Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 579.




Khi Tô Tái Tái dẫn Tống Khanh tới nhà cũ của nhà họ Bạch, cô lập tức nhìn thấy Tô Hồng Bảo đứng trên bậc thang, trông ngóng đã lâu.

Cậu trai trẻ khi thấy Tống Khanh thì đôi mắt đột ngột sáng lên.

Cậu ấy tranh thủ lúc hai người đi tới gần để chỉnh trang lại trang phục, sau đó rất cung kính mà chắp hai tay lại, làm lễ với Tô Tái Tái và Tống Khanh, nói: “Tiểu sư thúc, sư… Sư phụ.”

Lúc gọi “sư phụ”, Tô Hồng Bảo còn hơi cà lăm, thậm chí sau gọi xong, cậu ấy còn nhanh chóng mở to mắt nhìn Tống Khanh giống như sợ anh không thích mình vậy.

Tống Khanh im lặng nhìn Tô Hồng Bảo một lúc rồi mới quay qua nhìn Tô Tái Tái.

Trong con ngươi tĩnh lặng và sâu hun hút tựa như đang hỏi “Đó là ai thế?”

Tô Tái Tái thấy vậy, cô nhìn Tô Hồng Bảo một chút, thấy cậu ấy không được Tống Khanh đáp lại nên bứt rứt bất an, thế là cô vươn tay xoa đầu cậu một cái.

Sau đó cô mới nhìn Tống Khanh rồi nói: “Sư đệ, sư phụ giúp cậu nhận đệ tử, ông ấy lo lắng cậu cứ thanh tâm quả dục như vậy thì về già không có ai chăm lo. Tôi cảm thấy rất có lý nên đã thay cậu gật đầu đồng ý rồi.”

Tô Tái Tái nói tới đây thì nhịn không được khoe khoang về Tô Hồng Bảo: “Bé ngỗng rất đáng yêu, ánh mắt của tôi tốt lắm, tin tưởng cậu nhất định sẽ thích người đệ tử ngoan ngoãn này.”

Tống Khanh nghe cô nói xong, trong đáy mắt dịu dàng hơn một chút, gương mặt lạnh lùng cũng có thêm chút độ ấm.

“Ừ, ánh mắt của chị luôn rất tốt.” Sau khi nói xong, anh quay lại nhìn “người đệ tử giá hời” của mình, nhỏ giọng nói: “Sư phụ không mang theo quà gặp mặt, đợi sau khi quay về sẽ bổ sung sau.”

Tô Hồng Bảo rất kích động, cậu ấy lắc đầu liên tục, lắc một lúc rồi cảm thấy không đúng lắm lại đổi thành trịnh trọng gật đầu.

Gương mặt hồng hồng thiệt là đáng yêu.

Tô Tái Tái đứng bên cạnh thấy vậy thì cười trêu chọc cậu ấy: “Bé ngỗng… Con vừa lắc đầu vừa gật đầu, có phải là không muốn nhận quà của sư phụ con không?”

Tô Hồng Bảo nghe thế nôn nóng vô cùng: “Đương nhiên là con muốn rồi! Nhưng mà…”

Cậu ấy dừng lại một chút, đôi mắt lóe sáng nhìn thoáng qua Tống Khanh một cái rồi nói: “Con lo lắng gây phiền toái cho sư phụ.”

“Không phiền gì cả, sư phụ con tốt lắm. Xưa giờ đệ ấy muốn thì không có chuyện không làm được, đúng không sư đệ?” Tô Tái Tái nói xong thì không quên quay lại nhìn Tống Khanh.

“…” Tô Hồng Bảo muốn nói gì đó, nhưng cậu ấy nhìn Tống Khanh một lúc, cuối cùng vẫn mím môi không nói gì.

Cậu yên lặng nhìn Tô Tái Tái.

… Tiểu sư thúc, bây giờ sư điệt nhìn sư thúc không hiểu sao lại cảm thấy sư thúc có hơi ngốc nghếch.

Tô Tái Tái đang nhìn Tống Khanh nên không để ý tới đôi mắt nhỏ đang híp lại của Tô Hồng Bảo, nếu không thì chắc chắn là cô lại muốn vươn tay xoa đầu cậu ấy cái nữa.

Tống Khanh quay đầu nhìn Tô Tái Tái, đôi mắt anh dạo một vòng trên mặt cô, sau đó gật đầu, nhỏ giọng ừ một tiếng.

Tô Tái Tái lại quay qua nhìn Tô Hồng Bảo, đắc ý nhướng lông mày, giống như đang nói: “Sư điệt nhìn xem, sư thúc nói đúng không?”

Tô Hồng Bảo… Cậu ấy không quá muốn nói chuyện.

Cũng may còn có việc lớn phải làm, sau khi nói chuyện vài câu, Tô Tái Tái chuẩn bị dẫn mọi người vào trong nhà cũ, có điều cô mới vươn tay ra đã bị Tống Khanh giữ lại.

Tô Tái Tái quay lại nhìn Tống Khanh, nghi hoặc hỏi: “Sao thế sư đệ?”

“Phùng cửu, tốt nhất đừng sử dụng thuật pháp.” Tống Khanh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Tô Tái Tái, nhắc nhở cô.

Cô sửng sốt một chút, cười: “Chút chuyện nhỏ… Ừm… Được rồi!”

Tô Tái Tái còn chưa nói xong đã thấy đôi mắt sâu hút của Tống Khanh lạnh lùng nhìn mình, cô ngượng ngùng sờ sờ sống mũi, mỉm cười ngại ngùng nói: “Việc này cậu có kinh nghiệm hơn tôi. Đều nghe cậu cả.”

Hình như cô nhớ ra cái gì đó nên quay qua nhìn Tô Hồng Bảo, nói: “Vậy để bé ngỗng mở đi, vừa đúng lúc để sư đệ thấy khả năng của nó. Biết đại khái thì sau này cũng dạy tốt hơn.”

“Tiểu sư thúc, sư thúc đừng gọi con bé ngỗng…” Tô Hồng Bảo chun mũi nói.

Cậu ấy còn chưa nói hết đã thấy Tống Khanh gật đầu nhìn cậu ấy: “Bé ngỗng, con mở đi.”

“Vâng!” Tô Hồng Bảo lập tức ưỡn ngực, ngẩng đầu, lớn tiếng đáp lại rồi đi lên bậc thang.

Tô Tái Tái ở bên cạnh hơi ngạc nhiên một chút, cô chớp mắt, rồi quay đầu lại nhìn Tống Khanh ở đằng sau, giọng nói mang theo chút ý tố cáo: “Sao cậu gọi nó là bé ngỗng mà nó lại không có ý kiến gì cả?”

Tống Khanh cười, vươn tay để lên đầu Tô Tái Tái, im lặng trấn an cô.

Sau khi Tô Hồng Bảo thuận lợi mở kết giới của nhà cũ xong, vẻ mặt đầy mong chờ quay đầu nhìn Tống Khanh, dáng vẻ như “Cầu được khen ngợi!” thì cũng vừa kịp lúc anh thu tay về, nhìn Tô Hồng Bảo rồi gật đầu.

“Ừ, tốt lắm.” Anh im lặng một chút rồi lườm người bên cạnh, nói thêm: “Tiểu sư thúc dạy con rất tốt.”

“Tất nhiên rồi!” Tô Tái Tái kiêu ngạo nói.

Tô Hồng Bảo chớp mắt mấy cái, nuốt câu “Thật ra đa phần là do sư tổ dạy, tiểu sư thúc không liên quan gì mấy” xuống bụng.

Cậu ấy len lén nhìn thấy Tống Khanh nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay Tô Tái Tái, thế là vội vàng nhìn qua chỗ khác, đồng thời nói: “Sư phụ, tiểu sư thúc, chúng ta đi vào chứ?”

Tống Khanh gật gật đầu, cứ thế kéo Tô Tái Tái vào trong nhà cũ.

Tô Hồng Bảo đi theo sau hai người họ, rất lanh lợi.

Có điều cậu ấy vẫn nhịn không được mà nhìn lén hai người đang nắm tay nhau, nhìn một chút thì lại nhìn qua chỗ khác, không bao lâu sau lại len lén nhìn lại.

Không biết, tiểu sư thúc… Khi nào sư thúc mới phát hiện ra sư thúc vẫn đang bị sư phụ nắm tay nhỉ?

Trong lòng Tô Hồng Bảo tò mò suy nghĩ.

Đáp án này khi bọn họ đi tới bên cạnh hồ liền được công bố.

“Sư đệ, làm phiền một chút.” Sau khi Tô Tái Tái gọi cả buổi mà vẫn không thấy nữ quỷ ló ra, cô rốt cuộc không còn kiên nhẫn nữa, rút tay ra khỏi tay Tống Khanh, chỉ vào đáy hồ.

Cô im lặng một lúc vẫn không thấy Tống Khanh phản ứng gì, lúc này mới quay đầu lại nhìn anh đầy nghi ngờ: “Sư đệ?”

Tống Khanh rời mắt khỏi bàn tay đột nhiên trống rỗng của mình, mí mắt hơi nhướng lên nhìn Tô Tái Tái.

Anh chậm rãi đáp lại một tiếng, ngón tay chỉ ra, viên ngọc đen đột ngột xuất hiện trên mặt hồ, từ trên không trung rơi thẳng xuống dưới.

Một cơn gió lốc màu đen dần dần hình thành xung quanh viên ngọc đen, khi cơn gió lốc tản ra, một con vua sói đột ngột đạp lên mặt nước, mắt thú nhìn chằm chằm dưới đáy hồ, mấy giây sau, nó nhanh chóng khóa chặt lấy con mồi, nhảy vọt lên rồi đột ngột đâm vào trong hồ nước.

Dưới mặt hồ truyền tới tiếng thét chói tai, giống như bị cái gì đó vô cùng đáng sợ uy h**p.

Có giãy dụa thế nào cũng vô ít, gần như chỉ tốn vài phút, vua sói đã cắn lấy cái đuôi của nữ quỷ, cứ thế ném nó lên bờ.

Nữ quỷ đụng vào thân cây, rớt xuống đất rồi lăn vài vòng mới có thể dừng lại được.

Cả người nữ quỷ dính đầy cỏ vụn, nó nằm trên mặt đất, hơi lắc lắc cái đầu bị va đập tới choáng váng rồi nhanh chóng muốn chạy trốn vào trong hồ.

Nhưng nó vừa mới quay người đi đã bị vua sói cản đường.

Cái đuôi nó hơi động, hai tay chống lên, cố hết sức lùi về sau, cũng há to mồm gào thét.

Đáng tiếc, dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu nhớt này của nữ quỷ chỉ khiến vua sói thở phì một tiếng, nó giơ chân trước lên, chậm rãi vu.ốt ve bộ lông của mình.

Động vật do lá bùa huyễn hóa gọi ra tính cách ít nhiều gì cũng có chút giống với nguyên chủ, vua sói không ngoại lệ.

“Đừng có gào thét nữa, tôi tìm cô lấy đồ.” Tô Tái Tái nói xong lại nhìn nữ quỷ: “Viên thuốc lần trước tôi đưa cho cô đâu rồi?”

Nữ quỷ nghe thế cảnh giác nhìn về phía Tống Khanh, anh hơi nhướng mắt, ánh mắt trầm tĩnh dọa cho con nữ quỷ nhảy dựng, nó lập tức quay qua nhìn Tô Tái Tái, điên cuồng gật đầu.

Sau đó nó há to miệng, phun ra một thứ gì đó màu trắng to chừng bằng quả bóng bàn.

Đó mà một con trùng, cả người dính đầy chất dịch màu trắng, sau khi rơi vòng vòng rồi rớt xuống đất, dường như nó cảm nhận được bản thân đã rời khỏi vật chứa, thế là chậm rãi giãn người ra, đi tìm kiếm một vật chứa mới.

“… Cá chình mũi hếch bảy mang?” Tống Khanh nhìn nó, nhanh chóng nhận ra đó là gì.

Tô Tái Tái gật đầu, chứng thực suy đoán của Tống Khanh: “Trước đó tôi chỉ hơi nghi ngờ thôi, bây giờ có thể xác định rồi.”

Cá chình mũi hếch bảy mang chỉ có khi ký sinh trong cơ thể người mới có cơ hội biến thành côn trùng trưởng thành. Sau khi bọn nó trưởng thành sẽ ở trong đầu của vật chủ tranh đoạt quyền khống chế.

Nhưng chỉ có con mạnh nhất mới có thể đánh bại những con khác, sau khi ăn hết đầu lưỡi của vật chủ, nó sẽ bám vào cổ họng, dùng phần đuôi ngụy trang thành “đầu lưỡi” mới của vật chủ.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận