Tô Tái Tái dừng lại, đang định cười gọi: “Đàn chị.”
Thì thấy vẻ mặt Khúc Nhiên đang rất lo lắng, nụ cười trên mặt cô lập tức nhạt đi, đợi tới khi Khúc Nhiên tới gần thì cô lập tức hỏi: “Sao vậy đàn chị, có chuyện gì vậy ạ?”
“Đàn em.” Khúc Nhiên chạy tới thở hổn hển, nhanh chóng nói: “Tiểu Vi… bị Chung Trần Thuận bắt đi rồi.”
Ánh mắt Tô Tái Tái lập tức trở nên nghiêm túc, vốn đang định nhấn nút gọi cho Tống Khanh, cô nhanh chóng đổi sang gọi cho Đại Vi, đồng thời bấm loa ngoài để cho Khúc Nhiên cùng nghe.
Điện thoại vừa đổ được hai tiếng thì đã được bắt máy, mà người nghe điện thoại chính là Chung Trần Thuận.
“Chung Trần Thuận?” Tô Tái Tái nhíu mày hỏi: “Đại Vi đâu?”
Tiếng cười đắc ý của Chung Trần Thuận truyền ra từ đầu máy bên kia, sau đó mới nói: [Đương nhiên là đang ở chỗ của tôi làm khách rồi.]
Chung Trần Thuận hơi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: [Có điều… nếu như cô muốn cô ta trở về nguyên vẹn thì cũng dễ thôi, cô tới đổi với cô ta là được.]
Khúc Nhiên đứng ở một bên nghe thế thì lập tức nôn nóng nói: “Đàn…” chữ em còn chưa kịp nói ra thì đã bị Tô Tái Tái làm ra hành động ngăn chặn lại.
Ánh mắt trầm xuống, hạ giọng hỏi: “Đang ở đâu?”
[Sảng khoái!]
Chung Trần Thuận cười to, dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: [Có điều… cô chỉ có thể tới một mình mà thôi. Nếu không thì… tôi không dám đảm bảo sự an toàn của Đại Vi đâu đấy.]
Đại Vi bị bịt miệng và bị trói ở trên ghế, nghe thế thì lập tức giậm chân phát ra tiếng nghẹn: “Ô ô ô!” muốn kêu Tô Tái Tái đừng tới.
Chung Trần Thuận thấy thế thì trừng mắt nhìn về phía cô ấy, quát lớn: “Câm mồm!”
Vệ sĩ đứng ở hai bên lập tức bước tới đè Đại Vi lại, khiến cho cô ấy không thể động đậy được.
Chung Trần Thuận đang dùng điện thoại của Đại Vi và mở loa ngoài nên Tô Tái Tái và Khúc Nhiên có thể nghe rõ được tiếng động ở phía bên đó.
Khúc Nhiên nghe thấy tiếng “Ô ô ô” của Đại Vi thì càng sốt ruột hơn, ngẩng đầu lên nhìn Tô Tái Tái định nói thì bị ánh mắt của cô dọa sợ.
Sau khi vệ sĩ đã làm cho Đại Vi yên lặng thì lúc này Chung Trần Thuận mới hài lòng nghiêng đầu nói tiếp: [Nhớ kỹ, cô phải tới một mình, lúc nãy tôi có nghe tiếng của người khác ở bên cạnh cô đó.]
“Yên tâm.” Tô Tái Tái bình tĩnh trả lời: “Tôi đương nhiên sẽ tới một mình. Như thế thì…”
Cô hơi dừng lại, ánh mắt sắc bén: “Dễ dàng làm việc hơn.”
Vốn Chung Trần Thuận còn đang cười to, nhưng nghe thấy lời của Tô Tái Tái thì đột nhiên giật mình một cái.
Rõ ràng là giọng nói của Tô Tái Tái rất bình thường, nhưng không hiểu sao nó lại mang tới cho Chung Trần Thuận một cảm giác lạnh sống lưng.
Đại Vi vốn đang bị trói ở một bên, muốn tạo ra tiếng động, nghe thấy thế thì cũng ngẩn ngơ, rồi hoàn toàn yên lặng.
“Gửi địa chỉ qua điện thoại cho tôi.” Tô Tái Tái nói xong thì cúp máy.
Lúc này Khúc Nhiên mới bình tĩnh lại, cô ấy nhìn Tô Tái Tái nói: “Đàn em, em định đi tới đó một mình thật sao?”
Sau đó lại lo lắng nói: “Hay là chị đi cùng với em nhé.”
Tô Tái Tái lắc đầu: “Không cần đâu ạ, đàn chị, chị ở lại đây giúp em báo tin cho người khác.”
“Hả?” Khúc Nhiên giật mình, cô ấy sững sờ nhìn Tô Tái Tái, có chút không chắc lắm hỏi lại: “Đàn em, ý của em là…?”
Tô Tái Tái cười một cái, chớp chớp mắt với Khúc Nhiên: “Em chỉ nói là em sẽ tới một mình nhưng em không hề nói là sau khi em tới đó thì chị sẽ không dẫn người khác tới nha.”
Khúc Nhiên nghe thế thì gật đầu lia lịa.
Tô Tái Tái thấy thế, mỉm cười vẫy tay với cô ấy, sau đó lập tức lại gần, nghe cô ấy nói cũng gật đầu hiểu ý.
Mà ở nơi khác, sau khi Chung Trần Thuận bị Tô Tái Tái cúp điện thoại, thì ngỡ ngàng vài giây rồi mới bật cười thành tiếng, nhìn về phía Đại Vi rồi nói: "Đại Vi, đàn em này của cô tính tình cũng ghê gớm thật đấy."
Đại Vi bị bịt miệng, vốn dĩ không thể nói được, chỉ có thể nhìn anh ta chằm chằm.
Chung Trần Thuận thấy biểu cảm này của cô ấy thì ra hiệu cho vệ sĩ, tên vệ sĩ hiểu ý nên lập tức gỡ băng dính bên ngoài miệng của Đại Vi ra.
Đại Vi cố gắng chịu đựng cơn đau mà không phát ra tiếng kêu nào, sau khi thở hắt ra một hơi mới ngẩng đầu lên một lần nữa rồi trừng mắt với Chung Trần Thuận: "Chung Trần Thuận! Tôi cảnh cáo anh mau thả tôi ra! Nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh dễ dàng đâu!"
"Yên tâm đi cô cả Đại." Chung Trần Thuận trả lời nấn ná, tỏ vẻ không qua tâm xua tay: "Tôi biết gần đây danh tiếng của gia đình cô cũng đang khá nổi nên sẽ không làm vậy với cô. Hơn nữa..."
Chung Trần Thuận ngừng lại một chút, nhìn Đại Vi từ trên xuống một lượt sau đó lại dời tầm mắt đi chỗ khác và cười khẩy: "So với cô, Tô Tái Tái hợp khẩu vị của tôi hơn."
Nói thì nói thế, nhưng trên thực tế Chung Trần Thuận đúng là không dám làm gì Đại Vi cả.
Nhắc đến thì cũng kỳ lạ thật, rõ ràng anh ta mới đi khỏi thủ đô chưa bao lâu, ai mà có biết sau khi anh ta về lại thì, nhà họ Đại lại trở thành đối tượng lấy lòng của không ít kẻ.
Chung Trần Thuận cũng không muốn vì Đại Vi mà lại bị đá ra khỏi thủ đô.
Đại Vi nghe vậy thì cười khẩy: "Khẩu vị của anh? Chung Trần Thuận, anh không sợ Tiểu Tái nhà tôi đánh gãy răng anh sao!
Tôi thấy anh chán sống mới dám đi trêu chọc Tiểu Tái nhà tôi! Anh cũng không biết đường đi hỏi thăm thử xem em ấy là ai!"
"Là ai?" Chung Trần Thuận cười khẩy: "Không phải chỉ là con nhóc từng được lên sóng [Huyền Linh Sư], được Huyền Học Viện các cô tranh giành bằng được à. Vậy thì càng tốt hơn."
Chung Trần Thuận nhấp một ngụm từ ly rượu vang đỏ, sau đó lại nói năng đắc chí: "Chờ tôi có được cô ta rồi, đến lúc đó chúng tôi sẽ trở thành người một nhà rồi."
"Nếu đã là người một nhà, tất nhiên những việc sau này cô ta làm đều phải vì tôi rồi."
Chung Trần Thuận suy nghĩ như vậy thì không khỏi bật cười hả hê, cảm thấy mắt nhìn người của mình rất tuyệt.
Cô gái mà anh ta chú ý từ cái nhìn đầu tiên lại là người mà Huyền Học Viện tranh nhau chiêu mộ.
Nói không chừng. . . đợi đến khi anh ta có Tô Tái Tái trong túi rồi, vị thế trong nhà họ Chung của anh ta cũng sẽ nâng cao một bậc?
Chung Trần Thuận càng nghĩ càng thấy rất có lý, lại càng kiên định với quyết tâm bắt Tô Tái Tái cho bằng được ở trong lòng mình.
Anh ta chìm đắm vào suy nghĩ của mình mà không hề để ý đến vẻ mặt kinh ngạc, mở to mắt ra nhìn của Đại Vi sau khi anh ta nói những lời đó.
Dáng vẻ đó chỉ con thiếu nước hét vào mặt Chung Trần Thuận một câu "Anh điên rồi à?!" thôi.
"Chung Trần Thuận, tôi thấy anh rời khỏi thủ đô quá lâu rồi, để tôi nói cho anh biết..."
Đại Vi hoàn hồn, lúc đang chuẩn bị giải thích rõ ràng với Chung Trần Thuận về thân phận của Tô Tái Tái, nhưng Chung Trần Thuận cũng không quay đầu lại nữa mà chỉ phất tay.
Vệ sĩ lại lập tức dán miếng băng keo lên miệng đem Đại Vi lần nữa.
Đại Vi chỉ có thể “ưm ưm” vài tiếng rồi phẫn nộ trừng mắt với Chung Trần Thuận.
"Tôi chẳng muốn nghe cô nói nhảm."
Chung Trần Thuận trông thấy vậy mới mở miệng, quay đầu liếc nhìn vệ sĩ rồi nói: "Đưa cô ta đến căn phòng sát vách đi, đợi lát nữa đừng đến đây làm mất hứng của tôi."
Vệ sĩ im lặng làm theo, kéo lấy thành ghế mà Đại Vi bị trói vào, rồi đẩy cả ghế lẫn người đi.
Chờ đến khi thấy đồng nghiệp kéo Đại Vi đến một căn phòng khác chỉ được ngăn cách bởi một một tấm bình phong, lúc này một tên vệ sĩ khác mới bước lên nói thì thầm với Chung Trần Thuận: "Cậu chủ, vừa rồi tôi nghe giọng điệu của cô Đại thì hình như cô Tô này..."
Không đợi anh ta nói hết lời, Chung Trần Thuận đã phất tay cắt ngang, nổi giận trừng mắt với anh ta rồi lên tiếng: "Chẳng lẽ trước giờ cậu nghe chưa đủ mấy kiểu nói phô trương phóng đại như thế này à?"
Anh ta ngừng lại nở một nụ cười đắc ý rồi lại nói tiếp: "Cậu nghĩ đi, trước kia chúng ta trót lọt, sau đó ai dám chống đối? Hơn nữa..."
Anh ta lại ngừng lại, giơ ngón tay cái chỉ về hướng nào đó sau lưng, vừa chỉ còn nói: "Đều được quay lại ở đây."
Hai tên vệ sĩ này đi theo Chung Trần Thuận, cũng đã giúp anh ta làm không ít việc ác.
Hiện tại, sau khi nghe Chung Trần Thuận nói như vậy, cũng gật đầu yên lòng.
Thậm chí anh ta còn cười cười tự giễu: "Chắc hẳn là do tôi nghĩ nhiều quá thôi?"
"Cậu suy nghĩ nhiều gì chứ, tôi thấy cậu mới theo chân tôi đến thành phố C một chuyến, lá gan đã bé đi rồi."
Chung Trần Thuận cười châm biếm: "Nhưng mà không sao cả, bây giờ chúng ta quay về rồi. Từ từ tập cho to lại là được rồi?"
"Vâng, cậu chủ nói đúng." Vệ sĩ nở nụ cười cúi đầu khom lưng.