Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 348.




Trước giờ cô và ông Tô chưa bao giờ ép Tô Hồng Bảo phải làm việc gì.

Tô Hồng Bảo nhìn sang Ôn Liễu rồi gật đầu: "Dạ được ạ!"

Cậu ấy nhìn ra phong thái kiếm giả của Ôn Liễu, cảm thấy thân thiết cho nên mới vui vẻ nhận lời, Tô Tái Tái biết điều này nên cũng không nói gì, cười cười vuốt đầu cậu, sau đó ngẩng đầu nhìn Nghiêm Thanh, nhẹ gật đầu: "Vậy thì làm phiền sư bá Nghiêm rồi."

"Chuyện nhỏ ấy mà!" Nghiêm Thanh còn mong được Tô Tái Tái làm phiền là đằng khác nữa là.

Đợi đến tối, thấy thời gian không còn sớm nữa, lúc này Tô Tái Tái mới rời khỏi nhà Nghiêm Thanh, Tô Hồng Bảo dĩ nhiên là cũng muốn tiễn cô về.

Mọi người đều biết hai người họ đã lâu không gặp, chắc chắn là sẽ có rất nhiều điều để nói, vả lại Tô Tái Tái còn nói "Bé Ngỗng tự mình quay về, không sao đâu", khu biệt thự này cũng khá an toàn, thế là bọn họ đã để hai người rời đi.

Trên đường đi, hai người nói với nhau rất nhiều chuyện thú vị, giữa chừng thì chuông điện thoại báo Chung Tử Ngang gọi đến bỗng reo lên.

Tô Hồng Bảo thấy vậy thì ôm chú mèo sữa nhỏ và người giấy nhỏ lại tự chơi với nhau, ngoan ngoãn chờ tiểu sư thúc nghe điện thoại.

“Chị Tái Tái!” Vừa bắt điện thoại đã nghe thấy giọng nói cực kỳ ngọt ngào của Chung Tử Ngang từ đầu bên kia điện thoại vang lên.

Tô Hồng Bảo nghi hoặc nhìn người giấy nhỏ, trên mặt dán bốn chữ "Đó là ai vậy?" to đùng.

Người giấy nhỏ lập tức ghé vào tai Tô Hồng Bảo thì thầm to nhỏ.

“Ổ, cậu chủ nhỏ à.” Tô Tái Tái mỉm cười: "Viết xong bản kiểm điểm rồi à?"

Câu nói vừa dứt, giọng điệu ngọt ***** của Chung Tử Ngang lập tức tắt ngúm, cậu ấy ha ha cười khan: “Vẫn… Vẫn chưa viết xong.”

Một ngàn chữ phải nói là quá nhiều đối với một đứa trẻ mười một, mười hai tuổi, không phải là bài tập bình thường có thể hoàn thành trong một ngày!

"Vậy cậu gọi tôi làm gì?" Tô Tái Tái hỏi: "Đừng có nói là gọi rủ tôi chơi game với cậu đấy nhé? Không rảnh đâu.”

“Không phải mòoo.” Chung Tử Ngang nằm sấp ở trên giường, hai chân lắc qua lắc lại: “Tôi gọi để mời chị Tái Tái ngày mai đến nhà tôi chơi á.”

Chung Tử Ngang dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Tôi đã bảo quản gia mời đầu bếp bánh ngọt giỏi nhất đến đây, món tráng miệng người này làm ngon lắm đấy! Chị Tái Tái, chị tới nhà tôi chơi đi, tôi mời chị ăn đồ ngọt, nhé?”

"Ra là vậy…” Tô Tái Tái suy nghĩ một chút, cũng hơi hơi lung lay rồi.

“Đến đi, đến đi, nhé? Ăn không hết còn có thể gói mang về á!” Chung Tử Ngang nhiệt tình mời mọc.

"Ngày mai tôi có hai tiết học vào buổi sáng, nếu học xong mà vẫn còn sớm thì tôi sẽ sang đấy.” Tô Tái Tái đáp.

Chung Tử Ngang nghe xong lập tức từ trên giường nhảy cẫng lên, sau đó quỳ xuống mép giường vui vẻ nhún nhảy: “Vậy đến lúc đó tôi bảo tài xế đến đón chị nhé! Chị Tái Tái gửi địa chỉ cho tôi là được rồi.”

"Không cần đâu, tôi tự tới được rồi.” Tô Tái Tái nói.

“Vậy… Đuợc thôi. Hẹn mai gặp, chị Tái Tái!”

"Ừm, mai gặp.” Tô Tái Tái lại đáp.

Lúc đang chuẩn bị cúp máy thì cô thấy Tô Hồng Bảo đang quay đầu nhìn đi đâu đó, thế là cô vừa bỏ tay xuống nhấn tắt cuộc gọi, vừa lên tiếng hỏi: "Bé Ngỗng, con đang nhìn gì vậy?"

???!

Bé Ngỗng???!

Mấy chữ đầu đã lọt vào tai Chung Tử Ngang, cậu ấy lập tức nhớ tới trước đây Tô Tái Tái đã từng so sánh mình với “Bé Ngỗng” này, mà có phải chỉ một lần hai lần đâu.

Vậy nên, rốt cuộc “Bé Ngỗng” này là ai?!

Cậu chủ nhỏ thầm nghĩ, ngày mai phải tìm cơ hội nghe ngóng một chút mới được.

Mà Tô Hồng Bảo lại không biết rằng tiểu sư thúc đã vô tình “gặt” giùm mình không ít thù hận. Cậu ấy quay lại nhìn Tô Tái Tái, lắc đầu nói: "Không có gì đâu ạ, tiểu sư thúc."

"Ừ.” Tô Tái Tái ngước mắt liếc nhìn hướng Tô Hồng Bảo vừa nhìn, sau đó gật đầu, duỗi tay xoa gáy cậu ấy, cười nói: "Không phải ngày mai con sẽ tham gia thi đấu sao? Đến lúc đó tiểu sư thúc sẽ tới đón con, rồi buổi tối sư thúc đãi con ăn vịt quay nhé."

“Dạ!” Tô Hồng Bảo ngại ngùng mỉm cười.

"Được rồi, con không cần tiễn nữa đâu, mau quay về đi.” Tô Tái Tái nói.

“Dạ, tạm biệt tiểu sư thúc ạ.” Tô Hồng Bảo ôm con bé mèo nhỏ, nói với Tô Tái Tái.

Tô Tái Tái lại đưa tay ra xoa tóc cậu ấy lần nữa, người giấy nhỏ thấy vậy cũng bắt chước theo, xoa đầu cậu một cái rồi mới bay trở lại trên vai Tô Tái Tái, sau khi ngồi ngay ngắn lại, nó nghiêng đầu vẫy tay chào tạm biệt Tô Hồng Bảo.

Tô Hồng Bảo mỉm cười, ôm mèo con đứng tại chỗ, mãi cho đến khi không nhìn thấy Tô Tái Tái nữa thì mới xoay người đi về.

Đang đi được nửa đường, cậu ấy lơ đãng liếc nhìn ven đường, bỗng thốt lên “Ôi!” một tiếng rồi dừng lại.

Bàn chân lập tức hướng đến bên đường, Tô Hồng Bảo ngồi xổm xuống, vươn tay ra sờ ống trúc bị chém làm đôi, mặt cắt trơn nhẵn không có lấy một cọng xơ, khẽ gật đầu.

Đây quả nhiên là tác phẩm của tiểu sư thúc.

Ngay lúc Tô Hồng Bảo đang chuẩn bị đứng dậy thì ánh mắt cậu ấy bỗng liếc nhẹ ra phía sau.

"Anh là…?"

Bánh xe lăn ma sát với mặt đường tạo ra âm thanh sàn sạt, mãi khi đến gần nó mới ngừng lại.

Trình Hồng Huy nhìn cậu bé đang ngồi xổm trước cửa nhà mình, lúc cậu quay sang nhìn thấy anh thì vẻ mặt cũng thoáng chút sững sốt, cảm xúc của anh ấy cũng không thay đổi gì mấy.

Anh ấy biết rõ mình trông người không ra người quỷ không ra quỷ, thậm chí là phần lớn biểu cảm của mọi người nhìn thấy anh còn không bình tĩnh được như cậu bé này nữa là.

“Xin lỗi, tôi không có ý dọa cậu đâu.” Trình Hồng Huy mỉm cười nói: "Chẳng qua đây là cửa nhà của tôi."

"À dạ.” Tô Hồng Bảo lập tức cúi người chào đối phương: "Xin lỗi chú, cháu bắt gặp cây trúc kia nên mới tò mò một chút thôi ạ." Dừng một chút, cậu ấy lại bổ sung thêm: "Cháu đi ngay bây giờ đây ạ."

Trình Hồng Huy gật đầu, mãi đến khi Tô Hồng Bảo đi rồi, lúc này anh ấy mới mở cửa đi vào trong.

Không ngờ là, sau khi Trình Hồng Huy vào nhà rồi, Tô Hồng Bảo vốn đã rời đi lúc nãy giờ lại vòng ra từ ngã rẽ. Cậu ấy đứng lẳng lặng nhìn tấm biển ghi "Nhà họ Trình” mãi một lúc lâu sau mới xoay người rời đi.

Vết thương của người đó… giống y đúc với vết thương lúc trước của cậu.

Tô Hồng Bảo vừa đi vừa nghĩ, trong lòng chất đầy suy tư.

------

Sáng sớm hôm sau, Bạch Ngữ Dung đi theo Hứa Tần Nhã và Bạch Văn Liên đến nhà họ Chung.

"À đúng rồi, Ngữ Dung này, con có biết chơi game không?" Hứa Tần Nhã đang cầm gương trang điểm, tỉ mỉ ngắm nhìn bản thân, rồi như chợt nghĩ đến điều gì đó, bà ta quay đầu lại nhìn Bạch Ngữ Dung.

"Dạ?" Bạch Ngữ Dung ngơ ngác hai giây rồi lắc đầu: "Con không biết ạ."

"Ôi, vậy thì hỏng bét rồi.” Hứa Tần Nhã bày ra điệu bộ tính sai nước, sau đó dừng lại giải thích với Bạch Ngọc Dung: "Mẹ nghe nói gần đây cậu chủ nhà họ Chung rất thích chơi game, thường xuyên nhắc tới cái chị gì ấy.”

"Ôi dào, không sao đâu.” Bạch Văn Liên ngồi ở ghế lái nghe vậy thì lên tiếng: "Em nói mới được một nửa thôi, cái cậu đó ngoài thích chơi game ra, hình như còn khá hứng thú với Huyền học đấy.

Cho nên chúng ta không cần lo lắng gì đâu, lát nữa Ngữ Dung chỉ cần nói mình là học sinh của Huyền Học Viện, khẳng định là không thành vấn đề luôn.”

“Đúng, đúng, đúng.” Hứa Tần Nhã liên tục phụ họa, mỉm cười nắm lấy tay Bạch Ngọc Dung, vừa yêu chiều vỗ vỗ, vừa vui vẻ mở miệng: "Cũng may là mẹ còn có đứa con gái ngoan như Ngữ Dung đấy, nếu không thì… Hừ, đổi lại là con nhỏ kia ấy hả, chắc ngay cả cái cửa nhà họ Chung cũng bước không qua quá, con nói có phải không?"

Bạch Ngữ Dung nghe vậy thì ngượng ngừng cười, ngoài miệng còn không quên nói đỡ cho Tô Tái Tái: "Thật ra Tiểu Tái cũng có ưu điểm mà mẹ, có lẽ… Chẳng qua là chúng ta tạm thời vẫn chưa phát hiện ra thôi ạ."

"Hừ.” Hứa Tần Nhã nhếch miệng cười, lắc đầu nói: "Thôi được rồi, không nhắc tới nó nữa." Vừa dứt câu, bà ta nhìn về phía trước, hưng phấn nói: "Đến nhà họ Chung rồi!”

Gia đình ba người được người giúp việc nhà họ Chung dẫn vào cửa. Sau khi lịch sự mời bọn họ ngồi xuống, bưng trà bánh lên, người giúp việc nhẹ cúi người cáo lỗi với bọn họ: "Thật ngại quá, hôm nay có khách quý đến nhà, cho nên đành phải để gia đình mình chịu thiệt, phiền ba vị ngồi ở sảnh phụ một lúc ạ."

"Không sao, không sao.” Cả nhà Bạch Văn Liên mỉm cười đáp lại: "Là do chúng tôi đến thăm mà không báo trước."

Người giúp việc mỉm cười, lại gật đầu nhìn ba người bọn họ, nói: "Vậy ba vị ngồi đây một lát nhé, tôi đi gọi quản gia ạ."

Nói xong nhanh chóng đi ra ngoài.

Đợi người đi hết, Hứa Tần Nhã lập tức xích lại gần chồng, hạ thấp giọng thì thầm: "Hôm nay chúng ta cũng khá may đấy chứ, ngoài gặp được quản gia nhà họ Chung ra, nói không chừng chúng ta còn có thể gặp được khách quý của nhà họ Chung nữa."


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận