Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 589.




Đang lúc hai người đó đang nói đùa thì vang lên một tiếng "Oành!!", cánh cửa cửa lớn của căn phòng đặt riêng đang đóng kín lại bị đá văng bởi một cú đá từ bên ngoài của ai đó

Cả Chung Trần Thuận và vệ sĩ đều sững sờ, cùng nhau nhìn về phía cửa.

Liếc mắt thì trông thấy hình ảnh Tô Tái Tái đang rút chân về, phủi những mảnh gỗ vụn trên vai rồi thản nhiên đi đến.

…Vừa nãy, lúc cô mạnh mẽ đá văng cửa lớn thì có một một ít tro bụi rơi ra.

"Tô Tái Tái! Cô... ? !"

Chung Trần Thuận hoàn hồn đứng dậy trừng mắt nhìn về phía cô.

Lúc đặt tay chống lên bàn, anh ta vô ý quơ phải ly rượu vang đỏ trên bàn, rượu ở bên trong lập tức tràn ra đầy bàn.

"Hả?" Tô Tái Tái nhìn về phía Chung Trần Thuận, sau khi cô chiêm ngưỡng vẻ mặt kinh ngạc của anh ta trong chốc lát thì mới vừa cười vừa nói: "Không phải anh bảo tôi đến đây à?"

Sao bây giờ lại thể hiện nét mặt kinh ngạc như kiểu "Sao cô lại xuất hiện ở đây thế?!"?

"..." Chung Trần Thuận nhìn cô chằm chằm, không nói nên lời trong một khoảng thời gian ngắn.

Đúng là anh ta có bảo cô đến, nhưng cũng... không ngờ rằng Tô Tái Tái lại có thể đến nhanh như vậy mà!

Rõ ràng... Từ Đại học Đế Đô đến đây ít nhất cũng phải mất hai mươi phút. Sao cô ta có thể đến đây nhanh như thế chứ?!

Đang lúc mấy người Chung Trần Thuận vẫn đang thắc mắc thì âm thanh “ưm ưm” của Đại Vị truyến đến từ một phía, Tô Tái Tái quay đầu tìm kiếm, sau khi trông thấy Đại Vi qua tấm bình phong, cô cụp mắt nhìn xuống thì thấy trước mặt có một cái ghế.

Tô Tái Tái thẳng thừng nhấc chân lên đá một cái, chiếc ghế bị cô đá bay rồi sau khi đụng vào làm tấm bình phong ngã ầm xuống đất thì để lộ ra Đại Vi.

Đại Vi thấy thế thì kích động đến mức giậm chân.

Mà Chung Trần Thuận, thì cứ sững sờ ở đó, nhìn vào tấm bình phong ngã ngổn ngang dưới đất mà không thể lấy lại tinh thần trong chốc lát.

Tô Tái Tái cũng không thèm liếc nhìn anh ta nữa, chỉ quan sát Đại Vi rồi mỉm cười lên tiếng: "Đàn chị Đại, chị không sao chứ?"

Đại Vi lập tức lắc đầu như lắc trống bỏi.

"Ừm. Không có việc gì là tốt rồi." Tô Tái Tái gật đầu, sau đó mới chuyển hướng nhìn về phía Chung Trần Thuận, bẻ khớp cổ sang hai bên rồi nở nụ cười với anh ta.

"Bây giờ đến chuyện của anh rồi."

Chung Trần Thuận hoàn hồn, ngẩng đầu lên thì va phải ánh mắt của Tô Tái Tái, lại bị giật mình bởi ánh mắt lạnh băng của cô, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

Không chỉ như thế, thậm chí anh ta còn không tự chủ được mà lùi lại một bước, nở nụ cười cới cô: "... Chờ một chút, có thể, chắc là có chút hiểu lầm..."

"Hiểu lầm?" Tô Tái Tái nhắc lại, sau đó lướt nhìn thoáng qua chỗ nào đó đằng sau anh ta rồi lại nhìn lại khuôn mặt Chung Trần Thuận, cô nhìn chằm chằm anh ta, cười như không cười: "Cũng đã chuẩn bị đầy đủ như thế, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống hiểu lầm đâu..."

"... ?!" Chung Trần Thuận hoảng sợ trừng trừng nhìn Tô Tái Tái, không chắc chắn rằng có phải cô đã phát hiện camera bản thân đã giấu ở đó từ sớm rồi hay không.

Anh ta định há miệng nói chút gì đó, lại đột nhiên phát hiện chính mình không thể phát ra âm thanh.

"Vốn dĩ vừa nãy tôi cũng định không tự mình ra tay." Tô Tái Tái thở dài, ngước mắt nhìn về phía Chung Trần Thuận, lại dịu dàng nói tiếp: "Nhưng cũng tại các anh cho tôi cơ hội để ra tay."

"Coi như đã giao mình đến tận cửa rồi..." Tô Tái Tái cười.

"Tôi cũng chỉ đành cố gắng vui vẻ nhận thôi."

Mồ hôi lạnh của Chung Trần Thuận nhỏ xuống từ thái dương.

… hình như anh ta đã hiểu sơ sơ ý trong lời nói của Đại Vi rồi.

Nhưng.

Đã muộn rồi.

Lúc Khúc Nhiên dẫn người nhà họ Chung đi tới thì phòng riêng đã bừa hết cả lên rồi.

Đặc biệt là bàn tròn đã gãy làm đôi, sụp cả xuống làm cho đám vệ sĩ do quản gia Chung dẫn tới không nhịn được mà hít khí lạnh.

Cái bàn kia làm bằng gỗ đặc luôn đó! Mà giờ nó không những gãy làm đôi, còn văng ra rất xa.

Chung Trần Thuận và vệ sĩ thì càng không cần nói, nằm trên mặt đất r.ên rỉ chứ không dám gào mồm lên.

Giờ phút này, Tô Tái Tái mới cởi trói cho Đại Vi.

Khúc Nhiên thấy thế thì vội chạy vào, vẻ mặt nôn nóng: “Đàn em, Tiểu Vi! Hai người có làm sao không thế?”

Đại Vi nhịn đau xé miếng băng dán miệng, thở “òa” một tiếng rồi mới nhìn về phía Khúc Nhiên, lắc đầu cười: “Không sao cả, Khúc Nhiên nãy cậu có thấy không?”

Tiểu Tái siêu ngầu luôn!

Đại Vi đại diện cho người kể chuyện dưới gầm cầu, kể lại cho Khúc Nhiên vô cùng chân thật về tư thế oai hùng của Tô Tái Tái, nhưng quản gia Chung lại ngắt ngang lời cô.

“Cô Tô, xin lỗi cô, hóa ra lại khiến cô gặp phải chuyện này.” Quản gia Chung cúi đầu xin lỗi Tô Tái Tái.

Dừng lại đôi chút rồi quay về phía Đại Vi, bổ sung: “Cô Đại, đã khiến cô sợ hãi rồi ạ.”

Đại Vi bĩu môi, nhưng nghĩ lại quan hệ của em họ Chung Tử Ngang với mình cũng không tồi, bản thân mình cũng không ghét đứa em họ kia tới thế nên mới gật đầu với quản gia Chung: “Quản gia Chung, việc này không liên quan tới mọi người, do Chung Trần Thuận làm ra thôi.”

Đại Vi nhắc tới đây lại trừng mắt về phía Chung Trần Thuận.

Lúc này, Chung Trần Thuận đã được người nhà họ Chung đỡ dậy nhưng vẫn còn lảo đảo, gục đầu mà “đứng” ở đó.

Đợi đám người Tô Tái Tái nói xong, đợi quản gia Chung phân phó xem sẽ xử lý Chung Trần Thuận như thế nào.

Quản gia Chung nghe thấy Đại Vi nói như thế, biểu cảm dần buông lỏng, cảm kích gật đầu với cô, rồi lại nhìn về phía Tô Tái Tái, thấp thỏm mở miệng: “Cô Tô, cô xem… cái này…”

Tô Tái Tái nhìn Đại Vi rồi lại nhìn về phía quản gia Chung, cười nói: “Chú quản gia à, nếu như chị Đại đã không truy cứu thì tất nhiên là cháu cũng thế. Chẳng qua…”

Cô hơi ngừng lại, liếc mắt nhìn Chung Trần Thuận rồi chậm rãi bổ sung: “Chẳng qua cháu không muốn nhìn thấy người này xuất hiện trước mặt cháu lần nào nữa. Nếu còn thêm một lần…”

Tô Tái Tái cười nói: “Cháu không cam đoan rằng anh ta có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?”

Giọng điệu có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng ngữ điệu lại lạnh lẽo thấu xương.

Đến cả quản gia Chung cũng không nhìn được mà sợ hãi, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tái Tái.

Nhưng nhìn ánh mắt quá bình tĩnh khi đang nói sự thật của cô thì lại vội cung kính cụp mắt, lên tiếng: “Cô Tô cứ yên tâm, nhà họ Chung bảo đảm Chung Trần Thuận chắc chắn sẽ không xuất hiện trước mặt cô thêm một lần nào nữa đâu ạ.”

“Vâng ạ.” Tô Tái Tái gật đầu, cười nói: “Làm phiền chú rồi ạ.”

Quản gia Chung vội nói: “Đâu nào có ạ.” Rồi vung tay bảo đám người mang Chung Trần Thuận cùng với đám vệ sĩ của anh ta.

Cả đời này Chung Trần Thuận đừng mong về nước.

Đám người rời đi rồi, Đại Vi vẫn còn trừng mắt nhìn theo Chung Trần Thuận, oán hận với Tô Tái Tái cùng với Khúc Nhiên: “Dễ dàng với anh ta quá rồi đó.”

Cô ấy ngừng lại chút rồi bổ sung thêm: “Mình còn không biết trước kia anh ta đã hại biết bao nhiêu người bằng cách này rồi nữa.”

Khúc Nhiên mới đến đây nên không hiểu hết ý của Đại Vi là như thế nào. Nhưng sau khi xem camera mà Đại Vi đưa cho thì mới nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ.

Khúc Nhiên gật đầu phụ họa theo lời của Đại Vi.

“Đúng là quá dễ dàng cho anh ta rồi.”

“Yên tâm đi.” Tô Tái Tái thấy vẻ mặt hai người vô cùng phẫn uất thì mở miệng nói luôn: “Sau này anh ta không thể làm hại bất cứ ai nữa đâu.”

Đúng hơn là sẽ không dám hại ai, hay làm chuyện gì quá đáng cả.

Tô Tái Tái cười nói, đối mặt với vẻ dò hỏi của hai người Khúc Nhiên thì chỉ lắc đầu rồi nói: “Đi thôi, chúng ta về thôi.”

Nói rồi cô đi ra ngoài đầu tiên.

Đại Vi thấy thế thì vội đuổi theo sau, vẫn không nhịn được tò mò mà dò hỏi: “Tiểu Tái này, rốt cuộc thì mới nãy em đã làm gì Chung Trần Thuận vậy?”

“Cũng không có gì đâu ạ.” Tô Tái Tái nói với vẻ vô cùng tùy ý: “Chẳng qua thả quỷ hương vào trong cơ thể anh ta thôi ạ.”

“Quỷ hương á?” Đại Vi ngờ ngợ hỏi lại.

Lần trước ở trong đại hội đánh giá đan dược cô ấy đã nghe qua cái tên này nhưng lại không rõ công hiệu của nó là như thế nào.

Đúng lúc cô ấy đang tính hỏi thì lại lơ đãng nhìn thấy sắc mặt Khúc Nhiên có hơi khác lạ.

“Khúc Nhiên, cậu làm sao thế?”

“… không sao đâu.” Khúc Nhiên đổi qua sắc mặt hòa nhã, dừng lại chút rồi quay qua nhìn Đại Vi, giải thích hộ Tô Tái Tái: “Quỷ hương thực chất là một loại hương liệu có thể thu hút quỷ.”

Lúc trước cô ấy và đám người Miêu Đại Yên đã “may mắn” gặp phải.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận