Rắn sọc đen lập tức “Xì” một tiếng với Ngô Hạo, Ngô Hạo tức khắc hoàn hồn, vội hét lớn về phía mọi người: “Mau dùng bùa lửa đi!”
Nghe vậy, các đội viên tức tốc lôi bùa lửa ra, ném về phía đống sâu kia.
Bên phía Ngô Hạo cũng tương tự, có điều anh ấy vừa thò tay lấy bùa lửa, con sâu bò ra từ lỗ hổng sau tai Hoàng Trầm Giai chợt hé miệng, kêu lên một tiếng như đang đe dọa Ngô Hạo.
Thoạt nhìn con sâu này lớn hơn đám sâu bò ra từ khúc đuôi rất nhiều, xem ra đã trưởng thành, phần miệng có dạng giác hút, lúc há rộng, có thể nhìn thấy rất rõ trong miệng nó mọc đầu gai nhọn hoắt.
May là Ngô Hạo nhanh hơn, ném thẳng lá bùa lửa vào cái miệng đang há rộng kia.
“Ầm” một tiếng, ngọn lửa lập tức bùng lên từ bên trong, con sâu đau đớn thét dài, ra sức co duỗi cơ thể muốn bò vào trong nước.
Thấy vậy, Ngô Hạo vội vàng hét lớn cảnh báo các đội viên: “Đừng để cái thứ này chạm vào nước.”
Các đội viên Lục Bộ anh dũng chiến đấu một trận, sau khi diệt xong đám sâu, vì sợ trong người Hoàng Trầm Giai vẫn còn những con khác đang ẩn núp, bèn quyết định thiêu hủy xác cô ta ngay tại đây.
“Đội trường, rốt cuộc thứ đó là cái quái gì vậy?” A Lai đứng bên cạnh Ngô Hạo, vừa nhớ tới cảnh tượng ban nãy đã không nhịn được mà chà tay, run rẩy nói: “Trông kinh chết đi được.”
“Không biết.” Ngô Hạo cau mày, miệng nói nhưng mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.
Qua vài giây sau, anh ấy mới quay sang nhìn A Lai: “Dẫn người đi kiểm tra xem xung quanh có còn sót lại con nào không, thà giết lầm còn hơn bỏ sót.”
“Rõ.” A Lai gật đầu, vẫy tay với các đội viên.
Đúng lúc này, đội viên được phái qua ký túc xá của Hoàng Trầm Giải để tìm kiếm manh mối lúc trước đã trở lại, bước nhanh như bay tới: “Đội trưởng, chúng tôi tìm được cái này.”
Ngô Hạo nhận lấy lọ thủy tinh, xem xét viên thuốc màu trắng vàng, bề mặt bóng loáng nằm dưới đáy lọ, khó hiểu lắc lư hai cái, rồi giao lại cho đội viên: “Mang về xét nghiệm, nhớ cẩn thận một chút.”
“Rõ.”
Trong khi Ngô Hạo chuẩn bị rút quân, người của Lục Bộ chợt gọi điện tới.
“Ngô Hạo, bệnh viện xảy ra chuyện lớn rồi, cậu mau dẫn người qua đó xem thử đi! Còn chuyện bên này cứ giao lại cho đội ba.”
“Rõ.” Thấy giọng nói truyền tới từ đầu dây bên kia có vẻ rất sốt ruột, Ngô Hạo không dám chậm trễ, vừa cúp máy là lập tức tập hợp toàn bộ đội viên, chuẩn bị chạy vội tới bệnh viện.
Tại bệnh viện, bên ngoài phòng bệnh của Quách Thành, bảo vệ và nhân viên y tế đứng né sang một bên, không dám tiến lại gần.
Máu tươi đỏ thẫm xen lẫn bọt máu không ngừng chảy ra từ khe cửa của phòng bệnh, nhuộm đỏ một mảng lớn hành lang bên ngoài.
Mùi máu tanh nồng lan khắp tầng, cộng thêm tiếng cắn xé, nhai nuốt rõ mồn một truyền tới từ phòng bệnh của Quách Thành khiến mọi người càng thêm lạnh cả gáy.
“Rốt… rốt cuộc bên trong có bao nhiêu bệnh nhân thế?” Bảo vệ nhìn vũng máu đỏ tươi dưới đất, lắp bắp hỏi nhân viên y tế.
“Chỉ có một người bệnh thôi, đó là phòng VIP mà.” Dù đã chứng kiến rất nhiều khoảnh khắc sống chết cũng như cảnh tượng đẫm máu nhưng giờ phút này, nhân viên y tế vẫn thấy tay chân nhũn hết ra.
“Thế… thế sao lại có nhiều máu quá vậy…” Hơn nữa bên trong còn phát ra tiếng nhai nuốt.
Rốt cuộc người ở trong đó đang ăn cái gì vậy?
Bảo vệ sắp khóc tới nơi rồi.
“Sao tôi biết được.” Nhân viên y tế cũng sợ lắm, tức tối đáp trả.
Lúc này, trong phòng bệnh, con lệ quỷ do Tô Tái Tái cố tình để lại nhằm bảo vệ phó viện trưởng Quách Thành đang há to miệng, vui vẻ thưởng thức “đồ ăn vặt” tươi mới vừa được dâng tới cửa.
Mà bấy giờ, Phụng Hồng Bác vẫn đang ngồi ở nhà họ Phụng, chờ tin tức của đám thuộc hạ.
“Sư đệ, vất vả cho sư đệ rồi.” Tô Tái Tái ngồi trên sô pha nhìn Tống Khanh cười hề hề.
Tuy chỗ này nhiều năm qua Tống Khanh không ở nhưng ngày nào cũng có hình nhân bằng giấy đến quét dọn, cho nên không những nhà không có bụi mà nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh cũng toàn là hàng mới.
Giờ phút này, Tống Khanh đang đun sữa bò cho Tô Tái Tái.
Người thanh niên đứng ở nơi đó hơi cúi đầu, dưới ánh đèn ấm trông có vẻ vô cùng yên bình.
Tống Khanh liếc mắt nhìn Tô Tái Tái thì thấy cô gối cằm lên chỗ tựa của ghế sô pha, chỉ để lộ nửa gương mặt nhìn mình, khóe mắt cong cong, đôi mắt sáng ngời.
Người giấy nhỏ cũng học theo, thậm chí còn khoa trương hơn hẳn. Nó chống tay lên má, hai chân rũ xuống lắc lư qua lại.
Đôi mắt bé tí đáng yêu cũng ánh lên nét cười tủm tỉm, y hệt bản hoạt hình đáng yêu của Tô Tái Tái.
Ánh mắt Tống Khanh nhiễm ý cười, cầm ly sữa bò đi tới, đưa cho Tô Tái Tái rồi nói: “Cũng ổn.”
Anh ngừng lại một chút rồi nhìn thẳng vào Tô Tái Tái, bổ sung: “Nếu chị thấy tôi vất vả thì uống cho hết đừng có để thừa.”
Cái này…
Tô Tái Tái chỉ định uống hai ngụm, chớp mắt nhìn Tống Khanh xong lại liếc mắt nhìn sang người giấy nhỏ: “Chị với người giấy nhỏ mỗi người một nửa.”
Ơ kìa? Sao lại kéo nó xuống nước cùng thế? Nó cũng có thích uống sữa bò đâu?
Người giấy nhỏ vừa mới nhảy lên vai Tô Tái Tái đờ cả ra, tức giận chống nạnh.
“Không, em thích mà.” Tô Tái Tái nhìn về phía nó, đúng tình hợp lý mà bổ sung: “Hơn nữa em vẫn đang tuổi phát triển, uống sữa bò mới cao thật cao được.”
Cho nên để cho em tận một nửa luôn hả?
Thế thì cao thành cái kiểu gì? Người giấy nhỏ khiếp sợ.
Nó chỉ là một lá bùa mong manh yếu ớt, cao kiểu gì mới được?
Hơn nữa, người còn không thích thì sao nó lại thích được?
Người giấy nhỏ tức giận chống nạnh thở phì phò.
Cuối cùng nó quay đầu nhìn về phía Tống Khanh, tay chỉ vào người Tô Tái Tái ra vẻ lên án.
Anh mau quản lý cái chị xấu xa này đi!
Lúc một người một giấy đang quậy nhau thì Tống Khanh nhận lấy hộp hương từ hình nhân bằng giấy của mình.
Anh mở ra kiểm tra tình trạng của hương, chắc chắn nó ổn định xong thì xắn tay áo châm hương, không thèm nâng mí mắt mà mở miệng.
“Trước khi tôi xuất quan, cầm đất sự sống xuống núi.”
Tô Tái Tái cầm ly sữa bò, nghệt mặt ra.
Hương bắt lửa, cách lớp khói trắng lượn lờ, Tống Khanh mới nâng mi mắt nhìn về phía Tô Tái Tái.
Khi lớp khói trắng dần tản đi thì nói tiếp: “Đám vật nuôi sau núi chưa kịp cho ăn, đống cỏ dại cao đến eo người trước cửa tông môn còn chưa được xử lý, thảo dược trong nhà kính cũng…”
Thôi được rồi, sư đệ bớt kể lể đi.
Đầu Tô Tái Tái tê hết cả lên, cầm chặt lấy ly sữa bò, uống ừng ực như uống rượu, uống hết còn nghĩa khí mà đặt xuống mặt bàn, vui vẻ nhìn về phía Tống Khanh.
“Uống ngon ghê í! Quả nhiên chỉ cần vào tay sư đệ thì đến cả sữa bò cũng thơm ngon hơn hẳn!”
“Thật không? Thế để tôi đi nấu thêm cho chị một ly nữa.” Tống Khanh gật đầu mở miệng nói.
“Không cần đâu sư đệ? Chị chỉ tiện mồm nói thế thôi!” Tô Tái Tái trừng mắt nhìn Tống Khanh, yên lặng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa tỏ vẻ nói thêm nữa là tui tông cửa chạy trốn đó.
Đường đường là đại đệ tử tông môn lại sợ uống sữa bò.
Tái Tái, không hổ là chị.
Người giấy nhỏ khoanh tay ôm trước ngực, ngồi xếp bằng lên vai Tô Tái Tái, rung đùi đắc ý thở dài.
Tống Khanh nhìn cô như thế, mắt đầy ý cười, duỗi tay xoa đầu cô.
Đôi mắt dừng lại ở khóe miệng đọng chút sữa của cô, theo bản năng cúi người muốn lau đi cho cô.
Nhưng tay vừa mới cử động lại dừng lại, anh chuyển tầm mắt rút khăn giấy đặt trên bàn trà đưa cho cô.
Chờ Tô Tái Tái lau xong thì lại cười nói: “Tôi trêu chị thế thôi.”
Tô Tái Tái nghe thấy thế thì đôi mắt cong lên, tính nói: “Chị cũng thế.” thì đột nhiên miệng vết thương chỗ ngón tay đau nhói bất ngờ làm cho cô tắt luôn nụ cười.
Tống Khanh nhận thấy Tô Tái Tái có điểm khác thường, vội nhìn về phía tay cô.
Miệng vết thương được đất sự sống phủ một lớp mỏng lại có chút máu lan ra.
Tống Khanh nhíu mày, duỗi tay giữ lấy tay Tô Tái Tái, làm chỉ quyết, pháp ấn hiện lên ngay miệng vết thương rồi biến mất, lúc này thì máu mới ngừng chảy.
Người giấy nhỏ ôm lấy mặt Tô Tái Tái, vẻ mặt lo lắng.
Tống Khanh đang tính nói gì đó thì thấy Tô Tái Tái chảy đầy mồ hôi.
Mí mắt nhìn về phía Tô Tái Tái giọng chắc chắn: “Chị cho mượn lệ quỷ đúng không?”
“Ừm…” Tô Tái Tái ngượng ngùng xoa mũi, muốn giải thích đôi chút, nhưng đối diện với tầm mắt lạnh lùng của Tống Khánh thì cuối cùng chỉ biết thành thật cúi đầu đáp: “Đúng thế.”
Vốn dĩ cô nghĩ chỉ là cho mượn người đi bảo vệ thôi, nhưng tình trạng hiện tại có khi là…
Xảy ra án mạng, phản phệ lên người cô.
… Phiền thật đấy.
Tô Tái Tái lắc bàn tay giờ đã hơi cương lên đau đớn.
Tống Khanh thở dài, đứng lên, ấn đầu cô đôi chút rồi mở miệng: “Đi thôi.”
Chờ Tô Tái Tái ngẩng đầu nhìn về phía mình thì mới nói tiếp: “Chúng ta đi lấy đồ của chị về.”
“À ừm.” Tô Tái Tái yên lặng sờ mũi, đáp xong mới đứng dậy đi tới chỗ Tống Khanh.
Sau đó cô lại cười hề hề bảo: “Sư đệ, vất vả cho cậu rồi.”
Tống Khanh nhận lấy áo khoác từ chỗ hình nhân bằng giấy, mặc lên người Tô Tái Tái xong mới gật đầu mở miệng: “Chị biết tôi vất vả thì sáng mai tự uống sữa bò đi.”