Đây cũng là lần *****ên nhân viên phụ trách nói chuyện với Trác Mai trong cự ly gần như vậy, nên anh ấy hai mắt sáng lên đầy phấn khích.
Ngay khi câu hỏi này vừa đặt ra thì lập tức hiện lên một loạt bão bình luận.
[Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi vô cùng tò mò về điều này.]
Trác Mai nhìn các bình luận nổi rồi cười: “Đây là một lý do khá riêng tư, hơi liên quan đến con gái yêu của tôi, tóm lại thì…”
Chị ấy dừng lại và có chút nghẹn ngào, đôi mắt hơi ửng đỏ nhìn về phía Tô Tái Tái, chị ấy đưa tay ra nắm lấy tay của cô và mỉm cười với cô: “Nhờ có Tiểu Tái nên tôi mới có thể cùng mọi người gặp nhau sớm như vậy.”
Sau khi dừng lại một hồi, chị ấy hít sâu một hơi rồi lại nhìn về phía ống kính, cười nói: “Tôi biết mình đã khiến những người hâm mộ lo lắng trong thời gian dài như vậy, cho nên tôi muốn nhân cơ hội ngày hôm nay để gửi lời cảm ơn chân thành đến họ. Cảm ơn, cảm ơn mọi người đã luôn đồng hành cùng tôi, tôi đã lấy lại tinh thần dưới sự giúp đỡ của Tiểu Tái rồi.”
“Điều duy nhất tôi có thể làm để báo đáp các bạn chính là làm ra các tác phẩm điện ảnh và truyền hình tốt hơn rồi trình chiếu với mọi người, cảm ơn.”
Sau khi nói đến đây, Trác Mai trịnh trọng cúi đầu trước ống kính.
Điều này khiến nhiều người hâm mộ đang xem phát sóng trực tiếp cũng phải rơi lệ.
“Không sao, không sao cả! Chị có thể hồi phục chính là sự báo đáp tốt nhất! Cố lên chị Trác Trác!]
[Cố lên.]
[Hu hu hu, tôi rõ ràng là người hâm mộ của đạo diễn Bách, nhưng điều đó không ngăn được tôi bây giờ nước mắt đầm đìa vì ảnh hậu Trác, ảnh hậu Trác cố lên!]
Khi Trác Mai đứng thẳng người lên thì đôi mắt của chị ấy cũng hơi ngấn lệ, người quay phim nhanh chóng đưa ống kính rời khỏi mặt chị ấy và đưa về phía Tô Tái Tái đang lặng lẽ đứng bên cạnh.
Điều này cũng giúp thợ trang điểm có cơ hội nhanh chóng dặm lại lớp trang điểm cho Trác Mai.
“Còn cô Tô thì sao? Hôm nay cô Tô có gì muốn nói với những người hâm mộ không?” Nhân viên phụ trách thân thiện lịch sự hỏi Tô Tái Tái.
“Tôi ư?” Sau khi nghe vậy, Tô Tái Tái nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi gật đầu: “Tôi đúng là có một việc nhỏ muốn nói.”
“Đó là gì vậy?” Nhân viên phụ trách tò mò. Cư dân mạng cũng vểnh tai lên để nghe.
“Tôi chỉ mong sau này mọi người đừng tặng bánh bao ngọt cho tôi nữa.” Tô Tái Tái nhìn vào ống kính, rất nghiêm túc nói: “Trước đó, khi tôi đang đi dạo với đàn chị, đi được nửa đường thì có một cô bé từ quán bánh bao bên cạnh chạy ra rồi nhét bánh bao ngọt vào tay tôi.”
“À này thì…” Nhân viên phụ trách ngẩn ngơ, không biết nên tiếp lời như thế nào.
Nhưng Tô Tái Tái vẫn đang nhìn ống kính và nghiêm túc nói hết lời còn lại: “Cũng may chỉ có vài cái, nếu không thì tôi phải ăn suốt hai con đường mới hết.”
“...” Những nhân viên phụ trách này thậm chí không thể thốt ra được “à này”, mà hoàn toàn đứng ngây ngốc ở đó.
Đề tài này, không thể tiếp lời nổi mà.
Nhưng khu bình luận nổi đã bị “Ha ha ha” làm mờ hết cả màn hình rồi.
[Đột nhiên từ bên cạnh chạy ra khi đang đi dạo... Tôi hình dung ra được rồi.]
[Chị Tái Tái chắc chắn muốn tôi cười đến chết mất, để kế thừa món bánh bao ngọt mà mẹ đã làm cho tôi!]
[Phụt... Hai con phố? Thế là chị Tái Tái của chúng tôi đã xử hết mấy cái bánh bao ngọt khi đi hết một con đường sao?!]
[Nếu tui không cười, liệu tui có thể biết bí quyết giảm cân của cô Tô không?]
“À… vậy, cô Tô ơi, các khán giả hỏi rằng cô thích món quà như thế nào kìa?” Nhân viên phụ trách ngơ ngác một hồi lâu, đến khi được đạo diễn nhắc nhở thì mới hoàn hồn rồi nhanh chóng đặt ra một câu hỏi khác.
Anh ấy vừa dứt lời đã nghe thấy Tô Tái Tái nghiêm túc đáp: “Thịt!”
Dừng một chút, cô còn không quên bổ sung một câu: “Nguyện vọng của những người làm công ăn lương như chúng tôi chính là mỗi bữa đều có thịt!”
“À, đúng rồi.” Tô Tái Tái hơi nghiêng đầu nhìn về hướng đạo diễn, nói: “Chú hai Bách, vừa rồi chú mới hứa sẽ bao cháu một tháng ăn khuya á, nhớ là đều phải có thịt nha.”
“… Cho nhiều thì là và ớt vào, cảm ơn!” Tô Tái Tái nói.
Bách Trúc vẫn còn đang ngây người thì đột nhiên bị gọi tên, mà hiện tại đạo diễn La đã quá quen với việc tùy cơ ứng biến rồi, ông ấy lập tức mở một khung cửa sổ nhỏ ở góc phải bên dưới trong phòng phát sóng trực tiếp cho Bách Trúc, để cư dân mạng có thể kịp thời nhìn rõ vẻ mặt ngơ ngác của đạo diễn Bách vào lúc này.
Hầy, đại khái là “ngây thơ đến mức trong bụng toàn những ý nghĩ đen tối”?
╮(╯▽╰)╭
“…” Tổ chương trình.
[…] Phòng phát sóng trực tiếp.
Cộng đồng mạng cũng theo đó mà đờ người ra trong vài giây, thẳng đến khi một dòng chữ [Phụt…] màu đỏ in đậm xuất hiện, mới kéo theo một làn sóng "ha ha" tràn cả màn hình.
[Chị Tái Tái đúng là một người làm công chăm chỉ mà!]
[Ha ha, chị Tái Tái lại một lần nữa tới tham gia buổi phát sóng trực tiếp này là vì bị đạo diễn Bách dùng một tháng ăn khuya dụ đến à?! Ha ha ha!]
[Chị Tái Tái thích bún ốc không dị?! Em gửi cho chị một thùng nhé, chị bật mí bí quyết giảm béo cho em đi mà!]
[Thế em tặng chị một thùng xúc xích nhé!]
[Ơ kìa… xúc xích của lầu trên làm tui cầm lòng không đậu mà muốn tặng bả một thùng mì gói…]
[Có cảm giác như chị Tái Tái nhà chúng ta chỉ thiếu điều muốn dán mấy chữ “Không để tâm, làm công, chạy show” lên trên mặt thôi.]
Bách Trúc?
Đạo diễn nổi tiếng Bách muốn mở miệng giải thích, nhưng lại thật sự không biết nên giải thích như thế nào, cuối cùng chậm rì rì vuốt mặt một cái, nghiến răng nghiến lợi cầm lấy bộ đàm:
“Được rồi, nhanh chóng phỏng vấn người chơi tiếp theo đi, xong rồi chúng ta lập tức bắt đầu trò chơi luôn!”
Nói rồi anh ấy buông bộ đàm xuống, quay sang trừng mắt nhìn đạo diễn La một cái.
—Ông, cái tên “hung thủ” len lút cắt phân cảnh này!
Đạo diễn La?
Đạo diễn La đáp lại bằng nụ cười ngây ngô, như thể ông ấy đúng là một “người thành thật” vậy.
Mà bên này, màn hình phát sóng trực tiếp đã chuyển ống kính sang Chung Tử Ngang.
Lúc thợ quay phim đứng ở một bên ghi hình Chung Tử Ngang, cậu ấy đang ngồi chơi game, hơn nữa còn rất không kiên nhẫn mà liếc nhìn ống kính một cái, sau đó lại tiếp tục cúi đầu chơi game.
Tuy vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng chỉ bằng một cái liếc mắt ấy cũng đủ kéo về không ít thù hận rồi.
Tóm lại đã “thành công” khiến không ít cư dân mạng cảm thấy khó chịu.
[Thằng nhóc này là ai vậy?]
[Vừa nhìn đã biết là một đứa trẻ nghịch ngợm rồi.]
[Đợi chút, nhóc này là… hình như tui gặp ở đâu rồi á, để tui nhớ lại xem.]
[Cậu bé đẹp trai thiệt đó, nhưng có vẻ như tính tình lại không được tốt lắm.]
[Eo ơi… Tui hổng thích thằng ranh này đâu.]
Ngay lúc cư dân mạng đều cảm thấy Chung Tử Ngang rất khó ở thì nhân viên phụ trách phỏng vấn lại không thể không cắn răng đặt câu hỏi:
“Khụ… cậu chủ nhỏ Tử Ngang ơi, tại sao cậu lại tới tham gia chương trình Huyền Linh Sư vậy?”
Dừng một chút lại sợ Chung Tử Ngang nói ra điều kỳ quái gì đó, anh ấy vội vàng bổ sung thêm một câu: “Có phải là vì cảm thấy chương trình Huyền Linh Sư rất thú vị không nè?”
Vừa dứt lời—
— “Không phải nhá.”
… Hả?
[Ơ kia?]
[?]
Ngay khi một loạt dấu chấm hỏi dồn dập nhảy lên trên màn hình, chỉ thấy dưới ống kính của máy quay, Chung Tử Ngang nhàm chán giương mắt liếc nhìn nhân viên phụ trách đã cứng đờ tại chỗ, vừa chơi game vừa lười biếng trả lời:
“Tôi chỉ muốn đến xem thử khách mời cố định của Huyền Linh Sư giỏi giang đến cỡ nào, có giỏi như chị của tôi không.”
“Có điều.” Cậu ấy dừng một chút, lúc âm thanh trò chơi kết thúc thì không thèm quay đầu lại mà chỉ vươn tay đưa điện thoại cho vệ sĩ, rồi nâng cằm nhìn thẳng vào ống kính nói: “Không cần đợi trò chơi bắt đầu tôi cũng có thể xác định trong số bọn họ không có ai giỏi bằng chị ấy cả.”
“Chuyện này…” Nhân viên phụ trách cười gượng.
Tuy rằng Chung Tử Ngang và Tô Tái Tái đều khiến bản thân cứng họng, nhưng so với sự thú vị và ung dung của người sau, có thể thấy cậu nhóc trước mặt này làm người khác xấu hổ đến… phát khóc.
… Hu hu hu, lần sau cô ấy không muốn phụ trách việc phỏng vấn nữa!
Chị gái rất muốn hất tay bỏ đi, nhưng tiếc thay cô ấy vẫn cần công ăn việc làm.
Thế là cô ấy chỉ đành nhếch miệng cười gượng nói rằng: “Vậy chị của cậu nhất định là rất giỏi, trò chơi sắp bắt đầu rồi, chúng ta cùng…”
Những từ bắt đầu trò chơi thôi còn chưa kịp nói ra thì Chung Tử Ngang lập tức ngắt lời cô ấy và nói với vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
—— “Tất nhiên rồi! Chị tôi là giỏi nhất! Chơi game giỏi, bắt quỷ cũng giỏi!”
Hả?
Ai cơ?
Tổ chương trình lẫn phòng phát sóng trực tiếp đều sửng sốt, ngay khi nhân viên phụ trách định lên tiếng hỏi Chung Tử Ngang thì cậu ấy lập tức lại trưng ra vẻ mặt “Ôi dào, chẳng thèm nói với mấy người”, cậu ấy thản nhiên vẫy tay: “Tôi không nói chuyện này nữa, dù sao thì chị tôi cũng không chẳng thèm tham gia chương trình này đâu.”