Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 590.




Chỉ một nén thôi, trời nóng chảy mỡ cũng không cần bật điều hòa luôn.

Đại Vi cũng không phải đứa khờ, vừa nghe thấy Khúc Nhiên nói như thế kết hợp với liên tưởng của bản thân thì hiểu được ra ngay.

Cô ấy mở to mắt kêu “a” ra vẻ kinh ngạc lắm, quay qua nhìn Tô Tái Tái với ánh mắt vô cùng hâm mộ.

Tô Tái Tái tiếc nuối nhún vai: “Thì em cũng không còn cách nào khác cả, phùng cửu nên không tiện ra tay.”

Đại Vi nghe mà gật đầu như trống bỏi: “Tiểu Tái à, nhiêu đó là đủ rồi!”

Còn cái gì sung sướng hơn là dao cùn mài thịt đâu?

Cô ấy tin là từ giờ trở đi, từng ngày trôi qua Chung Trần Thuận sẽ sống trong cuộc sống sợ hãi không biết tên, cho tới khi chết.

Xứng đáng.

Cuối cùng Đại Vi cũng thu lại chút tủi thân của mình, quay về tới đại học Đế Đô xong thì hai người dẫn cô ấy tới phòng y tế, kiểm tra và chắc chắn kết quả không có vấn đề gì thì ba người họ mới rời đi.

Nửa đường họ còn đi tới nhà kính của Tô Tái Tái, lấy hộp gỗ mà Bạch Ngữ Dung mang tới đền tội.

Đại Vi thấy thế thì nói chuyện phiếm thôi: “Tiểu Tái, cái này là gì vậy?”

“Mới nãy Bạch Ngữ Dung đưa tới cho em, bảo là quà xin lỗi.”

Ôi vãi, có chuyện này luôn hả.

Khúc Nhiên với Đại Vi bốn mắt nhìn nhau, vốn chỉ định nói chuyện phiếm thôi nhưng nghe thấy Tô Tái Tái nói như thế thì lại càng thấy tò mò với hộp gỗ.

Hai người họ lại gần Tô Tái Tái, Đại Vi thì cười hì hì nhìn tay cô hỏi: “Tiểu Tái, rốt cuộc thì Bạch Ngữ Dung cầm cái gì tới xin lỗi em vậy?”

“Em cũng không biết nữa.” Tô Tái Tái lắc đầu: “Bé Ngỗng nhận hộ em, em còn chưa mở ra xem nữa.”

Đám người Bạch Ngữ Dung vừa mới rời đi thì cô đã bị Ngô Thẩm Văn mời tới văn phòng, sau đấy thì gặp chuyện của Đại Vi.

Đại Vi nghe xong thì lại càng tò mò. Cô ấy chớp mắt ra vẻ đáng yêu: “Thế em mau mau mở ra xem đi?”

Tô Tái Tái thấy thế thì cười, dứt khoát đưa luôn hộp gỗ cho cô ấy: “Thế chị mở ra xem nè.”

Được luôn!

Cô ấy rất thích cảm giác unboxing luôn í.

Đại Vi không hề từ chối, cười hì hì nhận lấy. Lúc này Khúc Nhiên cũng tò mò mà ngó vào xem.

Cho tới khi Đại Vi lấy ra một quyển sách, vẻ mặt ngờ ngợ.

“Ủa cái gì thế này?” Đại Vi lật trái lật phải rồi nhìn về phía Tô Tái Tái: “Một quyển sách ấy hả? À, nửa quyển.”

“Hơn nữa lại còn là nửa quyển bị xé mất mấy tờ cơ.” Khúc Nhiên thò vào nhìn, quan sát một lúc rồi nói.

Đại Vi nghe thấy thế thì lật tới cuối xem “Òa” lên một tiếng nhìn về phía Tô Tái Tái: “Tiểu Tái, rốt cuộc đây là sách gì vậy? Lại còn lấy ra làm quà xin lỗi là không biết xấu hổ hả?”

Tô Tái Tái nghe thấy thế đang định nói gì đó, mắt lơ đãng nhìn thấy nội dung sách nở nụ cười, tầm mắt lại dừng lên cuốn sách.

“Chị Đại ơi, cho em mượn xem chút.”

“Oke.” Đại Vi gật dầu, thành thật mà đưa sách cho Tô Tái Tái.

… Không sai.

Tô Tái Tái thản nhiên lật xem nội dung trong sách, hai mắt khẽ rũ xuống rồi từ từ nhắm lại, trông cô có chút trầm ngâm.

Đại Vi và Khúc Nhiên nhìn dáng vẻ này của Tô Tái Tái, họ nhìn nhau rồi lại nhìn cô.

“Đàn chị Đại, phiền chị để cuốn sách này lại dùm em.” Tô Tái Tái ngước mắt lên, đưa cuốn sách cho Đại Vi.

“À, được.” Đại Vi gật đầu nhận lấy, hỏi: “Tiểu Tái, rốt cuộc đây là cái gì vậy?”

Ngay lúc Tô Tái Tái định nói gì đó thì một tiếng “Tô Tái Tái!” đã cắt ngang lời của cô, cả ba người đều ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Người đến lại là người của nhà họ Hứa.

“Tiểu Tái, họ là…” Đại Vi nhìn thấy một ông cụ chống gậy đang được dìu bởi một người phụ nữ trung niên và dẫn theo vài người khác đang đi về phía họ, cô ấy vừa hỏi vừa nhìn Tô Tái Tái.

Tô Tái Tái mặt không cảm xúc, nhìn ông cụ Hứa đang đến gần, chỉ nhàn nhạt nói: “À, đó là ba của Hứa Tần Nhã.”

Ba của Hứa Tần Nhã? Vậy chẳng phải là… ?!

Đại Vi và Khúc Nhiên nhìn nhau rồi mới đồng loạt nhìn Tô Tái Tái.

Lúc này, ông cụ Hứa đã đến gần, đập cây gậy trên tay xuống đất rồi nhìn Tô Tái Tái với sắc mặt xanh mét, trầm giọng nói: “Tại sao mợ gọi cho cháu mà cháu không bắt máy?”

Tô Tái Tái nhướng mày không lên tiếng, chỉ khẽ dời mắt nhìn sang người phụ nữ đang dìu ông cụ Hứa.

Sau khi ánh mắt chậm rãi di chuyển quanh mặt của bà ta một vòng thì cô mới lại nhìn sang ông cụ Hứa, lặp lại: “Mợ?”

Vẻ mặt của cô đầy sự nghi ngờ, như thể đang nói rằng “Là ai?” vậy.

Điều này khiến cho ông cụ Hứa giận đến lại đập gậy xuống đất.

Nhưng ông ta mới mở miệng chưa kịp lên tiếng thì Giang Nhược, con dâu đang dìu ông ta đã gọi “Ba”.

Sau khi ông cụ Hứa nhìn mình thì Giang Nhược mới nói tiếp với dáng vẻ hiểu chuyện: “Tiểu Tái trong lòng tức giận cũng là chuyện có thể hiểu được, ba để con nói chuyện với con bé nhé.”

“Được thôi.” Ông cụ Hứa hừ lạnh nói, sau khi nói xong, ông ta không quên trừng mắt liếc nhìn Tô Tái Tái.

Như thể đang nói rằng “Nể tình mợ nói chuyện với cháu nên ông sẽ không mắng cháu”.

Nhưng dáng vẻ Tô Tái Tái khoanh tay trước ngực, cười như không cười nhìn mình khiến cho cơn tức giận của ông cụ Hứa lại không ngừng dâng lên.

Nhưng nghĩ đến con trai Hứa Tần Hán còn đang nằm trên giường bệnh và nhà họ Hứa đang rối bời, ông ta mới cố gắng nén cơn tức giận trong lòng xuống.

“Cảm ơn ba.” Dứt lời, Giang Nhược nhìn Tô Tái Tái, xót thương nghẹn ngào nói với cô: “Tiểu Tái, mợ là mợ của cháu. Mặc dù giữa cháu với gia đình đã xảy ra chút chuyện không vui, nhưng… trong nhà đã xảy ra chuyện lớn như vậy thì cháu cũng nên bắt máy của mợ chứ.”

“Xin lỗi.” Tô Tái Tái ngắt lời của bà ta, buồn cười nói: “Trước giờ tôi đều không bắt máy của người lạ. Với lại, làm ơn bà đừng có vừa tới đã nhận họ nhận hàng, có chuyện gì thế?”

Sau đó, cô lại nhìn ông cụ Hứa và những người đứng phía sau họ, đảo mắt nhìn quanh rồi lại nhìn Giang Nhược, nói tiếp: “Đừng làm như tôi thân với các người lắm vậy.”

Lúc này, ông cụ Hứa không nhịn được nữa, hừ một tiếng rồi lập tức trợn mắt nhìn Tô Tái Tái, lớn tiếng nói: “Ăn nói kiểu gì vậy! Trên người cháu đang mang dòng máu của nhà họ Hứa, mà bây giờ lại nói ra những lời như vậy!”

Dừng một chút, ông ta lại lên tiếng với vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Ông tạm thời không tính toán với cháu về chuyện đã xảy ra ở hội đánh giá đan dược trước đó, mau lên!

Viên Đan Hồng cấp hai đâu? ! Tình trạng hiện giờ của cậu rất tệ, cháu mau đưa cho mợ đi. Ngoài ra…”

Ông cụ Hứa hạ giọng, nhìn Tô Tái Tái rồi nói tiếp: “Nghe nói cháu khá thân với giáo sư Chu và giáo sư Nghiêm đúng không?

Cháu gọi cho hai giáo sư và nói rằng tối nay ông sẽ mời họ ăn một bữa để nói rõ về tình hình của cậu.”

“Đến lúc đó cháu cũng tới nói giúp vài câu.”

Đại Vi và Khúc Nhiên ở bên cạnh nghe đến ngớ người.

Sao lại có người ăn nói hùng hồn đến vậy?

Đừng nói là Tô Tái Tái, ngay cả những người ngoài như họ nghe thôi mà cũng không khỏi thấy tức.

“Ông bị cái gì vậy?! Cứ ở đó tự biên tự diễn suốt.”

Đại Vi không nhịn được nói: “Tại sao Tiểu Tái phải đưa Đan Hồng cấp hai cho các người?!”

Nghe vậy, ông cụ Hứa lập tức dữ tợn trừng mắt nhìn Đại Vi, sau khi nhìn rõ thì ông ta đại khái nhận ra cô ấy là ai, nên cố gắng dịu vẻ mặt xuống nói: “Thì ra là cô chủ nhà họ Đại. Cô Đại à, đây là chuyện nhà họ Hứa của tôi, mong cô đừng nhúng tay vào.”

“Chuyện nhà ư?” Ngay khi ông ta vừa dứt lời thì Khúc Nhiên ở bên cạnh không nhịn được bênh vực: “Ông họ Hứa, nhưng Tiểu Tái họ Tô mà.”

Khúc Nhiên khác với Đại Vi, cô ấy vừa dứt lời thì ông cụ Hứa lập tức trừng mắt nhìn cô ấy vì thấy cô ấy lạ mặt, ông ta lớn tiếng nói: “Con nhóc không biết ở đâu ra, chen miệng vào mà chả có chút phép tắc gì cả?!”

Đại Vi tức giận mở to mắt, hét vào mặt ông ta: “Này! Ông ăn nói cẩn thận chút đi!”

“Cô Đại.” Đại Vi vừa hét xong thì Giang Nhược ở bên cạnh lập tức lên tiếng: “Tôi biết cô thân với cô gái này nên mới nói giúp cho. Nhưng đôi khi…”

Giang Nhược dừng lại, liếc nhìn về phía Khúc Nhiên, ánh mắt còn chưa rơi vào Khúc Nhiên thì bà ta lập tức rời mắt đi, lại nhìn Đại Vi và nghiêm túc nói: “Kết bạn thì phải quan sát cẩn thận, nếu không, vô tình kết thân với bạn xấu thì có lẽ cô sẽ giống với Tiểu Tái nhà tôi đấy.”

Đại Vi giận đến trợn tròn mắt, nhưng lại nghẹn họng không biết nên mắng từ đâu mới phải.

Giang Nhược không quan tâm cô ấy sẽ trả lời như thế nào, mà bà ta lại nhìn Tô Tái Tái, nhỏ nhẹ nói: “Tiểu Tái, cháu đừng giận ông ngoại nữa. Hôm nay ông ngoại và mợ đến tìm cháu, chẳng phải là ông ngoại đã nhượng bộ với cháu rồi sao?


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận