Không những thế, Bách Trúc còn bị gọi hỏi là Tô Tái Tái đã ký hợp đồng với công ty môi giới hay chưa, nếu chưa thì bọn họ rất sẵn lòng ký hợp đồng với cô!
Khiến cho Bách Trúc phiền đến mức không thể không gọi điện cho Tô Tái Tái, khóc than với cô rằng anh ấy sắp không gánh nổi nữa rồi, cho nên “đỉnh lưu” là cô tự mình giải quyết đi.
“Được rồi, vậy để tôi đăng tus lên Weibo.” Tô Tái Tái nói với người ở đầu bên kia điện thoại.
Bạch Trúc thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp điện thoại đây.”
Nhưng mới ngưng được một giây, anh ấy lại vui vẻ, giọng điệu còn mang theo chút ý khoe khoang nói với Tô Tái Tái: “Tôi đã hẹn gặp được ảnh hậu Trác để bàn về bộ phim mới rồi.”
Tô Tái Tái nghe xong thì nở nụ cười, sau khi tán gẫu thêm vài câu thì cô cúp điện thoại, sau đó đi ra ngoài cổng Đại học Đế Đô.
Tính theo thời gian thì số Ôn Phục Tử mà cô đặt trong ống trúc lúc trước cũng đã có thể lấy ra được rồi.
Nhưng ngay khi vừa bước đến cổng trường, có một giọng nói bỗng vang lên bên tai cô. Tô Tái Tái lần tìm theo hướng âm thanh, lúc nhìn thấy ai vừa nói thì cô không khỏi cau mày lại.
“Tiểu Tái,chị đưa ba mẹ đến thăm em này.” Bạch Ngữ Dung bước nhanh đến, giọng điệu vô cùng thân thiết, vừa nói, cô ta còn vừa vươn tay ra kéo lấy tay của Tô Tái Tái.
Nhưng Bạch Ngữ Dung còn chưa kịp chạm tới thì Tô Tái Tái đã nghiêng người tránh sang một bên rồi lườm cô ta một cái, sau đó cô chuyển mắt nhìn Hứa Tần Nhã và Bạch Văn Liên đang đi phía sau Bạch Ngữ Dung.
“... Có chuyện gì sao?”
Bạch Ngữ Dung thoáng sững sờ, sau đó quay đầu nhìn Hứa Tần Nhã và Bạch Văn Liên với ánh mắt khó xử như muốn nói rằng “ba mẹ tự đến thì vẫn tốt hơn” ấy.
Sắc mặt của Hứa Tần Nhã không được tốt cho lắm, bà ta tiến tới, câu *****ên mở miệng là chất vấn: “Con chặn số điện thoại của mẹ hả?”
“Tần Nhã.” Bạch Văn Liên quát vợ một tiếng, ý muốn ngăn lại rất rõ ràng.
Chờ lúc Hứa Tần Nhã chịu ngậm miệng lại, Bạch Văn Liên mới nhìn sang Tô Tái Tái, khẽ mỉm cười, nói: "Tiểu Tái, cũng lâu rồi chưa gặp con, vốn là ba định gọi con ra ngoài ăn bữa trưa, nhưng không ngờ… Ba số điện thoại của ba, mẹ với cả chị con không số nào gọi được cho con cả. Thế là ba theo Ngữ Dung đến đây luôn, ai dè lại trùng hợp đúng lúc gặp được con như vậy.”
“Ồ.” Tô Tái Tái gật đầu, sau một hồi im lặng mới nói với Bạch Văn Liên một câu "Đã lâu không gặp", coi như là chào hỏi ông ta.
Về phần Hứa Tần Nhã thì nãy giờ vẫn chưa được đả động đến, khiến bà ta đứng bên cạnh cười lạnh một tiếng.
Bạch Ngữ Dung thấy vậy thì vội bày ra nụ cười xởi lởi, nắm lấy cánh tay của Hứa Tần Nhã, kéo bà ta lùi ra xa hai bước, để cho Bạch Văn Liên nói chuyện với Tô Tái Tái.
"Bây giờ gặp được rồi thì ông còn gì muốn nói nữa không? Nếu không thì bây giờ tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước đây.” Tô Tái Tái nói với Bạch Văn Liên, nói hết câu, cô dừng lại một chút rồi bổ sung: "Nếu như hai người muốn tham quan Đại học Đế Đô thì có Bạch Ngữ Dung là đủ rồi."
"Cũng không có việc gì đâu.” Bạch Văn Liên mỉm cười: "Ba chỉ tới thăm con chút thôi.”
… Có thật là vậy không?
Tô Tái Tái lẳng lặng nhìn Bạch Văn Liên, sau khi im lặng vài giây, cô lên tiếng: "Nếu thật sự không có việc gì thì tôi đi đây… Tôi còn có việc bận.”
Tô Tái Tái vừa dứt câu, Hứa Tần Nhã đứng bên cạnh lập tức khịt mũi nói: "Lí do lí trấu bận việc cái gì chứ, chẳng qua là không muốn thấy mặt bọn tôi ấy chứ.”
“Tần Nhã!” Bạch Văn Liên lên tiếng ngăn bà ta lại một lần nữa.
Nhưng câu nói còn chưa dứt, Hứa Tần Nhã đã nghiêng đầu nhìn chồng, bực mình ngắt lời ông ta: "Lòng và lòng vòng với nó làm gì, vào thẳng vấn đề luôn không được sao?”
Nói xong, bà ta lại nhìn sang Tô Tái Tái, trong mắt lộ rõ vẻ không kiên nhẫn nói với cô: "Mẹ nghe Ngữ Dung nói con có quan hệ khá tốt với em trai của viện trưởng Phù Lục Viện, đúng không? Hội đánh giá đan dược sắp diễn ra rồi, con tìm em trai của viện trưởng xin hai tấm thiệp mời đi.”
Sau khi nói xong, Hứa Tần Nhã dịu giọng bổ sung thêm một câu: "Được như vậy thì chuyện lúc trước con bênh người ngoài bán người nhà, không giúp Ngữ Dung mà còn cố ý bỏ đá xuống giếng, cả nhà cũng sẽ không tính toán với con nữa.”
Tô Tái Tái nghe vậy thì lông mày khẽ nhướng lên, cười như không cười nhìn Hứa Tần Nhã nói: “Vậy thì bà cứ tiếp tục tính toán với tôi đi.”
"Về phần thiệp mời thì…” Cô dừng lại một chút, liếc nhìn Bạch Ngữ Dung rồi nói: "Để Bạch Ngữ Dung giúp gia đình mình đi ha.”
“Mày?!” Hứa Tần Nhã nghe vậy thì trợn to mắt, khuôn mặt đầy vẻ khó tin nhìn Tô Tái Tái.
Bà ta hạ thấp giọng tức giận nói: "Mày còn chút ý thức mình là người nhà họ Bạch nào không vậy?!”
“Không.” Tô Tái Tái trả lời rất dứt khoát, chặn cứng họng Hứa Tần Nhã luôn.
Dừng một chút, cô lại bồi thêm: "Bởi vì tôi họ Tô."
"Tiểu Tái, con biết rõ ngay từ đầu cả nhà không bắt con đổi tên là vì muốn cảm ơn công dưỡng dục con nhiều năm qua của ba mẹ nuôi, hơn nữa lúc ấy chính con cũng đồng ý rồi mà. Sao bây giờ con lại lấy chuyện này ra trách móc ba với mẹ cơ chứ?"
Bạch Văn Liên nghe xong câu trả lời cũng cau mày nhìn Tô Tái Tái: “Thật không thể tưởng tượng nổi mà.”
Giọng điệu và thái độ của ông ta tốt hơn Hứa Tần Nhã gấp mấy lần, ngay cả giọng điệu cũng hơi khó xử nhưng không tức giận, giống như một người lớn đang răn dạy con trẻ nghịch ngợm vậy. Nhưng thực tế thì điều đó đổi lại chỉ làm Tô Tái Tái thêm chán ghét ông ta mà thôi
Tô Tái Tái rút lại chút sự lễ phép lúc nãy mình dành cho Bạch Văn Liên, nhìn ông ta nói: "Thật ra thì dù cho mấy người có yêu cầu tôi đổi thành họ Bạch thì tôi cũng sẽ phản đối thôi."
Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã lập tức sửng sốt, sau đó lại nhìn Tô Tái Tái, đồng thanh nói: "Cái gì?"
Tô Tái Tái thở hắt một hơi, lấy tâm lý “hôm nay làm cho rõ ràng luôn” nói: "Lúc đầu nếu không vì nể mặt bà nội thì tôi đã không bước vào cánh cửa nhà họ Bạch rồi.”
Sau khi dừng lại một chút, cô nhìn Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã với vẻ mặt bất lực: "Cho nên, gia đình mấy người có thể đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa được không? Nói thật là phiền chết đi được luôn đấy, có biết không vậy?”
"Mày! Mày…!” Hứa Tần Nhã run run tay chỉ vào mặt Tô Tái Tái nhưng không thể thốt ra được lời nào.
Bạch Ngữ Dung thấy vậy thì vội lên tiếng: "Mẹ ơi, mẹ bớt giận đi.", đồng thời săn sóc vuốt vuốt lưng cho bà ta.
Qua một lúc, cô ta nhìn sang Tô Tái Tái, khuôn mặt bày ra vẻ không tán thành nói: "Tiểu Tái, sao em lại có thể nói như vậy với ba mẹ chứ.”
“Cô im miệng đi.” Tô Tái Tái liếc nhìn Bạch Ngữ Dung bằng ánh mắt lạnh như băng.
Bạch Ngữ Dung lập tức ngớ người, nhất thời không nói được lời nào cả.
Bạch Văn Liên đứng bên cạnh thấy vậy thì cau mày: "Tiểu…”
"Ông cũng im luôn đi.” Tô Tái Tái lại nhìn sang Bạch Văn Liên.
Gia đình ba người kia đồng loạt sửng sốt, Tô Tái Tái khoanh hai tay trước ngực nhìn bọn họ: “Tôi hiểu rất rõ trước giờ mấy người chưa từng xem tôi là con gái hay máu mủ ruột rà, nhưng mà, cũng vừa hay…” Cô nhún vai: “Bởi vì tôi cũng chẳng xem mấy người là ba mẹ của mình.”
Tô Tái Tái nhìn sang Bạch Ngữ Dung, nói tiếp: “Cho nên việc mấy người muốn xem ai là con gái thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Nếu hai bên đã xem nhau như người xa lạ rồi thì đừng hễ có chuyện gì cũng chạy đến trước mặt tôi nói dăm ba cái gì mà người nhà họ Bạch, nhà họ Bạch dài ngắn ra sao. Chỉ có ba người mấy người mới thực sự là người nhà họ Bạch thôi.”
Tô Tái Tái lại duỗi tay ra, vẽ một vòng tròn chỉ phía Bạch Văn Liên và hai mẹ con nhà kia, sau đó chỉ vào chính mình, nói: "Tôi đây, không phải."
"Mày… Mày thật không ra thể thống gì mà!" Hứa Tần Nhã trợn trừng mắt nhìn Tô Tái Tái một hồi lâu, cuối cùng hét to lên: "Cho dù mày có không muốn thừa nhận đi chăng nữa thì bọn tao cũng là ba mẹ ruột đã sinh ra mày đó!"
"Đúng rồi, sinh ra nhưng có nuôi được ngày nào đâu mà.” Tô Tái Tái lạnh lùng đáp, khiến cho Hứa Tần Nhã nhất thời á khẩu luôn.
Cô lại nói tiếp: "Sau khi tìm được tôi về cũng chẳng có ý định yêu thương, chăm sóc cho thật tốt gì mà."
Nói xong, cô nhếch miệng cười nhìn Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã: "Con nói có đúng không, ba mẹ?"
“…” Hứa Tần Nhã và Bạch Văn Liên cùng trợn tròn mắt nhìn Tô Tái Tái, khuôn mặt tỏ rỏ vẻ lúng túng khi bị cô vạch trần như vậy.
Bạch Ngữ Dung thấy cảnh tượng này thì chầm chậm cúi đầu xuống, trông có vẻ rất buồn bã, nhưng thực tế thì khuôn mặt cô ta lại vô cùng hí hửng.