Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 334.




“Đừng.” Thịnh Điền yếu ớt xua tay: “Tôi không muốn lúc đi vệ sinh lại đột nhiên đụng phải thứ gì nữa đâu.”

Dừng một chút, anh ta không nhịn được phàn nàn: “Trò chơi lần này là do ai nghĩ ra vậy? Đúng là khốn nạn thiệt!”

À việc này...

Với tư cách là một fan hâm mộ, Miêu Đại Yên chỉ có thể ngượng ngùng gãi đầu, nhìn thợ quay phim một cái rồi lại vỗ nhẹ vào vai Thịnh Điền: “... Thật ra tôi cũng cảm thấy vậy á.”

Trên màn hình phát sóng trực tiếp lập tức hiện ra một khung cửa sổ nhỏ có khuôn mặt của Bách Trúc, cùng lúc đó, đạo diễn nổi tiếng Bách đã chậm rãi híp mắt lại, bày ra biểu cảm “Hai người nhớ kỹ lời đã nói đó”.

Khiến khu bình luận đều là dòng chữ [Ha ha ha.]

Ngược lại là cậu chủ nhỏ Chung Tử Ngang, sau khi lượn một vòng trong phòng nghỉ thì quay lưng về phía tấm màn, cau mày nhìn họ rồi ghét bỏ nói: “Dù sao thì tất cả đều là giả thôi, không có gì đáng sợ hết.”

Dừng lại một lát, cậu ấy hất cằm lên, thốt ra hai chữ: “Nhàm chán.”

Sau khi nghe những lời này cùng với ấn tượng xấu mà cư dân mạng dành cho cậu ấy trước khi trò chơi bắt đầu, mọi người đều đồng loạt cau mày.

[Nếu tui mà là khách mời, tui sẽ ném thằng nhóc này vào đám thây ma, để xem nó có sợ không.]

[Đó là lý do mà tôi ghét mấy đứa trẻ nghịch ngợm.]

Ngay lúc Trác Mai khẽ nhíu mày, định mở miệng nói gì đó thì con ngươi hơi chuyển động rồi chợt ngậm miệng lại, hơn nữa ánh mắt của chị ấy trông như đang đợi xem trò hay.

Mà lúc bấy giờ cậu bé Chung Tử Ngang không hề hay biết gì, vẫn còn đang nói: “Đợi khi quay về tôi sẽ nói với fan hâm mộ của tôi rằng sau này đừng xem chương trình này nữa, bởi vì không hề đáng...”

Bỗng có một ngón tay nhẹ nhàng chọc vào vai của cậu ấy.

Chung Tử Ngang đang nói giữa chừng cũng không nghĩ nhiều, quay đầu nhìn về phía sau, đến khi thấy một cái đầu người với mái tóc rối bù nằm trên vai của mình, từ “sợ” còn chưa thốt ra khỏi miệng thì đã biến thành tiếng thét chói tai “Aaaa!”.

Rùng rợn nhất là khi Chung Tử Ngang hét lên thì cái đầu người này còn đột ngột quay sang nhìn chằm chằm cậu ấy.

Khiến cậu ấy sợ hãi đến mức nấc cụt một tiếng. Trông dáng vẻ giống như mất hết sức lực sắp ngã ngửa ra sau.

Cũng may Chung Tử Ngang vừa lùi lại một bước thì đã có một bàn tay vươn ra đỡ lấy lưng của cậu ấy, giúp cậu ấy không vì hai chân mềm nhũn mà ngã xuống đất.

Cậu ấy quay đầu lại thì nhìn thấy Tô Tái Tái - người mà cậu ấy đã từng gặp trước đó - đang cười híp mắt nhìn mình, hỏi: “Giờ thì đáng sợ rồi chứ?”

Chung Tử Ngang?

Chung Tử Ngang trợn tròn mắt nhìn Tô Tái Tái, mở to miệng: “… Nấc!”

Tô Tái Tái nghiêng đầu nhìn cậu ấy, chờ Chung Tử Ngang chỉ tay vào cô, rồi nấc cục thêm mấy tiếng, sau đó cô mới giật mình vỗ tay một cái, quay qua nói với Khúc Nhiên: “Đàn chị rót cho tên nhóc này cốc nước đi.”

Khựng lại một chút cô bổ sung thêm: “Cậu ta bị hù tới nấc cục rồi.”

“Được.” Khúc Nhiên nhịn cười, gật đầu, xoay người đi rót nước cho Chung Tử Ngang.

Vừa nãy cô ấy còn tính hỏi Tiểu Tái đang ở đâu.

Cả đám cư dân mạng cũng đang cười đau cả bụng.

[Bạn nhỏ, cậu không nghĩ tới có ngày hôm nay đúng không?]

[Thế này mặc dù có chút hả giận, nhưng mà… Có phải hơi không tốt lắm không? Lỡ như gây nguy hiểm tính mạng cho con nít thì không tốt…]

[Người bình luận bên trên tiêu chuẩn kép à? Bộ không thấy lúc nãy cậu ta nói gì sao? Mấy đứa nít ranh đó phải bị chị Tái Tái dạy dỗ một trận như này mới hả giận. Chị Tái Tái cố lên!]

[Ha ha ha, đúng là Đại Nhị Hào 2.0 có khác! Nói không chừng sau khi quay chương trình xong, chị Tái Tái nhà chúng tôi lại có thêm một đứa nhỏ ngoan ngoãn gọi một tiếng “cô”.]

Bách Trúc ngược lại nhíu mày.

Tuy rằng anh ấy cũng cảm thấy hả giận, nhưng mà... Chung Tử Ngang và Đại Khôn Hào khác nhau rất nhiều.

Đại Khôn Hào là người lớn, tuổi tác gần với Tô Tái Tái, cho nên nếu chuyện như vậy xảy ra trên người cậu ta, mọi người sẽ cảm thấy không có vấn đề gì.

Nhưng… Chung Tử Ngang cho dù là một con gấu, thì vẫn là một đứa nhỏ mười hai tuổi.

Trong vấn đề tuổi tác, cậu ấy chiếm “ưu thế”.

Chuyện này…

“Mọi người chú ý bình luận trên mạng một chút.” Bách Trúc đã lăn lộn trong giới giải trí này nhiều năm, lập tức cảm thấy tình huống không thích hợp, quay qua nói với đám người chị Hà.

Đương nhiên chị Hà cũng hiểu tình hình, nghiêm túc gật đầu, rồi quay đi, nhanh chóng nhìn chằm chằm hướng gió trên mạng.

“Lão La, ông phụ trách chỗ này một chút, tôi đi gọi điện thoại.” Sau khi dặn dò chị Hà xong, Bách Trúc cầm điện thoại di động của mình, nói với đạo diễn La một câu, đợi đối phương tiếp nhận vị trí của mình thì nhanh chóng đi về một chỗ hẻo lánh, chuẩn bị gọi điện thoại cho ba anh ấy.

Để Bách Tán Quốc ra mặt, ổn định cảm xúc của ông bạn già – ông cụ Chung của ông cụ trước đã.

Nếu không thì e rằng hôm nay là lần cuối cùng Tô Tái Tái xuất hiện trong chương trình Huyền Linh Sư cũng nên.

Bách Trúc cười khổ thở dài, anh ấy lắc đầu, bấm điện thoại: “A lô! Ba à, con có việc gấp muốn nói với ba…”

Lúc Bách Trúc đang gọi điện thoại cho Bách Tán Quốc, Khúc Nhiên đã cầm một ly nước ấm tới, vốn định trực tiếp dưa cho Chung Tử Ngang, không ngờ nửa đường lại bị Tô Tái Tái nhận lấy.

Cô ấy nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Tô Tái Tái, lập tức thấy cô đang túm lấy cổ áo Chung Tử Ngang, xách cậu ấy lên giống như xách con thỏ nhỏ, nửa mang nửa kéo, dáng đi hơi cà nhắc.

Cô cười tủm tỉm nhìn cậu bé đang không ngừng nấc cục: “Cậu dám hất tay làm đổ nước thì tôi sẽ nhân lúc mọi người không chú ý, nhốt cậu vào trong phòng tối, để không ai tìm được cậu.”

“Chị… Nấc! Dám!” Mặt Chung Tử Ngang đỏ bừng, trừng mắt nhìn Tô Tái Tái.

Đáng tiếc, tiếng nấc cục phá hủy khí thế của cậu ấy, phá vỡ luôn cả dáng vẻ đỏ mặt tía tai gào thét lúc nãy. Ngược lại, giờ trông cậu ấy có chút tội nghiệp.

Cậu ấy nói thế, Tô Tái Tái nhanh chóng gật đầu nói: “Ừ. Hiếm có chuyện gì mà tôi không dám làm.”

Khựng lại một chút, cô túm Chung Tử Ngang lên cao một chút, cười tủm tỉm lắc đầu nói: “Cậu có muốn thử một chút không?”

“Chị…” Chung Tử Ngang không phải đứa ngốc, cậu ấy biết Tô Tái Tái không giống những người khác, là một tấm ván cứng.

Cậu ấy bị nhìn trúng tim đen, nản lòng thoái chí, sau khi chân đạp quơ quào trong không khí thì nhanh chóng nói: “Biết rồi! Tôi không… Nấc! Làm đổ nước là được!”

Coi như thức thời.

Tô Tái Tái gật đầu, bỏ cậu ấy xuống, rồi đưa ly nước bằng giấy cho cậu ấy: “Uống đi.”

Chung Tử Ngang bĩu môi, vẻ mặt rất không phục mà nhận lấy ly nước, cậu ấy lại đánh nấc một cái nữa, liếc mắt nhìn Tô Tái Tái, nghi ngờ hỏi: “Cái này có tác dụng không?”

“Uống theo cách bình thường đương nhiên vô dụng, tôi dạy cho cậu.” Tô Tái Tái nói: “Lâm binh đấu giả giai trận liệt tại tiền(*), uống một ngụm nước đọc một chữ, đọc xong thì không còn bị nấc cục nữa.”

Thật hay giả thế?

Chung Tử Ngang không tin lắm.

“Yên tâm, tôi không gạt người khác.” Tô Tái Tái nhìn ra cậu ấy đang nghĩ gì, cười tủm tỉm nói.

… Được rồi.

Chung Tử Ngang không vui vẻ làm theo hướng dẫn của Tô Tái Tái, không ngờ thật sự không còn bị nấc cục nữa.

Cậu nhóc kinh ngạc mở to mắt, liếc nhìn cô một cái, không quá tình nguyện nói: “Chị cũng có chút bản lĩnh đó!”

[…Ái chà chà (⊙o⊙)?]

[Để tôi đoán thử coi, lại là một pha quay xe thần sầu đúng không!]

[Ha ha ha! Chẳng lẽ là Đại Nhị Hào phiên bản 2.0 thật hả?]

[Yếu ớt bò lên nói một câu, tôi vẫn cảm thấy ban nãy Tô Tái Tái làm vậy là không ổn lắm... Đương nhiên tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, mong là đừng ai để ý ha.]

[Bạn lầu trên ơi bạn có thấy mình phiền quá không vậy? Bạn tưởng không ai nhìn ra là bạn đang xéo xắt nói móc người ta hả?]

[Thôi thôi, bớt cãi nhau đi mấy ní ơi, vui vẻ xem chương trình thôi nào.]

Các bình luận tranh cãi chỉ xuất hiện trong thoáng chốc rồi biến mất tăm, mọi người lại lần nữa đổ dồn sự chú ý vào tiết mục.

Trác Mai không phải người tầm thường, thật ra ban nãy chị ấy cũng nghĩ như Bách Trúc, có điều không chờ chị ấy kịp mở miệng giảng hòa thì Tô Tái Tái đã ra tay hóa dữ thành lành, cũng thành công “lật kèo” lại.

Nhưng dù là thế thì chị ấy vẫn quyết định nhanh chóng ra mặt, muốn tranh thủ giảm thiểu sức ảnh hưởng của việc này xuống mức thấp nhất, nếu không thì bọn họ sẽ lại lên hot search nữa mất.

“Tiểu Tái giỏi lắm đó, Tử Ngang à, ban nãy em không thấy chị Tiểu Tái ngầu đến mức nào đâu, chờ chút nữa là em sẽ biết ngay thôi.”

Trác Mai cười tủm tỉm đến gần hai người, chị ấy nhẹ nhàng xoa đầu của Chung Tử Ngang trước rồi mới nhìn về phía Tô Tái Tái, tiếp tục cười trêu ghẹo: “Hai đứa nhỏ các em thật là, chị mới không để ý có một chút thôi mà đã làm ầm ĩ lên rồi.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận