Khi cần nó chỉ cần run run phần đuôi, phát ra tiếng kêu để ra lệnh cho vật chủ.
Thậm chí còn có thể ẩn nấp ở các vị trí khác nhau trong cơ thể.
Tuy nói cá chình mũi hếch bảy mang nếu muốn thành côn trùng trưởng thành thì nhất định phải ở bên trong cơ thể con người, nhưng chỗ bọn nó đẻ trứng lại nhất định phải là chỗ ẩm ướt và lạnh lẽo.
Vừa vặn chỗ ẩm ướt và lạnh lẽo này giống với huyết hương trùng, cho nên có đôi khi chỗ huyết hương trùng ở cũng đồng thời phát hiện ra trứng trùng của cá chình mũi hếch bảy mang.
Cho nên lúc không có vật chủ, trứng trùng của cá chình mũi hếch bảy mang sẽ dính chặt lấy trứng trùng của huyết hương trùng, nhờ vào đó để được mang ra ngoài, thậm chí chui vào trong cơ thể người.
Lúc ở hội đánh giá đan dược, Tô Tái Tái đã lén tráo đổi đan dược của Bạch Ngữ Dung.
Sau khi bắt tay vào nghiên cứu nó hai ngày, cô đột nhiên nhớ ra trước kia bản thân đã từng giúp ông cụ Bách, Bách Tán Quốc bắt được một con huyết hương trùng.
Cô cố tình gọi điện tới hỏi thăm, từ chỗ ông cụ, lúc này cô mới biết đợt trước khi tham gia hội đánh giá mùi hương, người mời bọn họ là Phụng Hồng Bác.
Lúc đó Tô Tái Tái đã nghi ngờ cái gọi là đan dược kia thật chất là trứng trùng của cá chình mũi hếch bảy mang, thế nên cô đưa nó cho nữ quỷ để nó ấp, xem tình hình bây giờ, có vẻ cô đã đoán đúng rồi.
Tống Khanh nghe Tô Tái Tái nói xong thì gật gật đầu, sau đó nhìn nữ quỷ đang run lẩy bẩy nằm sấp trên bãi cỏ.
Anh quay qua nhìn Tô Tái Tái rồi nói: “Hôm qua ở Đại học Đế Đô, tôi có giết một con có ngoại hình tương tự nó.”
Anh còn chưa nói hết câu, nữ quỷ nghe thế càng run rẩy dữ dội hơn.
Tô Tái Tái thấy nữ quỷ run rẩy như vậy cũng không làm khó nó nữa, xua xua tay nói: “Cô về đi, sau này tôi gọi thì cũng đừng giả chết kiểu đó.”
Lúc nãy nếu không phải Tô Tái Tái gọi hoài mà nữ quỷ này vẫn không chịu ra thì cô sẽ không mất kiên nhẫn đến nỗi để Tống Khanh dùng phương pháp này.
Cô vừa nói xong, vua sói không cần đợi Tống Khanh lên tiếng đã lùi ra sau mấy bước, nhường đường cho nữ quỷ đi tới.
Dẫu gì thì chỉ cần là lời Tô Tái Tái, chủ nhân đều sẽ gật đầu.
Nữ quỷ điên cuồng gật đầu với Tô Tái Tái, ngại dùng tay chống lấy người để lết tời bên hồ quá chậm nên nhanh chóng lăn qua một bên, rồi “ục ục” lăn vào trong hồ, bọt nước bắn lên tung tóe một mảng.
Có điều mấy bọt nước vốn dĩ văng về phía Tô Tái Tái khi cách cô một khoảng thì đập vào một bức tường vô hình rồi lập tức trượt xuống, không giọt nước nào bắn được vào người cô.
Nhưng Tô Hồng Bảo và vua sói thì không có “may mắn” như thế, bị nước bắn tung tóe đầy mặt.
Tô Tái Tái không phát hiện ra “chi tiết nhỏ” này, cô đang bận nói chuyện với Tống Khanh.
“Đó chắc là Hoàng Trầm Giai đã tấn công Mễ Nhã hồi trước, đàn anh Ngô Hạo đã tìm cô ta khá lâu rồi, không ngờ cô ta thay hình đổi dạng thành ra thế này.” Tô Tái Tái nghĩ, chỉ vào cá chình mũi hếch bảy mang trên mặt đất đang muốn chạy trốn vào trong hồ nước rồi bị một móng vuốt của vua sói ấn giữ dưới đất.
Cô nói tiếp: “Xem ra phải gọi điện thoại cho đàn anh Ngô Hạo tới thôi.”
Để anh ấy tiện thể giải quyết chuyện của Bạch Ngữ Dung luôn.
Tống Khanh gật đầu, không có ý kiến gì.
Cuộc nói chuyện của hai người tạm thời kết thúc, lúc này Tô Tái Tái mới nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn về phía Tô Hồng Bảo, cô đang nghĩ thật kỳ lạ, sao nãy giờ tiểu sư điệt không nói tiếng nào thế.
Nhưng tới khi nhìn thấy mặt cậu ấy toàn là nước, cô nhịn không được kinh ngạc một chút.
“Bé ngỗng, sao con lại thành ra thế đấy?”
Sao lại bị nước bắn tung tóe ướt hết cả thế này?
Cô quay qua nhìn vua sói cũng đang ướt sũng đứng bên cạnh thì giật mình nói: “Nhất định là mày không ngoan, lúc vung nước bắn ướt hết cả người bé ngỗng.”
Hú?
Vua sói trợn to mắt thú, đôi mắt tròn ve trông còn có vẻ đáng yêu.
… Sao nó lại phải cõng cái nồi này?
“Không có gì đâu ạ. Lúc nãy khi nữ quỷ lăn xuống hồ con không kịp tránh.” Tô Hồng Bảo lau mặt rồi trả lời.
Hóa ra là thế.
Tô Tái Tái gật đầu, gật được một nửa cô mới phát hiện ra vua sói đứng bên cạnh đang yên lặng cụp mắt nhìn cái bóng của bản thân thì cười hì hì, vươn tay xoa đầu nó, thuận tiện xoa xoa lỗ tai xù lông của nó.
“Được rồi, được rồi, tao trách oan mày rồi. Vuốt lông cho mày nhé? Hay là mua bánh bao ngọt?” Tô Tái Tái nghĩ một chút rồi bổ sung: “Chúng ta tới căn tin của Luyện Đan Viện ăn đi, gần đây cơm ở căn tin bọn họ là ngon nhất.”
Vua sói thở một hơi ra, dáng vẻ như đang nói: “Tôi có thể làm gì khác à?”
Tô Tái Tái thấy vậy lại xoa xoa lông nó, khi cô đang tính nói thêm gì đó, tiếng chuông điện thoại đúng lúc vang lên, cắt ngang ý định của cô.
Người gọi tới vừa hay là Ngô Hạo.
“Thật là trùng hợp.” Tô Tái Tái nhận điện thoại, nhìn Tống Khanh bật cười.
Cô để điện thoại sát vào tai, nói: “Đàn anh Ngô Hạo, vừa đúng lúc tôi cũng tính tìm anh.”
“Đàn em, ở chỗ tôi có thứ đồ muốn nhờ cô giúp đỡ phân biệt một chút.” Ngô Hạo nhíu mày, sau khi nói xong lại nhìn về những cái ống thí nghiệm của mình.
Từ sau khi nhặt được đan dược ở ký túc xá của Hoàng Trầm Giai, Ngô Hạo dùng mắt thường vẫn không biết được nó là cái gì, nên anh ấy cho thành viên trong đội cắt ra một chút, bỏ vào trong ống nghiệm, tính dùng nước pha loãng ra để phân định thành phần.
Không ngờ rằng khi phần thuốc nhỏ đó tan ra trong nước, nó lại rã thành từng mảng, từng mảng… Trông giống như da đầu đang chìm nổi trong ống nghiệm. Ở trên cùng có một lớp dầu trơn màu vàng nhạt trong suốt bao phủ.
Thành viên trong đội kiểm tra sơ bộ, kết luận đó là da người!
Điều quái dị là, da người này lại có phản ứng kỳ quái với cơ thể sống.
Tối hôm qua phó viện trưởng Quách xảy ra chuyện, bây giờ Nghiêm Thanh và Chu Phổ đều ở bên cạnh chăm sóc ông ấy.
Những người khác của Luyện Đan Viện thì Ngô Hạo không tin tưởng lắm, cho nên phải gọi điện thoại cho Tô Tái Tái.
“Được, tôi biết rồi. Tôi có thể lờ mờ đoán được đó là cái gì rồi. Có điều… Chờ chúng tôi tới đó rồi nói chi tiết hơn.” Tô Tái Tái nói với Ngô Hạo ở đầu bên kia điện thoại, đồng thời nhìn về phía cá chình mũi hếch bảy mang đã bị Tô Hồng Bảo cẩn thận cho vào ống đựng bằng trúc và bịt kín lại.
Cô nói tiếp: “Chắc lát nữa anh cũng biết nó là cái gì thôi.”
Sau khi cúp máy, Tô Tái Tái cười với Tống Khanh, nói: “Sư đệ, lát nữa chúng ta tới căn tin của Luyện Đan Viện sau, bây giờ đi nếm thử đồ ăn của căn tin Lục Bộ trước được không?”
Tống Khanh cười, gật đầu.
Tô Hồng Bảo ở bên cạnh thấy vậy lại nhịn không được trong lòng lén lút nói thầm.
Tiểu sư thúc, cho dù sư thúc nói sư phụ cùng nhau đi ăn bánh bao ngọt thì chắc là sư phụ cũng sẽ gật đầu thôi!
Tô Tái Tái và hai người còn lại đã đến Lục Bộ, họ vừa mới xuống xe thì Ngô Hạo đã đợi ở đó từ sớm lập tức dẫn phụ tá A Lai bước nhanh đến đón.
“Đàn em, ơ… anh Tống.” Ngô Hạo nhìn Tống Khanh, dừng một chút rồi mới cung kính gọi một tiếng “anh”.
Đêm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, anh ấy mới xử lý chuyện của Hoàng Trầm Giai được một nửa thì đã bị gọi đến bệnh viện.
Mãi đến khi trở về Lục Bộ, nhờ đội viên kiểm tra viên đan dược đó thì họ mới phát hiện ra bóng dáng của Tống Khanh và vị đạo trưởng trong núi qua camera giám sát đã lấy từ Đại học Đế Đô.
Nhất là cảnh Tống Khanh dễ dàng giải quyết Hoàng Trầm Giai chỉ bằng một chiêu, thật khiến mọi người kinh ngạc.
Hơn nữa, chuyện đã xảy ra tại cuộc đấu giá Hội Huyền học hôm qua cũng khá rầm rộ, cho nên bây giờ Ngô Hạo nhờ Ngô Lục Lục điều tra xem thì đương nhiên anh ấy đã biết được thân phận của Tống Khanh.
—— Ngoài việc là sư đệ của Tô Tái Tái ra thì anh còn là hội trưởng chưa từng lộ mặt của Hội Huyền học!
Khó trách sao bây giờ anh ấy gặp lại Tống Khanh lại trông câu nệ hơn hôm qua.
Tống Khanh khẽ gật đầu với Ngô Hạo rồi nhìn sang Tô Tái Tái.
Tô Tái Tái cùng anh bốn mắt nhìn nhau, rồi chợt hiểu ra “ồ” một tiếng, cô như thể cuối cùng đã nhớ đến điều gì đó dưới sự nhắc nhở của Tống Khanh, cô nhìn Ngô Hạo nói: “Đàn anh Ngô, tôi có mang theo một thứ tới đây, anh xem qua nhé.”
Cô vừa nói vừa nhìn Tô Hồng Bảo, kêu một tiếng “bé ngỗng”, ra hiệu cậu đưa đồ cho Ngô Hạo.
Tô Hồng Bảo gật đầu rồi đưa đồ cho phụ tá A Lai bước tới nhận lấy.
Trong khoảnh khắc sang tay, thứ được đựng trong ống tre dường như cảm nhận được nguy hiểm, nó đột nhiên giãy giụa dữ dội, khiến người ta có thể cảm nhận được điều đó qua ống tre.