Tô Tái Tái vừa dùng phần mềm giả giọng nói chuyện vừa nhìn về phía người giấy nhỏ, khi thấy nó khoanh tay trước ngực gật đầu tỏ vẻ đồng ý thì cô mới mở miệng nói: [Nếu tôi ra tay kéo thì... Đại Nhị Hào, đội tuyển của cậu có thể lên tới cấp nào?]
Đại Khôn Hào: [Hả?!]
Khu bình luận: [Hả?!]
Phòng phát sóng trực tiếp im như thóc, phải qua vài giây thì AD mới run rẩy bật thốt lên một cách kích động: [Nếu… nếu thế thì ít nhất cũng lên được cấp C đấy!]
[Cấp C hả?] Tô Tái Tái nhìn về phía người giấy nhỏ, thấy nó giơ tay làm động tác “ok” thì cô mới nói tiếp: [Vậy tôi kéo mọi người lên thành đội tuyển cấp A luôn.]
Mọi người: (⊙o⊙)????!
[Khoan… khoan đã...] Sau một hồi im lặng, “Thần Hào” mới cười gượng hỏi: [Thần Giấy à, sao… sao cô lại muốn giúp bọn họ thế? Bọn họ là... đội tuyển của Đại Khôn Hào mà.]
Đó là đội tuyển đối đầu với chúng ta, là đội tuyển của Đại Khôn Hào đang đứng về phe của Tô Tái Tái đấy!
[Về chuyện này ấy hả...] “Bé Giấy” tắt phần mềm giả giọng đi, để lộ ra giọng nói thật của mình, tiếp theo màn hình phát sóng trực tiếp cũng thay đổi, từ màn hình nhỏ bên dưới góc phải chuyển thành màn hình lớn, sau đó một bàn tay duỗi tới từ bên cạnh bẻ lại hướng quay của camera - thứ vốn đang chĩa thẳng lên trần nhà.
... Ủa khoan, sao giọng của Thần Giấy nghe quen dữ thần vậy?!
Không chỉ Đại Khôn Hào và Chung Tử Ngang cảm thấy như vậy mà các “fans của Tái Tái” trong phòng phát sóng trực tiếp cũng cảm thấy y như thế.
[...Từ từ đã bây ơi, giọng nói này?! Giọng nói này?!]
[Á đù... mọi người ơi, tui bắt đầu hưng phấn rồi đó.]
[Cảnh báo, tiếp theo sắp có tin sốt dẻo nha bà con!]
Camera được chỉnh lại góc quay, chờ bàn tay đó lùi lại, gương mặt của Tô Tái Tái lập tức xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp khiến mọi người không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
“Hiện giờ.” Tô Tái Tái cười nháy mắt với màn hình phát sóng trực tiếp: “Mọi người đã biết lý do rồi chứ?”
[Á á á tía má ơi!]
[Chị Tái Tái là… là Thần Giấy?!]
[Éc éc! Tui điên con mẹ nó rồi! Mẹ ơi con muốn gả cho chị ấy! Áu áu áu!]
“Cậu chủ nhỏ.” Tô Tái Tái tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn màn hình đã bị lấp kín bởi các bình luận nổi: “Bây giờ cậu đã biết vì sao mình cần viết bản kiểm điểm dài một ngàn chữ rồi đúng không?”
[Tôi… tôi biết rồi thưa Giấy... Không đúng, tôi biết rồi thưa chị Tái Tái!] Chung Tử Ngang kích động quá trời quá đất: [Chút nữa tôi viết ngay, viết xong tôi là đăng lên Weibo liền!]
“Ừ, thế mới ngoan chứ.” Tô Tái Tái cười.
[Cô ơi...] Giọng của Đại Khôn Hào vô cùng u oán: [Lần trước cô gạt em...]
Cậu ta dừng một chút, giọng nói càng sầu thảm hơn: [Lại còn giả làm gà mờ không biết chơi game nữa chứ...]
Vừa nghe Đại Khôn Hào nói như thế, cư dân mạng lập tức nhớ tới lần trước khi cậu ta mời Tô Tái Tái đi tham gia phát sóng trực tiếp, lúc đó Tô Tái Tái nói bản thân không biết chơi game, Đại Khôn Hào còn hùng hồn tỏ vẻ “em có thể kéo cô”.
Kết quả thì sao?
Thì ra khi ấy “bà trùm” chỉ đang giả khờ thôi ư?!
“Ừ, cậu cứ yên tâm, dù tôi có chê tất cả mọi người là cùi bắp thì tôi cũng không bao giờ chê cậu đâu.” Tô Tái Tái dùng một tay chống cằm, trả lại hoàn chỉnh câu nói mà Đại Khôn Hào đã từng nói với mình lúc sắp bắt đầu trò chơi khi trước.
Đại Khôn Hào: ???
Trong tiếng “ha ha ha” càng lúc càng lớn của cư dân mạng, Đại Khôn Hào lại càng thêm oán hờn.
[Bé Giấy Tái Tái phát sóng trực tiếp biểu diễn cho mọi người thấy cái gì gọi là “phương pháp thù dai chính xác nhất”.]
[Thù dai gì đâu, Bé Giấy Tái Tái của chúng ta chỉ tới đây để lan tỏa một ít năng lượng tích cực thôi mà!]
[Tôi lại cảm thấy thế giới bất công nữa rồi! Thì ra đã mang danh “trùm” là sẽ am hiểu mọi thứ như vậy hả?!]
Trong lúc khu bình luận đang ồn ào náo nhiệt, đám người “Thần Hào” cũng chột dạ chuẩn bị sủi thì Tô Tái Tái lại bất ngờ mở miệng.
“À, tranh thủ trước khi buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, tôi muốn nói rõ với mọi người vài chuyện.”
Hả? Chuyện gì cơ?
Cư dân mạng lập tức ngưng hành vi spam bình luận, hai mắt long lanh nhìn Tô Tái Tái.
“Mấy người nói tôi ké fame, nói tôi tởm lợm nhỉ?” Tô Tái Tái cười tủm tỉm.
À...
“Nói tôi không xứng xách giày cho ai hết đúng không?” Tô Tái Tái khoanh tay trước ngực tiếp tục cười nói.
À ừm...
“Còn bảo tôi phải dùng thực lực để nói chuyện nữa, phải không nhỉ?” Tô Tái Tái giữ nguyên động tác khoanh tay tựa người vào lưng ghế.
À ừm thì...
“Còn nói tôi không biết xấu hổ.” Tô Tái Tái vừa cười vừa từ tốn gật đầu.
[Hu hu hu, Tái Tái đừng mắng nữa mà, bé bị mắng khờ luôn rồi nè.]
[Ha ha ha! “Fans Tái Tái” lót dép hít drama! Ủa khoan, hình như tôi đang tự hít drama nhà mình hả ta? Thôi kệ, hít drama “nhà làm” cũng vui mà!]
[“Fans Tái Tái” xoa đầu “fans Giấy Giấy” một cách đồng tình.]
Thấy “fans Tái Tái” đắc ý vênh mặt hất hàm trong phòng phát sóng trực tiếp, Tô Tái Tái lại mở miệng tiếp: “Mấy người khoan vội vui mừng, ban nãy hình như có ai nói câu “chủ nào fans đó” đúng không?”
À ừm thì là mà...
Lần này đến lượt phe “fans Tái Tái” co đầu rút cổ.
“Mấy người thật là.” Tô Tái Tái lắc đầu thở dài: “Sau này đừng có làm ba cái chuyện này nữa, tôi không thích đâu, biết chưa hả?”
[Biết… biết òi!]
[Mẹ ơi con muốn gả...]
“Còn nữa, tôi không cưới được nhiều người như vậy đâu.” Khu bình luận còn chưa kịp hú hét xong thì Tô Tái Tái đã lên tiếng, câu nói này của cô làm khu bình luận xuất hiện một tràng “ha ha ha”.
“Được rồi, hôm nay phát sóng trực tiếp đến đây thôi. Ai bận gì thì đi làm đi, ai rảnh thì cứ thong thả chơi.” Tô Tái Tái vỗ tay, sau đó như sực nhớ ra cái gì thế là “à” lên một tiếng, lại lần nữa nở nụ cười ngây thơ vô số tội với người xem.
“Tôi hy vọng một số thành phần sẽ biết tự giác nhận sai sau đó quỳ xuống xin lỗi dưới Weibo của tôi.”
À...
Cư dân mạng lập tức co rúm lại, hèn mọn như một đàn chim cút nhỏ.
Còn cách nào khác đâu? Ai bảo người mình đu là kiểu người siêu thù dai cơ chứ.
Cho nên đã là fans của người ta thì chỉ biết rơm rớm nước mắt làm theo thôi chứ biết sao bây giờ.
Trong mắt các cư dân mạng đều có ý cười, nhưng tay thì lại gõ ra một loạt “hu hu hu” đăng lên tỏ vẻ đáng thương.
[Mị biết òi… QAQ]
[Hu hu hu bé đi liền nè...]
[Cho dù chị không cưới được nhiều như thế thì em cũng muốn hô to em muốn gả cho chị QAQ...]
Tô Tái Tái thấy thế thì rất vừa lòng, cô gật đầu vẫy tay với mọi người: “Vậy buổi phát sóng trực tiếp hôm nay kết thúc ở đây nhé, tôi không biết chúc gì, thôi thì chúc mọi người đi đêm không gặp ma ha. Tạm biệt.”
???
... Ủa alo thần tượng của tôi ơi, chị chúc kiểu gì mà nghe thấy ghê quá vậy?!
Nè! Mau trở về chúc lại đi! Nếu không là bọn tôi không làm fans của chị nữa đâu á!
Fans cũng biết giận chứ bộ, ơ kìa!
Đáng tiếc “thần tượng” của họ đã tắt phát sóng trực tiếp một cách nhanh gọn lẹ, sau đó đứng lên duỗi người.
Người giấy nhỏ nhân cơ hội này bay tới ngồi xuống trên vai cô, sau đó lúc lắc hai cái chân.
Chờ duỗi người và giãn lưng xong, Tô Tái Tái duỗi tay chọt chọt người giấy nhỏ: “Nè, chị giao đội tuyển của Đại Khôn Hào cho em huấn luyện đấy nhé.”
Cô dừng một chút rồi lại nói: “Bọn họ có lên cấp A nổi không đấy?”
Cô vừa dứt lời thì người giấy nhỏ lập tức kiêu ngạo hếch cằm lên, sau đó vừa tiếp tục lúc lắc hai cái chân vừa nói chuyện phiếm với Tô Tái Tái.
Nếu không lên được thì nhất định là do bọn họ quá cùi bắp chứ không phải là do em dạy không tốt đâu!
“Ừ ừ, em nói đúng lắm.” Tô Tái Tái nghĩ một lát rồi nghiêm túc gật đầu.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có người gõ ba cái lên cửa ký túc xá, động tác vô cùng cung kính, tiếp theo, giọng Đại Vi vọng tới từ bên ngoài: “Xin hỏi...
Bé Giấy Tái Tái - trùm chơi game của Huyền Học Viện của chúng ta có ở đây không ạ? Chị tới đưa món Cocacola lạnh đây...”
Cô ấy ngừng một chút, sau đó nói một cách hèn mọn: “Cho nên... Có thể đừng đánh chị không đàn em...”
Cô ấy chỉ là một cô bé ngây thơ vô tri thôi mà...
Tô Tái Tái sửng sốt, cô nhìn về phía người giấy nhỏ, sau đó cả hai cùng cười khúc khích.
*******
Từ khóa #Sau này đừng gọi là chị Tái Tái nữa, phải gọi là Bé Giấy Tái Tái!# đứng đầu trên bảng hot search Weibo chỉ sau một đêm.
Mãi đến chiều ngày hôm sau mới có dấu hiệu hạ nhiệt và được thế chỗ bởi các hot search khác, nhưng kết quả kéo theo sau đó là đủ loại lời mời khác nhau được gửi tới.
Nào là muốn mời Bé Giấy Tái Tái siêu đỉnh tham gia đấu giải phát sóng trực tiếp, đấu các trận giao hữu, rồi nào là muốn bái cô làm sư phụ. Tóm lại là đủ loại phiền phức.