“Chuyện gì vậy?!” Miêu Đại Yên nhìn ánh sáng đỏ không ngừng nhấp nháy xung quanh, hét lớn hỏi: “Cái gì mà kích hoạt phó bản bí ẩn vậy!”
Chú ấy vừa hỏi, vừa nhìn sang Tô Tái Tái.
Tô Tái Tái thấy vậy, cô đưa tay chỉ vào chiếc xe hơi bị hỏng: “Kìa, giờ thì không còn là tạm thời vẫn ổn nữa rồi.”
“???”
Miêu Đại Yên và cư dân mạng cùng lúc trợn to mắt, khi người quay phim đưa ống kính về chiếc xe hơi bị hỏng, đôi mắt dần mở to trong sự kinh hãi thì cửa xe... từ từ mở ra từ bên trong.
Sau đó là... một “người” cứng ngắc có hành động chậm chạp, lựng khựng bước xuống xe.
Sau khi những tiếng kêu hú “U u…” từ bốn phương tám hướng truyền đến và dần dần tụ tập lại thì đám người Miêu Đại Yên nhìn thấy những bóng người không biết xuất hiện từ đâu trong ánh sáng đỏ nhấp nháy, bọn họ đều cúi đầu rũ hai tay và chậm rãi tụ tập lại.
[Cái quái quỷ gì vậy?! Không ngờ lại là phó bản thây ma sao?!] Cư dân mạng hét lớn.
[Hội chứng sợ lỗ của tôi sắp tái phát rồi.]
Sau khi đám “thây ma” kia tập trung lại ở chỗ cách họ vài mét thì chúng không tiến về trước nữa. Chúng như thể đang đợi mệnh lệnh vậy.
Miêu Đại Yên sửng sốt, chú ấy còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì Trác Mai đã kịp phản ứng trước, chị ấy bịt tai lại và hét lên: “Nhanh lên! Mau lấy chìa khóa đi! Sau khi thời gian đếm ngược kết thúc thì chúng sẽ nhào tới!”
À đúng rồi!
Cư dân mạng lập tức định thần lại, rối rít đăng bình luận [Mau lên! Cụ ơi! Lấy chìa khóa đi!]
Miêu Đại Yên cũng chợt nhận ra, sau khi bảo Tô Tái Tái và người còn lại đứng xa ra chút thì chú ấy nhanh chóng dùng lực bật lên, nhưng không thể với tới.
[7. 6. 5…]
Miêu Đại Yên mệt đến thở hổn hển.
Tô Tái Tái ngồi xổm ở một bên, sau khi nhìn thấy dáng vẻ này của chú ấy thì cô hai tay ôm má lên tiếng: “Cụ ơi.”
—— “Anh có phải là không làm được không?”
???
Bầu không khí căng thẳng đáng sợ chợt ngừng lại.
Có cảm giác như giọng nữ máy móc đang đếm cũng bị kẹt số vậy.
Cư dân mạng chớp chớp mắt, lộ ra vẻ mặt “chúng tôi không nghe rõ do tiếng chuông báo động quá lớn”.
Kia là... chị Tái Tái, chị... vừa nói gì vậy??
“... Hả?” Miêu Đại Yên đang chống hai tay lên đầu gối, quay đầu lại nhìn Tô Tái Tái, hồi lâu sau mới tìm lại giọng nói của mình. Chú ấy ngỡ ngàng “hả?” một tiếng.
“Tôi nói anh có phải là không làm được không.” Tô Tái Tái vẫn ôm má và ngồi xổm ở một bên như đóa hoa, cô nghiêm túc hỏi.
À cái này…
Miêu Đại Yên chớp mắt.
Nếu nói “phải”, mà thần tượng thứ hai của chú ấy đang đứng bên cạnh đấy, nhưng nếu nói “không phải”, ...mà mình quả thật không thể với tới chiếc chìa khóa kia.
[Cụ ơi! Mau nói mình không được đi! Sĩ diện là gì chứ, bảo toàn tính mạng mới quan trọng!]
[Đúng đúng đúng! Mau thừa nhận không được đi… Phụt, xin lỗi, tôi không nên cười trong bầu không khí căng thẳng và gay cấn như vậy.]
[Ha ha ha tôi sợ quá! Nhưng… ha ha ha tôi cũng rất muốn cười!]
Giọng nữ máy móc chỉ bị kẹt số trong giây lát đã tiếp tục đếm ngược.
[4. 3…]
Miêu Đại Yên nhắm mắt lại, nói lớn tiếng với vẻ mặt “hy sinh anh dũng”: “Đúng vậy! Tiểu Tái cô làm đi!”
Nghe vậy, Tô Tái Tái đứng dậy, bẻ cổ sang trái rồi sang phải, nói: “Không được thì phải nói sớm chứ…”, cô dừng một chút rồi nói thêm: “Cũng may tôi làm được.”
“...” Miêu Đại Yên không muốn khóc ngất trong nhà vệ sinh, mà chú ấy muốn khóc lóc chạy đi lao vào vòng tay của đám “thây ma”!
Vào giây tiếp theo, Tô Tái Tái cất đi nụ cười và dáng vẻ ung dung vừa nãy, cô ngẩng đầu lên nhìn chiếc chìa khóa treo trên cao.
Cô lùi về sau hai bước, dùng lực, một chân đạp vào chốt cài của cửa an toàn rồi mượn lực nhảy lên trên!
Cô khẽ xoay người trên không trung rồi vươn tay nắm lấy chiếc chìa khóa, sau khi tiếp đất bằng cách quỳ một gối thì cô ngẩng đầu lên nhìn Miêu Đại Yên, cô vừa nhướng mày cười với chú ấy, vừa lắc chiếc chìa khóa trong tay.
Cô như thể đang nói rằng “Nhìn này, tôi đã nói là tôi làm được mà, đúng chưa?”
Miêu Đại Yên?
Miêu Đại Yên đã trợn tròn mắt rồi được chứ?
Sau khi màn hình phát sóng trực tiếp im lặng trong một giây thì cuối cùng cũng định thần lại và hào hứng che kín màn hình.
[A a a, chị Tái Tái là ngầu nhất!]
[Mẹ ơi! Con muốn gả cho cô ấy!]
Cùng lúc đó, #muốn gả cho Tô Tái Tái!# đã được đưa lên hot search.
Lúc này, thời gian đếm ngược bước vào ba giây cuối cùng.
[3. ]
“Cụ mau mở cửa đi.” Tô Tái Tái ném chìa khóa cho Miêu Đại Yên.
“À ừ ừ!” Miêu Đại Yên định thần lại cầm chìa khóa định mở khóa, nhưng phát hiện xung quanh quá u tối, mình không thể nhắm đúng vào lỗ khóa nên chú ấy sốt ruột hét lên: “Đèn pin! Đèn pin!”
[2. ] Đám “thây ma” bắt đầu làm động tác chuẩn bị chạy.
“Ở đây, ở đây!” Trác Mai vội vàng lấy đèn pin của mình ra rồi chạy tới, bật đèn lên chiếu sáng cho Miêu Đại Yên.
[1.]
Cửa an toàn “lạch cạch” mở ra.
[0.]
Đám “thây ma” kêu gào đuổi theo đám người Tô Tái Tái, nhưng chúng đã bị nhốt ở đằng sau cửa an toàn một giây trước khi đuổi kịp, chúng chỉ có thể vừa đập mạnh vừa chuyên nghiệp phát ra “tiếng kêu gào” qua lớp kính của cửa an toàn.
Mấy người họ sống sót sau tai nạn, cơn sợ hãi vẫn chưa hoàn toàn biến mất nhưng họ đã phấn khích đến không nhịn được cười.
Đặc biệt là Miêu Đại Yên, chú ấy thách thức vài câu “Chao ôi ~ không bắt được kìa ~” với đám diễn viên quần chúng qua cánh cửa.
Sau khi chọc đám diễn viên quần chúng giả làm “thây ma” không nhịn được phải bật cười thì chú ấy mới vội vàng cầm lấy hộp dụng cụ tiếp tế đặt sau cửa an toàn rồi bảo Tô Tái Tái và Trác Mai chạy mau.
Sau khi cả nhóm đi vào một văn phòng có dán nhãn “phòng trực” thì cuối cùng mọi người cũng có thể nghỉ xả hơi.
“Tôi mệt chết đi được.” Miêu Đại Yên đặt hộp dụng cụ lên bàn, nhờ Trác Mai mở nó ra: “Ảnh hậu Trác, cô đến đây xem bên trong có đồ tiếp tế gì.”
“Được thôi.” Trác Mai biết Miêu Đại Yên đang chuyển hướng ống kính sang mình, nên chị ấy đã nhận lòng tốt của chú ấy, đáp lời bước tới.
Mô hình nhóm giúp đỡ lẫn nhau này khiến người ta thấy thoải mái nhất.
Trong lúc Trác Mai mở hộp dụng cụ ra, Miêu Đại Yên quay đầu sang thì nhìn thấy Tô Tái Tái đã vén màn trắng ra, đi về phía giường bệnh.
“Tiểu Tái, cô đi lại đó làm gì vậy?” Chú ấy tò mò hỏi.
“À. Tôi giúp mọi người kiểm tra xem dưới gầm giường có ma không ấy mà.” Giọng nói của Tô Tái Tái vang lên từ sau tấm rèm, thành công khiến mọi người sợ hãi, ngay cả thợ quay phim và những người đang định theo cô vào trong cũng đột ngột cứng đờ ở chỗ đó.
Họ không biết nên vào hay là... cứ đứng yên tại chỗ nữa.
Vì câu nói của cô mà khán giả đang xem phát sóng trực tiếp cũng lập tức liên tưởng tới A Quần - người chơi trò "lưng tựa lưng" với đứa bé quỷ trong đoạn trailer trước đó.
[Aaa! Lưng tựa lưng!]
[Chị Tái Tái, chị đúng là người xấu QAQ!]
May mà giây tiếp theo Tô Tái Tái ló đầu ra, cười hì hì với bọn họ: “Tôi kiểm tra rồi, không có gì hết trơn.”
Miêu Đại Yên thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt kiểu "mệt mỏi đến mức không nói nên lời".
Chú ấy vẫy tay với cô rồi nhìn về phía Trác Mai: “Để cô ấy tiếp tục dẫn dắt cư dân mạng trải nghiệm trò chơi đi. Chúng ta xem thử…”
Vừa nói đến đây, bên ngoài chợt có ánh đèn pin rọi vào, Miêu Đại Yên và Trác Mai quay đầu lại nhìn thì thấy có một khuôn mặt đang áp vào tấm kính, khiến họ bỗng chốc giật nảy mình, tính hét lên “Tiểu Tái, mau chạy đi!” thì khuôn mặt to lớn ấy lộ ra vẻ ngạc nhiên—
—“Cụ!”
Miêu Đại Yên thoáng sửng sốt, sau đó từ từ nhận ra là ai: “Khúc Nhiên?”
Khúc Nhiên vui mừng khôn xiết, đứng ngoài cửa gật đầu lia lịa.
Người thân ơi! Cuối cùng cũng gặp mặt rồi!
Đến khi Miêu Đại Yên mở cửa cho ba người Khúc Nhiên vào, họ đều vô cùng vui sướng.
Trong bầu không khí đáng sợ này, càng có nhiều bạn đồng hành thì sẽ càng cảm thấy yên tâm.
Thịnh Điền cũng mệt lả người, không còn vẻ gì là “nhân tài trong giới kinh doanh” như thường ngày. Anh ta đặt mông ngồi xuống ghế xong thì không muốn cử động nữa.
Tổ của bọn họ không hề may mắn như Miêu Đại Yên, họ bị một đàn thây ma dí chạy hơn mười lăm phút đồng hồ.
Hên là Khúc Nhiên may mắn, vô tình đụng trúng thứ gì đó, làm cho ánh sáng nhấp nháy từ màu đỏ chuyển sang màu xanh lá, thế mới khiến toàn bộ “thây ma” rút lui.
Nhưng bởi vì có Chung Tử Ngang nên lúc bỏ chạy đều do Thịnh Điền ôm cậu ấy.
“Hèn gì.” Miêu Đại Yên nhìn Thịnh Điền bằng ánh mắt thương hại, vỗ vào vai anh ta, nói: “Tôi lấy cho anh cốc nước nhé?”