạnh nhìn bọn họ chằm chằm, chỉ cảm thấy mình bị chanh đổ lên người.
Quá chua!
“Vâng, chị Mai.” Tô Tái Tái ngoan ngoãn gật đầu, cô vừa tính nói gì nữa thì bên cạnh vang lên tiếng ho húng hắng.
Tô Tái Tái quay đầu lại, nhìn về phía Bách Trúc không biết đã nhanh chóng đi tới bên cạnh từ lúc nào. Cô chớp mắt, dáng vẻ ngây thơ vô tội.
Một lúc sau, Tô Tái Tái thấy Bách Trúc vẫn còn trừng mắt nhìn mình, lúc này mới hỏi: “Chú hai Bách, chú làm gì thế?”
Làm gì???
Bách Trúc sắp bị con nhóc này làm cho tức chết rồi, mặc dù bị nhiều người nhìn chằm chằm thế này có hơi xấu hổ, nhưng anh ấy vẫn cắn răng nghiến lợi nói nhỏ với Tô Tái Tái: “Giới thiệu chú một chút đi.”
“À!” Tô Tái Tái đồng ý, quay qua nhìn Trác Mai, ngoan ngoãn nói: “Chị Mai, đây là đạo diễn Bách.”
Trác Mai nhìn Bách Trúc, lễ phép gật đầu rồi nói: “Có nghe qua, đạo diễn Bách, ngưỡng mộ đã lâu.”
Nói xong chị ấy cũng lễ phép đưa tay ra, tính tùy tiện bắt tay với anh ấy một chút coi như xong.
Ngược lại Bách Trúc nghe xong nhịn không được hơi ngoảnh ra sau, tức giận trừng mắt nhìn dáng vẻ “ngoan ngoãn” của Tô Tái Tái.
Sau đó anh ấy nhìn Trác Mai mỉm cười, vươn tay ra bắt tay với chị ấy: “Nhóc Tô thích nói giỡn, ảnh hậu Trác, tôi tên là Bách Trúc, nhóc Tô hay gọi tôi là chú hai Bách. Chúc cô ngày mới tốt lành!”
Thật sao?
Trác Mai vừa bắt tay với Bách Trúc vừa nhìn thoáng qua Tô Tái Tái.
Chị ấy thấy Tô Tái Tái nho nhỏ vẫn ngoan ngoãn, nghiêm chính đứng đó.
Cô chỉ là một cô gái nhỏ đơn thuần vừa mới xuống núi không bao lâu.
Cô gái nhỏ đơn thuần sao lại có ý đồ đùa giỡn ác ý với người khác được chứ?
…
Ở tập trước, cách thức thi đấu dẫn theo người chơi bình thường của Huyền Linh Sư mang lại hiệu quả truyền thông rất tốt, có điều Trác Mai không phải người bình thường, tổ chương trình cũng không dám để chị ấy đi vào chỗ nguy hiểm, cho nên lần này bọn họ dự tính dùng lại cách cũ.
Điểm khác biệt giữa hai lần là, lần trước người người dự thi Huyền Linh Sư dẫn người mới, lần này toàn bộ khách mời thường xuyên sẽ dẫn theo người chơi bình thường.
Tổng cộng chia làm ba tổ, ngoại trừ Tô Tái Tái và Trác Mai buộc chặt lấy nhau làm một tổ, các tổ còn lại đều lấy hình thức rút thăm để phân chia.
“Vâng, em biết rồi.” Tô Tái Tái nghe xong hướng dẫn của chị Hà thì gật gạt đầu, cô nhìn xung quanh một chút rồi nói: “Hình như còn thiếu một người chơi bình thường đúng không?”
“A Quần và đạo diễn La đã đi đón rồi.” Vẻ mặt chị Hà rất buồn rầu, không nhịn được thở dài: “Lại là một cậu ấm.”
“Sao tổ chương trình các chị lại thích tìm mấy cậu ấm tới thế?” Tô Tái Tái nhịn không được cà khịa.
“Không còn cách nào khác, bọn họ cho quá nhiều.” Chị Hà thở dài, rất bất dăc dĩ nói.
… Tạm biệt.
Tô Tái Tái nghe xong lập tức thu lại sự đồng tình ít ỏi của mình, xoay người rời đi.
Lúc cô và chị Hà đang nói chuyện, Bách Trúc cũng đang tận tình nói chuyện với ảnh hậu Trác.
Anh ấy chỉ còn thiếu nước nói với Trác Mai: “Xin chị thương xót, xem qua kịch bản này đi, nó thật sự rất thích hợp với chị, vô cùng, đặc biệt thích hợp!”
Tô Tái Tái đứng ở một bên, nhìn Trác Mai nói liên tục ba câu: “Cảm ơn cậu, không cần, không cân nhắc.”, lúc cô đang cười trộm thì có người gọi điện thoại tới.
Cô lấy ra xem, nhìn thấy người gọi tới là Đại Khôn Hào thì cảm thấy bất ngờ, cô nhướng mày, đi qua một bên, bắt máy nói: “A lô, cậu chủ Đại, có gì cần chăm sóc à?”
Đại Khôn Hào đau khổ nói: “Cô Tô, chị nói vậy khiến em sợ hãi đấy. Không phải cô vẫn luôn chăm sóc em sao? Buổi phát sóng trực tiếp chơi game mấy hôm trước vẫn là cảm ơn cô, bây giờ đội tuyển bọn em cũng coi như có nhiệt độ, nhờ cô mà có rất nhiều người hâm mộ mới ủng hộ bọn em.”
“Ừ, vậy mọi người phải biểu hiện tốt một chút…” Tô Tái Tái nói.
Đáng tiếc, cô vừa nói xong đầu dây bên kia đã thở dài hai tiếng rồi nói: “Chuyện này… Bọn em sẽ cố gắng.”
“Ồ! Cậu gặp phải khó khăn gì sao?” Tô Tái Tái nhíu mày: “Nói tôi nghe một chút? Có khi tôi có thể giúp cậu một tay.”
“Chuyện này… Cô Tô, chị thật sự không giúp được đâu.” Đại Khôn Hào nói xong, dừng lại một chút, cậu ta kể sơ qua cho Tô Tái Tái nghe: “Thật ra cũng không có gì nghiêm trọng, có điều… Dạo gần đây đội viên trong đội nếu không thi đấu thì đều sẽ chơi trò chơi một chút để không bị thụt lùi.
Nhưng mà... Không biết là bọn họ bị người ta để mắt tới hay đã có chuyện gì xảy ra.
Trong trò chơi có một người chơi sừng sỏ mới nổi lên, người đó đè đám đội viên trong đội ra mà đánh, đánh tới nỗi cả đám đều gần như mất hết sĩ khí.”
Đại Khôn Hào nói tới đây lại nhịn không được thở dài: “Em thấy nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, đừng nói là tranh tài chính thức, e rằng chỉ thấy bàn phím thôi là đội viên đều run tay hết cả rồi.”
Bóng ma tâm lý đó – lớn hay không lớn đây!
“À, vậy đúng là tôi không giúp gì được rồi, chính cậu tự mình cố lên.” Tô Tái Tái nghe xong gật đầu, cô khựng lại một chút, kéo chủ đề quay lại: “Đúng rồi, cậu gọi điện cho tôi là có chuyện gì?”
Được Tô Tái Tái nhắc nhở, Đại Khôn Hào vỗ ót, nói: “Suýt nữa thì em quên mất chuyện quan trọng. Cô Tô, cô có biết chuyện có một cậu ấm tới tham gia chương trình không?”
“Ừ, tôi vừa mới biết tổ chương trình lại mời tới một cậu ấm.” Tô Tái Tái nhấn mạnh chữ “lại”.
Đại Khôn Hào ở đầu dây bên kia ngại ngùng cười, một lúc sau, cậu ta nghiêm nghị nói: “Cô Tô, người đó không giống như em đâu. Cho nên, nếu có thể, cô Tô tuyệt đối đừng chung đội với cậu ta. Cậu ta là kẻ rất khó lường.”
“Cậu nói như thế…” Tô Tái Tái xoa cằm nói: “Ngược lại khiến tôi muốn khiêu chiến một chút.”
“???” Đại Khôn Hào ngây đơ.
Cậu ta đang muốn tiếp tục khuyên hai câu thì nghe thấy bên phía Tô Tái Tái có người gọi cô, thế là trước khi cô cúp máy, cậu ta dặn dò một câu: “Cô Tô, tóm lại, chị đừng sốc nổi quá!”
“Nghe rồi, đã hiểu.” Tô Tái Tái nhẹ nhàng đáp lời, nói thêm câu: “Gặp lại sau” rồi nhanh chóng cúp máy.
Đại Khôn Hào ở đầu dây bên kia đứng ngây ra một lúc mới lắc đầu, cất điện thoại đi.
Với giọng điệu đó của cô Tô, cậu ta không tin cô thật sự hiểu rõ rồi đâu.
Nhưng Đại Khôn Hào không có thời gian suy nghĩ nhiều, có người ở đằng sau gọi với: “Anh cả!!!” Đại Khôn Hào nhịn không được thở dài.
Cậu ta quay lại nhìn người đang kinh hoảng chạy về phía mình: “Support, có chuyện gì?”
“Anh AD đang lén khóc đấy.” Support vô cùng nôn nóng kéo Đại Khôn Hào đi tới nhà vệ sinh: “Anh nhanh đi an ủi anh ấy một chút đi.”
“???”
Không phải chứ. Lần sau có thể kiếm chỗ nào thơm hơn mà khóc có được không?
Đại Khôn Hào đần người, cảm thấy rất đau khổ. Đây là lần *****ên cậu ta cảm thấy làm ba không dễ dàng gì.
Hóa ra… Làm anh lớn lại cần phải quan tâm nhiều chuyện như thế.
Còn đại thần tên là “Bé Giấy” kia nữa, rốt cuộc bọn họ đã làm gì nên tội với người đó?
Đại Khôn Hào đau đầu, cậu ta thậm chí còn muốn quỳ gối trước mặt đại thần đó luôn.
Ở bên kia, sau khi Tần Trác Thắng cúp điện thoại, nhìn Bách Trúc đang đi nhanh về hướng mình, nghi ngờ hỏi: “Chú hai Bách?”
“Giúp chú một việc.” Bách Trúc nghiêm túc, dáng vẻ như thể “thành bại của tổ chức đều do cháu quyết định”.