Người mà ngay cả nhà họ Chung còn phải đối đãi thận trọng như vậy, chắc chắn không phải là nhân vật bình thường.
Có khi còn… thuộc tứ đại gia tộc cũng nên ấy nhỉ?
Nghĩ đến đây, Hứa Tần Nhã cảm thấy hôm nay thật may mắn làm sao. Bà ta cười tủm tỉm nhìn Bạch Ngữ Dung , dặn dò cô ta: "Ngọc Dung này, đợi lát nữa con phải cố gắng lên đó nha."
“Con biết rồi mẹ.” Bạch Ngữ Dung gật đầu.
Một thằng quỷ nhỏ thôi mà, khen suông vài câu chẳng phải là vuốt đuôi được rồi sao? Có gì mà khó khăn đâu chứ?
Ngay lúc ba người đang bàn đến chuyện này thì quản gia Chung bước vào từ cửa với nụ cười tiêu chuẩn trên môi, một mặt nói "Thật ngại quá!", một mặt chủ động đưa tay ra với Bạch Văn Liên.
Cả nhà ba người đã đứng dậy từ lúc nãy, lần lượt bắt tay với quản gia Chung, hai bên khách sáo với nhau một hồi mới ngồi xuống lại ghế.
“Ôi thật ngại quá, hôm nay có vị khách cậu chủ vô cùng coi trọng đến chơi, chúng tôi tiếp đón gia đình mình chưa được chu đáo rồi.” Quản gia Chung mỉm cười nói: "Ông Bạch, tôi đã đưa bản kế hoạch của ông cho ông chủ rồi, nhưng mà… có lẽ vẫn chưa thể đáp lại nhanh như vậy được. Thành thực xin lỗi ông."
Bạch Văn Liên nghe xong thì trong lòng hơi chùng xuống, nhưng ông ta lập tức giấu đi bằng nụ cười: "Không sao đâu, mối làm ăn lớn như vậy, ông Chung phải suy nghĩ kỹ càng là chuyện hết sức thường tình.”
Quản gia Chung liếc nhìn Bạch Văn Liên, mỉm cười gật đầu không nói gì.
Thật ra thì “mối làm ăn lớn” trong miệng của ông ta cũng có thể để cho cậu chủ nhỏ quyết định.
Nhưng mà… Nếu nói thật như vậy thì không chừng sẽ làm mất mặt nhà họ Bạch, cho nên quản gia Chung cũng chỉ cười chứ không nói gì.
Đúng lúc này, Chung Tử Ngang ở bên ngoài đi lướt qua, ánh mắt Hứa Tần Nhã lập tức sáng lên, vội mở miệng: "Vị này là cậu chủ nhà họ Chung đúng không?"
Chung Tử Ngang nghe thấy nên quay đầu nhìn về phía sảnh phụ, so với đám người Hứa Tần Nhã đang tỏ ra niềm nở, cậu ấy chỉ đứng ở xa xa, thản nhiên gật đầu với ba người bọn họ, để lại một câu "Xin chào" rồi quay người định rời đi.
Nhưng quản gia Chung đã kịp lên tiếng: "Cậu chủ...”
Chung Tử dừng bước nhìn về phía quản gia, thấy đối phương vẫy vẫy tay với mình, cậu ấy mới bất đắc dĩ đi vào sảnh phụ, không mấy hứng thú ngồi lên ghế sofa, cả người lười biếng chẳng thèm quan tâm.
Quản gia nhìn về phía Bạch Văn Liên, nói: "Cậu chủ nhà chúng tôi còn nhỏ tuổi, còn chưa hiểu chuyện."
"Không sao, không sao, trẻ con mà, đứa nào cũng như vậy cả.” Bạch Văn Liên mỉm cười nói, sau đó nhìn sang Bạch Ngữ Dung nói: "Giống như Ngữ Dung nhà chúng tôi đây, bây giờ thấy ngoan vậy chứ thật ra lúc còn bé nó cũng nghịch ngợm lắm, có làm thế nào cũng không chịu ngồi yên."
"Đúng vậy, nhưng lớn hơn một chút thì lại ngoan rồi.” Hứa Tần Nhã lập tức tiếp lời, vui vẻ nhìn Bạch Ngữ Dung nói: "Bây giờ nó đã được nhận vào Huyền Học Viện của Đại học Đế Đô, chúng tôi cũng đỡ lo hơn nhiều.”
"Ồ?" Quản gia Chung ngạc nhiên, lần *****ên nhìn thẳng Bạch Ngữ Dung: "Không ngờ cô Bạch lại giỏi như vậy ha.”
Dừng một chút, ông ấy nhìn sang Chung Tử Ngang, nói: "Cậu chủ này, cô Bạch là học sinh của Huyền Học Viện đấy.”
Chung Tử Ngang đang lười biếng ngồi bên kia nghe vậy thì liếc nhìn Bạch Ngữ Dung đang cười dè dặt, rồi sau đó chỉ “Ồ” một tiếng trong sự mong đợi của Hứa Tần Nhã và Bạch Văn Liên.
“…”
Đừng nói đến Bạch Ngữ Dung, ngay cả nụ cười trên mặt của Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã cũng nháy mắt đông cứng luôn.
Ồ thôi hả?
Chỉ một từ “ồ” thôi?!
Ồ??!
Hứa Tần Nhã cho rằng Chung Tử Ngang nghe không hiểu, cho nên bà ta cười giả lả với quản gia Chung một tiếng rồi lại nhìn sang Chung Tử Ngang: "Cậu Chung này, có thể cậu chưa hiểu rồi nhỉ, chị Ngọc Dung của cậu, là học sinh của HUYỀN – HỌC – VIỆN đấy, chắc cậu cũng biết Huyền Học Viện đúng không? Là…”
"Tôi biết."
Ngay lúc Hứa Tần Nhã đang định khua tay múa chân mô tả cho Chung Tử Ngang hình dung thì bà ta đã bị cậu cắt lời một cách chán nản.
Tay chân bà ta cứng đờ giữa khoảng không mất một hồi rồi mới ngượng ngùng buông xuống.
Chung Tử Ngang nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, hơi nghiêng đầu: "Vậy chị biết bắt quỷ không?"
Nụ cười của Bạch Ngữ Dung lập tức đông cứng lại: "Cái này… Chị chỉ mới học năm nhất thôi, tạm thời vẫn chưa được học mấy thứ này, vả lại… Cậu chủ Chung này, Huyền Học Viện là phân viện thôi, chuyên ngành chính của chị là luyện đan…"
"Ồ. Vậy có nghĩa là không biết rồi.” Chung Tử Ngang gật đầu, cắt ngang lời cô ta. Dừng một chút, cậu lại hỏi: "Vậy chị có biết chơi game không?"
Nụ cười trên mặt Bạch Ngữ Dung càng gượng gạo hơn: “… Không biết.”
"Ồ. Hóa ra là cô chẳng biết gì cả.” Sau khi Chung Tử Ngang nói câu này, cậu ấy lập tức về lại trạng thái mất hứng thú, tiếp tục ngồi ngửa ra ghế sofa đong đưa chân.
Mà cả nhà ba người kia đã không cười lấy lệ nổi nữa luôn rồi.
Quản gia Chung thấy vậy thì lên tiếng: "Ôi ngại quá, cậu chủ nhà chúng tôi…”
Ông ấy còn chưa kịp nói hết câu thì một người giúp việc đã nhanh chóng đi tới trước cửa, khẽ cúi người chào mọi người trong sảnh phụ, sau đó quay sang nói với Chung Tử Ngang: “Thưa cậu chủ, cô Tô tới rồi ạ.”
Người giúp việc vừa chấm câu một phát là Chung Tử Ngang đã lập tức thay đổi trạng thái nửa chết nửa sống vừa rồi, vui vẻ nhảy chân sáo chạy bay ra ngoài.
Sảnh đón khách chính ở ngay bên cạnh, cho nên giọng nói phấn khích và niềm nở của cậu dễ dàng lọt vào tai của đám người Hứa Tần Nhã.
Không còn gì xấu hổ hơn vì sự khác biệt thái độ trước và sau như vậy, điều này càng khiến một nhà ba người kia không biết giấu mặt đi đâu cho hết.
… Vẫn chưa hết.
"Chị Tái Tái, tôi đợi chị lâu lắm rồi đấy, sao giờ chị mới đến vậy? Mau mau mau, nhìn này, tất cả chỗ này đều là “cực phẩm” tôi chuẩn bị cho chị đấy! Chị xem có thích không?"
Chị, chị Tái Tái?!
“… Quản gia Chung này.” Nụ cười trên mặt của Hứa Tần Nhã cứng như đá, bà ta chậm rãi nhìn quản gia Chung, hai tay siết chạt, cố kiềm chế giọng nói của mình: "Thứ cho tôi hơi lỗ mãng… Cho hỏi, “khách quý” mà lúc nãy ông nhắc đến là…?”
"À, là một cô gái trẻ.” Quản gia Chung mỉm cười đáp: "Tên là Tô Tái Tái… Ối, bà Bạch? Ông Bạch?"
Sắc mặt của ba người nhà họ Bạch giờ đây đen còn hơn cả đít nồi luôn rồi.
Tô Tái Tái vừa mới bước vào thì Chung Tử Ngang đã lao tới, dọc theo đường đi còn liên tục gọi “Chị Tái Tái!” làm cho cô không khỏi nhớ tới con cún con thở hổn hà hổn hển, vì chạy nhanh quá mà ngã sóng soài.
“Cuối cùng thì chị cũng tới rồi. Chị nhìn này, tôi đã lấy rất nhiều đồ ăn ngon cho chị đó.” Chung Tử Ngang kéo tay cho đến chỗ mặt bàn bày cả đống điểm tâm.
Thậm chí cậu ấy còn chủ động cầm một cái đĩa nhỏ, ánh mắt sáng bừng bừng nhìn cô mà nói: “Chị Tái Tái, chị có muốn ăn cái gì lắm không? Tôi lấy cho chị.”
“Ồ.” Tô Tái Tái nhìn về phía Chung Tử Ngang, ra vẻ kinh ngạc trêu cậu ấy: “Cậu này khác biệt ghê nha?”
Chung Tử Ngang bị cô trêu như thế thì ngượng ngùng cười “Hề hề hè” gãi gáy nói: “Thì chẳng phải tại vì… không biết người đó là chị hay sao?”
Dừng lại đôi chút rồi lại nháy mắt nhìn Tô Tái Tái, nói với giọng vô cùng ngọt ngào: “Chị ơi, tôi gắp thức ăn cho chị như thế này coi như nhận lỗi sai được không ạ?”
“Thôi được rồi, xét thấy thái độ thành khẩn này của cậu nên tôi tha thứ cho cậu.” Tô Tái Tái búng nhẹ lên trán cậu ấy.
Chung Tử Ngang cũng phối hợp mà “ai da” một tiếng, lại còn đưa tay lên xoa trán, ra vẻ như đau lắm mà nhìn Tô Tái Tái: “Chị Tái Tái, chị đánh cũng đánh rồi, tôi cũng biết sai của mình rồi nên sau này chị không được lôi chuyện này ra nói tôi đâu đó.”
“Ha, không ngờ cậu vẫn là đứa nhóc lanh lợi ha.” Tô Tái Tái nhìn Chung Tử Ngang cười nói.
Dừng lại đôi chút rồi nói: “Nếu như bé ngỗng nhà tôi cũng có bản lĩnh dám chơi xấu như cậu thì đã tốt rồi.”
Bé ngỗng nhà tôi đôi khi quá ngoan, dễ dàng bị bắt nạt.
Chung Tử Ngang vừa nghe thấy hai từ “bé ngỗng” thì đã phồng mặt giận dữ như con cá nóc: “Chị Tái Tái, rốt cuộc bé ngỗng chị nói là ai thế ạ?”
“À, đấy là bạn nhỏ nhà tôi ấy mà.” Tô Tái Tái mở miệng, lấy ngón cái với ngón trỏ tạo thành một khoảng cách nho nhỏ nói: “Chắc là lớn hơn cậu hai tuổi đó.”
Dứt lời, cô lại khua tay múa chân trên đầu Chung Tử Ngang để miêu tả độ cao, vừa gật đầu vừa nói: “Cao hơn cậu một chút… Cũng đẹp trai hơn cậu.”
Tóm lại nhà tôi là tốt nhất.
Bé ngỗng là thế, sư tôn cũng vậy, nhị sư đệ cũng không khác.
Chung Tử Ngang nghe mà không hề bội phục chút nào cả: “Cậu ta lớn hơn tôi thì chắc chắn là cao hơn tôi rồi.” Cậu ấy dừng lại chút rồi nhìn Tô Tái Tái, nhỏ giọng thầm thì.