Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 576.




Ơ cái này…

Tô Tái Tái chớp mắt, không đáp mà chỉ cười hề hề nhìn Tống Khanh.

Ý đồ muốn lừa dối qua cửa.

——

Đám người Ngô Hạo đuổi tới bệnh viện.

Vào khoảng thời gian này bệnh viện vô cùng yên tĩnh, giờ này đám người nhanh chân chạy trên hành lang làm cho nó càng thêm trống trải.

Chưa tới chỗ phòng bệnh của Quách Thành thì mọi người đã ngửi thấy mùi máu tươi, càng gần càng nồng.

Cho tới khi đến chỗ ngoặt rẽ vào phòng bệnh, nhìn thấy cả vũng máu ở đấy thì đám người Ngô Hạo vẫn giật mình sợ hãi dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước.

A Lai tính nói chuyện cũng ngay lập tức im lặng, tay siết chặt lấy cây gậy sau lưng, một tay nâng lên làm thủ thế với đội viên đằng sau.

Mọi người ngay lập tức nín thở tập trung, vô cùng cảnh giác.

“Đội trưởng, để tôi bảo người qua đó nhé? A Lai thì thầm với Ngô Hạo ở chỗ quoặt.

Ngô Hạo lắc đầu, gõ nhẹ lên rắn sọc đen, đợi bé rắn đáng yêu nhô đầu ra, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Ngô Hạo như muốn hỏi “Anh kêu tui hả?” vậy.

“Tiểu Huyền, mày đi xem thử xem.” Ngô Hạo thầm thì với rắn sọc đen.

Rắn sọc đen gật nhẹ đầu rồi trườn ra ngoài, nhưng mới được nửa đường, nó bỗng cảm nhận được có thứ gì đó đang chuyển động, bèn quay đầu nhìn lại con đường họ vừa đi qua.

Lúc này, chóp đuôi của nó khẽ lắc lư qua lại, như một con cún nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc nên hớn hở vẫy đuôi nghênh đón.

Thấy vậy, Ngô Hạo thoáng sững sờ, vội hướng mắt theo rắn sọc đen.

Ngay giây sau, Tô Tái Tái và Tống Khanh bước từ góc cua ra, tiến vào tầm mắt của anh ấy.

“Ồ? Đàn anh Ngô cũng có mặt ở đây hả?” Tô Tái Tái thấy người quen thì vô thức mỉm cười, vẫy tay với Ngô Hạo, đặng cất tiếng chào hỏi.

“Đàn em? Sao cô lại tới đây?” Nói đoạn, Ngô Hạo lại dặn dò: “Cô đừng ra tay, giờ cô đang không tiện mà.”

Ban đầu Ngô Hạo cũng định mời Tô Tái Tái tới giúp mình, nhưng sau khi được Ngô Lục Lục nhắc nhở cô đang dính “phùng cửu” thì không ngỏ lời nữa.

Thật không ngờ cuối cùng Tô Tái Tái vẫn tới.

Mặc dù những lời này của Ngô Hạo có hơi tối nghĩa, nhưng Tô Tái Tái và Tống Khanh vẫn hiểu ngay lập tức.

Thậm chí, Tống Khanh còn liếc nhìn cô với ánh mắt đầy vẻ sâu xa, như đang chọc cô rằng “Ai cũng lo cho chị vì gặp “phùng cửu”, thế mà chị vẫn cứng đầu cứng cổ không chịu nghe lời.”

Nghe vậy, Tô Tái Tái ngại ngùng sờ mũi, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt đó của Tống Khanh, tiếp tục phẩy tay trả lời Ngô Hạo: “Những việc khác thì không dám hứa chắc, nhưng sự việc lần này nhất định vô cùng tiện.”

Nói đến đây, dưới ánh mắt khó hiểu của Ngô Hạo, Tô Tái Tái chỉ tay về phía phòng bệnh của Quách Thành, giải thích: “Phó viện trưởng Quách không sao đâu.”

Không sao ấy hả?

Người của Lục Bộ nghe xong thì hoang mang quay sang nhìn nhau, sau đó lại hướng mắt về phía Tô Tái Tái, im lặng chờ đội trưởng nhà mình mở miệng hỏi.

“Thế đống máu ngay cửa này là…”

“À, chắc là của mấy kẻ tới gây sự nhưng lại bất cẩn gặp chút chuyện ấy mà.” Dứt lời, Tô Tái Tái khẽ nhếch môi cười mỉa.

Còn người của Lục Bộ thì trợn tròn cả mắt.

… Vầy mà chỉ gặp chút chuyện ấy hả?

Thiếu chút nữa thôi là tương ứng với câu máu chảy thành sông rồi đó!

Có điều trong khi những người khác còn đang hoài nghi, Ngô Hạo lại lập tức gật đầu, tỏ ý đã biết, sau đó vươn tay ra hiệu “Giải trừ cảnh giới” với các đội viên, quay sang hỏi Tô Tái Tái: “Đàn em, cần tôi vào đó với cô không?”

Tô Tái Tái lắc đầu, lại chỉ tay vào Tống Khanh đứng bên cạnh, bảo: “Có sư đệ mà.”

Sư đệ?

Ngô Hạo quay sang nhìn Tống Khanh, Tống Khanh khẽ gật đầu chào lại, thoáng đảo mắt, một viên ngọc đen thình lình rơi xuống từ hư không, làm dấy lên một làn khói đen giữa không trung, rồi lướt đi trong chớp mắt.

Tốc độ của viên ngọc đen nhanh đến nỗi khi mà người của Lục Bộ còn chưa nhận ra có thứ gì đó vừa xẹt qua mắt mình thì nó đã vòng ngược trở lại, nhẹ nhàng bay tới tay Tô Tái Tái.

Vài tiếng “Lách cách” vang lên, nó đã thành công chen vào giữa chuỗi ngọc đen, lại nhúc nhích một lúc mới xem như tìm được vị trí thoải mái nhất, sau đó ung dung ợ một hơi đầy mùi máu tanh.

Tiếng động nó phát ra không lớn, người của Lục Bộ không nghe thấy gì, nhưng đám lệ quỷ đang cải trang thành ngọc đen như đã phát hiện điều gì, cả đám túm tụm ghé sát lại gần nó, ra sức ngửi lấy ngửi để, hệt như trên người con lệ quỷ vừa mới quay về có mùi gì đó dễ chịu lắm vậy.

Ngay lúc bọn chúng đang xì xà xì xầm, Tống Khanh bình thản liếc mắt nhìn sang, con ngươi đen láy tựa vực sâu tăm tối, lạnh lẽo tựa như xô nước đá tạt thẳng vào đám lệ quỷ còn đang nháo nhào, khiến chúng cứng đờ hết cả, vội ba chân bốn cẳng trở về chỗ của mình.

Chuyện này chỉ diễn ra trong vòng nửa giây, thế nên ngoại trừ Ngô Hạo loáng thoáng nhận ra thì chẳng còn ai hay biết gì cả.

Tô Tái Tái khẽ búng nhẹ chuỗi ngọc đen một phát, sau đó quay sang mỉm cười với Tống Khanh, hệt như đang nói: “Thấy chưa, chị dạy bảo bọn nó rồi đấy.”

Đáp lại cô là ánh mắt đầy bất lực của Tống Khanh.

“Đàn em?” Ngô Hạo là người đầu tiên hoàn hồn, anh ấy nhìn Tô Tái Tái, hỏi dò.

Bấy giờ Tô Tái Tái mới tạm ngưng hoạt động “trao đổi ánh mắt” với Tống Khanh, “À” một tiếng, như đang nói “Suýt nữa thì quên mất mấy anh còn ở đây”.

Cô nghiêng đầu xem Ngô Hạo, rồi mở miệng: “Đàn anh, bây giờ mọi người có thể vào trong rồi.”

Nói đoạn, cô “tốt bụng” nhắc nhở: “Ai dạ dày nông thì đừng vào nhé.”

Dứt lời, cô phất tay, rời khỏi nơi này cùng Tống Khanh, để lại Ngô Hạo và các thành viên Lục Bộ khác đứng đực tại chỗ, ngơ ngác dõi mắt nhìn theo bóng lưng dần xa của hai người.

… Không đúng, đàn em à, lời này của cô là có ý gì đây?

Mãi tới khi hai người Tô Tái Tái dần khuất khỏi tầm mắt, A Lai đứng bên cạnh mới quay sang hỏi Ngô Hạo: “Đội trưởng, bây giờ chúng ta…”

Ngô Hạo hoàn hồn, quét mắt nhìn mọi người một vòng, rồi nói: “Nếu đàn em đã nói vậy, chắc chắn không có vấn đề gì xảy ra cả.” Nói xong, anh ấy ra lệnh: “Ai có dạ dày nông thì đừng vào, còn lại đi theo tôi.”

“Rõ.” A Lai ứng tiếng trả lời, quay đầu nhìn mọi người, giơ tay ra hiệu cho hai người còn lại đi cùng, rồi vội vàng đuổi theo Ngô Hạo.

Nhưng khoảnh khắc cửa phòng của phó viện trưởng Quách bật mở, nhìn mấy thứ nằm rải rác trên đoạn đường nối thông với phòng ngủ, A Lai lập tức hối hận vì đã đòi đi theo.

Cái cảnh trước mặt anh ấy đây đâu phải chỉ có người dạ dày nông mới không chịu nổi?!

A Lai gào thét trong lòng, nhưng mới hét được vài giây, đôi mắt đã vô tình bắt gặp nửa đoạn ruột treo vắt vẻo trên cửa sổ, thế là không nhịn nổi nữa, vội bịt miệng tông cửa xông thẳng vào nhà vệ sinh.

Nhưng vừa mới vọt tới trước bồn rửa mặt, cúi đầu tính nôn mửa một trận, thì lại bất ngờ mắt đối mắt với nửa cái đầu bị gặm nham nhở nằm lăn lóc trong bồn.

“...!!!”

A Lai xoay người chạy ra khỏi phòng bệnh, nôn thốc nôn tháo.

Về phần hai đội viên còn lại, họ đã vọt ra ngoài ói mửa còn sớm hơn cả A Lai.

Ngô Hạo vươn tay, dùng cả cánh tay che khuất miệng mũi, bên tai quanh quẩn tiếng nôn mửa truyền đến từ bên ngoài, tuy thấy hơi cạn lời, nhưng cũng hiểu cho họ.

Đừng nói là ba người đó, tới cả bản thân anh ấy cũng bị cái mùi tanh tưởi trong phòng xông đến xây xẩm mặt mày.

Anh ấy vội vung baton, thục mở cửa sổ, để không khí trong lành ùa vào, sau đó nhanh chân bước về phía giường bệnh, kiểm tra tình trạng của phó viện trưởng Quách.

Cũng may, tuy chỗ hành lang và nhà vệ sinh hỗn loạn không chịu nổi, nhưng quanh giường bệnh lại cực kỳ sạch sẽ, tới cả một giọt máu cũng không có.

Không chỉ vậy, đến tận bây giờ mà ông cụ vẫn còn say giấc nồng, dường như không hay biết gì tới những chuyện xảy ra xung quanh mình vậy.

Ngô Hạo kiểm tra một lượt, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới thấy yên lòng, ngay lúc định gọi người vào giúp dọn dẹp, trong đầu lại chợt nhớ tới dáng vẻ thê thảm của đám A Lai.

Anh ấy khẽ thở dài, xắn tay áo lên, quyết định tự mình xử lý chỗ này.

Biết vậy lúc nãy đã nhờ đàn em giúp một tay rồi. - Ngô Hạo vừa đẩy giường bệnh, vừa nghĩ.

Lúc này, Phụng Hồng Bác cũng đã hay tin.

“Gì cơ?!” Nghe quản gia báo cáo xong, ông ta lập tức bật dậy khỏi ghế, trợn trừng mắt hỏi: “Không một tên nào trở về ư?”

Vẻ mặt của quản gia cũng rất khó xem, lặng lẽ gật đầu.

Nói đoạn, quản gia hỏi dò: “Ông ba, có cần phái người đi điều tra không?”

Còn chưa nói hết câu, Phụng Hồng Bác đã giơ tay ra hiệu cho quản gia ngậm miệng lại.

Ông ta đi tới đi lui trong phòng, vừa suy nghĩ vừa nói: “Đến tận lúc này vẫn còn chưa quay về, nghĩa là đã gặp chuyện bất trắc gì đó, chứng tỏ bên kia đã đề phòng chúng ta từ lâu, giờ còn phái người đi tiếp cũng chỉ tổ tặng không cho họ mà thôi, không cần.”

Nói tới đây, Phụng Hồng Bác như chợt nhớ đến điều gì, quay phắt qua nhìn quản gia, hỏi vội: “Mấy tên đó sạch không?”

Quản gia gật đầu: “Xin ông ba cứ yên tâm, những người nhận nhiệm vụ này cực kỳ sạch, không hộ khẩu, không tra được gì đâu ạ.”

“Không hộ khẩu” tức là tìm không thấy người.

Khi còn sống thì mờ nhạt như “hồn ma”, tới lúc chết lại trở thành “kẻ vô danh”.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận