Dứt lời, cậu ấy từ trên ghế nhảy xuống và đi sang một bên, hành động này của cậu ấy coi như là từ chối cuộc phỏng vấn nhàm chán tiếp theo.
Nhân viên phụ trách bị bỏ lại ở đó cảm thấy hơi lúng túng nhưng cũng thấy thở phào nhẹ nhõm, nhân viên phụ trách vội vàng ổn định lại tâm trạng và giọng điệu rồi đi về phía những khách mời thường xuyên khác.
Mà bây giờ, một nửa cư dân mạng đều đang tập trung hết mọi sự chú ý vào Chung Tử Ngang.
[Tôi đã tìm thấy rồi! Cậu ta chính là “Cậu Chủ Nhỏ Tử Ngang” trên mạng! Wow… Đúng là nhân vật có tiếng đấy.]
[Đúng vậy, quả thật là phiên bản trẻ con của Đại Khôn Hào mà.]
?!
Cái gì gọi là phiên bản trẻ con của cậu ta chứ?!
Đại Khôn Hào cũng đang xem chương trình phát sóng trực tiếp đã mở to mắt khi nhìn thấy câu bình luận nổi này.
Nếu không phải nghĩ đến việc hiện giờ cậu ta cũng được xem là một nhân vật của công chúng thì cậu ta cũng muốn lập tức đăng bình luận lên để chứng minh sự vô tội của mình.
Nếu so với đứa trẻ nghịch ngợm của nhà họ Chung thì cậu ta thực sự rất chi là hiền lành đấy, có được không nào!
Đương nhiên cư dân mạng không hề biết rằng Đại Khôn Hào cũng đang trà trộn ở đây để xem chương trình phát sóng trực tiếp, họ đang phổ cập về đủ loại xuất thân của Chung Tử Ngang, thỉnh thoảng cũng buôn chuyện đôi câu.
Cuối cùng nhất trí cho ra kết luận ——
—— [Xem ra... Hôm nay chúng ta cũng có thể nhìn thấy chị Tái Tái biểu diễn năng lượng tích cực trực tuyến rồi?!]
[Wow! Ngầu phết! Mau lên! Chị Tái Tái lên đi! Đừng bỏ qua cho cậu ta chỉ vì cậu ta là một đứa trẻ!]
[Đúng vậy! Với những người chơi đặc biệt như thế thì đương nhiên phải được hưởng đãi ngộ VIP rồi! Kiểu vui chơi không lối về đấy!]
[Chị Tái Tái đi làm trực tuyến: Khách ơi, khách có hài lòng không? Nếu hài lòng thì nhớ đánh giá năm sao nghen ~]
[Ha ha ha, đừng nói nữa, tôi lại nhớ đến Đại Nhị Hào rồi.]
Lúc này, Đại Khôn Hào đang nhìn những bình luận nổi này không ngừng bay qua... Cậu ta rũ mắt xuống không muốn nói chuyện.
Tôi cảm thấy các người đang móc mỉa tôi, nhưng tôi lại không có bằng chứng.
Cuối cùng đã có kết quả rút thăm. Trong trò chơi bệnh viện ma, được chia làm ba nhóm.
Tô Tái Tái, Trác Mai và Miêu Đại Yên một nhóm.
Cậu Vệ và “Bác gái Tú Tú” Mã Tú một nhóm.
Còn Khúc Nhiên thì cùng Thịnh Điền - người theo con đường doanh nhân ưu tú dẫn dắt Chung Tử Ngang.
Tô Tái Tái không thể nói gì hơn với vận may này của Khúc Nhiên, cô chỉ đành nặng nề vỗ vào vai cô ấy, lặng lẽ động viên.
“Đàn chị.” Tô Tái Tái gật đầu với Khúc Nhiên, nghiêm túc nắm chặt tay: “... Cố lên.”
Khúc Nhiên dở khóc dở cười: “Em à, chị không muốn cố lên chút nào cả.”
“Không sao cả, tuy mỗi nhóm chúng ta đi vào từ các lối vào khác nhau, nhưng nói không chừng chúng ta có thể gặp lại nhau ngay giữa chừng. Đến lúc đó thì em sẽ giúp chị.” Tô Tái Tái tiếp tục vỗ vai Khúc Nhiên và nghiêm túc nói.
Khúc Nhiên thở dài, cô ấy chỉ đành ôm hy vọng như vậy trong lòng.
Trò chơi bắt đầu.
Mục tiêu: Bệnh viện ma.
Nhiệm vụ: Bảo vệ thành công những người chơi bình thường trốn ra ngoài.
“Thế thì…” Sau khi an ủi xong Khúc Nhiên, Tô Tái Tái xoay người lại nhìn về phía Trác Mai và Miêu Đại Yên, cô bẻ cổ sang trái rồi sang phải, nói: “Trước tiên chúng ta cũng cố lên nhé?”
“Đương nhiên rồi!” Miêu Đại Yên ưỡn ngực, vỗ vào ngực “bộp bộp bộp”, chú ấy dừng lại rồi quay đầu nhìn Trác Mai, cười ngốc nghếch nói: “Ảnh hậu Trác, cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ bảo vệ cô.”
Dừng một chút, chú ấy lại lo rằng sẽ bị hiểu nhầm nên vội vàng xua tay nói thêm: “Trừ đạo diễn Bách ra thì người tôi thích nhất chính là cô. Hê hê hê... Tôi cũng được xem là người hâm mộ của cô đấy.”
Miêu Đại Yên vừa nói vừa ngượng ngùng gãi ót.
Điều này khiến cho khu bình luận nổi lại thêm một trận ầm ĩ.
[Hu hu hu, đó chẳng phải vạch đích của tôi đó sao? Không ngờ mọi người đã tới đích thay tôi luôn rồi, ghen tỵ quá đi mất, muốn gặm chanh ghê!]
[Báo! Dám có người trèo tường ngay trước mặt đạo diễn Bách! Mau xóa tên kẻ đó khỏi fandom đi!]
[Đúng! Xóa tên liền cho tôi!]
[Lúc này tôi chỉ muốn xem thử đạo diễn Bách đang trưng ra vẻ mặt gì thôi.]
Bình luận này nhận được rất nhiều ủng hộ, nháy mắt đã có vô số cư dân mạng hùa theo đòi chuyển màn ảnh.
Vì thế?
Vì thế, dù đối diện với ánh mắt rực lửa “Ông dám?” của Bách Trúc, phó đạo diễn La vẫn “dũng cảm“ chèn thêm một màn hình phụ chuyên quay Bách Trúc, nhằm thỏa mãn trí tò mò của cư dân mạng.
Kế tiếp, ông ta lại thật thà cười khan hai tiếng, nói với Bách Trúc rằng: “Đạo diễn Bách à, anh nhìn tỷ lệ người xem kìa...”
“...” Bách Trúc trừng ông ta, còn khu bình luận thì hớn hở phiên dịch thay anh ấy: [Đạo diễn Bách: Ông tiêu rồi.]
Buồn cười nhất là Miêu Đại Yên vẫn không quên bày tỏ lòng chung thành với Bách Trúc trên màn hình phụ: “Đạo diễn Bách à, anh cứ yên tâm, người tôi thích nhất vẫn là anh!“
Dứt lời, anh ta còn nghiêng đầu, hai tay giơ lên trên tạo một trái tim to bự.
Cảnh tượng này khiến Bách Trúc nổi cả da gà, trên mặt lộ rõ biểu cảm “Anh đừng tới đây“, thế là mọi người lại được một phen cười đau cả bụng: “Ha ha ha.”
Lúc này, trong bầu không khí nhẹ nhàng, hoan hỉ, ba người Tô Tái Tái đã đến cổng vào bãi đậu xe khu D của bệnh viện.
Thông qua ống kính máy quay của nhiếp ảnh gia, mọi người nhìn thấy lối vào bãi đậu xe tối đen như mực, chẳng khác nào hố đen thăm thẳm, nụ cười trên mặt cũng theo đó mà nhạt dần, sau vài giây ngây người, tới khi nhạc nền rùng rợn vang lên, mới giật mình nhớ ra một chuyện...
Chương trình thực tế họ đang xem không thuộc thể loại hài kịch, mà là... huyền học cơ!
[Trời ạ, các chị em à, ban nãy tui cười vui bao nhiêu thì giờ lại sợ hãi bấy nhiêu á.]
[Tui... tui, tui cũng vậy! Đang đắp chăn kín mít rồi nè.]
[Tui mới tắt máy điều hòa rồi, vì lát nữa kiểu gì cũng thấy “lạnh lắm” cho coi.]
Trong lúc cư dân mạng từ trạng thái “hi hi ha ha” cắt sang “Động vật nhỏ bị dọa sợ” thì ba người Tô Tái Tái đã mở đèn pin lên, tiến vào bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Người xuống *****ên đương nhiên là người đàn ông duy nhất trong ba người - Miêu Đại Yên.
Hầm để xem vừa trống trải còn tối đen như mực, cộng thêm đèn pin tổ chương trình cung cấp là loại bình thường, gần như chỉ chiếu sáng được mặt đất phía trước trong phạm vi hai bước chân dài đổ lại.
Còn nếu hướng ánh đèn sang hướng khác, chẳng những không thể nhận ra vị trí bản thân đang đứng, mà ánh đèn cũng sẽ mờ đi vì bị bóng tối bao trùm, khiến bầu không khí càng thêm *****, rùng rợn.
Hầu hết các vị trí đậu xe đều trống không, chỉ có vài chiếc xe bị hư nằm tuốt một góc.
“Ở đây lại chỉ có xe bị hư thôi, đúng là kỳ lạ.” Trác Mai quay sang nói với Tô Tái Tái.
“Đúng đó, đều là tổ chương trình sắp đặt cả.” Miêu Đại Yên đi tuốt đằng trước cũng thấp thỏm gia nhập câu chuyện.
Vừa nói, chú ấy vừa chiếu đèn khắp bốn phía để nhận biết phương hướng, tìm được lối ra: “Gợi ý nói rằng chúng ta sẽ đi lên từ điểm B/2, sao không thấy đâu hết nhỉ?”
“Có khi nào manh mối nằm ở chỗ mấy chiếc xe bỏ hoang kia không?” Trác Mai vừa nói, vừa hướng đèn pin về phía đống xe bị hư, màn ảnh cũng di chuyển theo chị ấy.
Sau đó, nương theo ánh sáng phát ra từ đèn pin, khán giả đang xem trực tiếp và Trác Mai cùng nhìn thấy bên dưới lớp kính phủ đầy bụi, ở vị trí phó lại, có một bóng người đang ngồi.
[A a a! Có quỷ kìa!]
Khu bình luận hét lên trước.
Trác Mai cũng bị dọa sợ, vô thức lùi về sau, lại bất cẩn đạp trúng thứ gì đó từa tựa thanh sắt, một tiếng “a” vang lên, đèn pin rơi khỏi tay, người cũng ngã ngửa ra sau...
Té kiểu này chắc chắn sẽ có chuyện mất!
Ngay lúc cư dân mạng nín thở vì kinh hoảng...
“Cẩn thận.” Giọng điệu thong dong, thân thủ nhanh nhẹn, chỉ trong nháy mắt, Tô Tái Tái đã ôm lấy một bên hông Trác Mai, đồng thời bắt được chiếc đèn pin đang rơi.
“Mọi người không...” Nghe thấy tiếng động lạ, Miêu Đại Yên vội quay đầu lại, khoảnh khắc ánh sáng chiếu tới chỗ hai người kia, chú ấy lập tức im bặt. Lúc này, đèn pin trong tay chú ấy chẳng khác nào đang tạo không khí cho riêng hai người họ vậy.
[A… Hình, hình như tui đỏ mặt theo luôn rồi…]
[A a a! Chị đẹp với chị đẹp kìa!]
[Nhất thời tui cũng không biết nên hâm mộ hay ghen tỵ với ai nữa.]
[Chậc chậc chậc, “gay” cấn quá chừng.]
[A a a! Phải che mắt, phải che mắt lại thôi.]
Cùng lúc này, tổ chương trình Huyền Linh Sư lại leo lên hotsearch với hashtag #CP mới ra đời#.
May là Tô Tái Tái phản ứng nhanh nhạy, kịp thời đỡ lấy lưng Trác Mai. Sau khi kéo chị ấy dậy, cô quan tâm hỏi: “Chị Mai à, chị không sao chứ?”