Ba của cháu đến bây giờ cũng không có tin tức gì, trong nhà lại một mớ hỗn độn, liên hệ với Ngữ Dung thì…”
Khi nói đến đây, Giang Nhược dừng lại, rũ mắt xuống trông thật đau buồn, lắc đầu rồi nói tiếp: “Lại không thể liên lạc được, thậm chí cũng không biết được tình hình của chị cả, nên mợ chỉ có thể đến tìm cháu thôi.”
“Bây giờ trong nhà, chỉ có cháu là người có thể dựa dẫm được thôi. Chúng ta là một gia đình, cho dù trước đây có gì đó không phải, không vui đi nữa, với tình hình gia đình hiện giờ thì cũng nên tạm gác lại, đồng tâm hiệp lực trước, không phải sao?”
Bà ta trông chân thành da diết và rất có lý lẽ, nếu bây giờ có người không hiểu chuyện nhìn thấy thì có lẽ họ thật sự sẽ hiểu lầm Tô Tái Tái chỉ là có mâu thuẫn với gia đình mà thôi.
Thậm chí họ sẽ hùa theo nhìn cô bằng ánh mắt trách móc, thầm lẩm bẩm vài câu như “Trẻ con đúng là không hiểu chuyện, ngay cả người già cũng tự mình đến tìm rồi mà vẫn không chịu giúp, đúng là máu lạnh.”
Tô Tái Tái lặng lẽ nhìn Giang Nhược, cho đến khi bà ta dứt lời thì cô mới mỉm cười ung dung nói: “… Đúng là không biết xấu hổ.”
Ngay khi lời này vừa thốt ra, trên mặt Giang Nhược lập tức lộ ra vẻ tổn thương, thế là ông cụ Hứa cũng trừng mắt quát cô: “Sao cháu lại ăn nói với mợ…”
“Tôi không có nói chuyện với ông, câm mồm.” Lời còn chưa dứt, Tô Tái Tái lập tức lạnh lùng nhìn ông cụ Hứa.
Vào khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, ông ta sửng sốt, không ngờ ông ta lại sợ hãi trước ánh mắt của Tô Tái Tái, ông ta cứng họng và những lời còn lại cũng bị kẹt trong cổ họng.
Ngược lại, Giang Nhược lộ vẻ chịu khổ khuyên can ông cụ Hứa: “Ba, kệ đi. Chỉ cần Tiểu Tái có thể giúp và cứu cậu của mình thì cho dù bảo con quỳ xuống cầu xin con bé, con cũng sẵn lòng.”
“Ôi Giang Nhược à…” Ông cụ Hứa bực bội đến đập gậy xuống đất sau khi nghe thấy vậy.
Nhưng ông ta còn chưa nói xong thì đã nghe thấy Tô Tái Tái lạnh lùng nói.
—— “Thế thì bà quỳ xuống xem nào.”
Cái… ?!
Giang Nhược kinh ngạc và cùng ông cụ Hứa quay lại nhìn Tô Tái Tái.
Sau khi thấy cô cười như không cười, nhưng lại không giống như đang nói đùa, lúc này bà ta mới khó tin nói: “Tiểu Tái, cháu… cháu thật sự muốn mợ quỳ sao?”
Giọng điệu của bà ta hơi run rẩy, như thể đã nghe thấy một câu trả lời đau lòng nào đó vậy.
“Dáng vẻ này của bà, với những người không biết còn tưởng rằng từ khi tôi còn nhỏ, bà đã đối xử rất tốt với tôi và thân thiết như hai mẹ con vậy.”
Tô Tái Tái nhìn Giang Nhược bằng ánh mắt lạnh băng, dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng thực ra đừng nói là bà, ngay cả ông già này tôi cũng chỉ gặp qua có một lần mà thôi.”
“Tôi thật sự không biết sao các người lại mặt dày đến vậy, bây giờ lại chạy đến trước mặt tôi để yêu cầu cái này yêu cầu cái nọ.”
“Chính vì cháu là con cháu của nhà họ Hứa!” Ông cụ Hứa đập gậy xuống đất.
Ông ta còn chưa dứt lời thì Tô Tái Tái lập tức phản bác: “Bạch Ngữ Dung mới là con cháu của ông, nhưng tôi thì không.”
Cô dừng một chút, cười nói: “Suy cho cùng vì các người vẫn chưa liên lạc được với Bạch Ngữ Dung nên mới tìm đến tôi để cầu cứu thôi.
Nếu đã là cầu xin giúp đỡ thì được thôi, quỳ xuống cho tôi xem nào. Nói không chừng khi tâm trạng của tôi tốt, tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc lại đấy.”
Tô Tái Tái vừa cười vừa chỉ xuống đất.
“Cô!”
Ông cụ Hứa bực dọc, muốn nói gì đó nhưng bị Giang Nhược ấn mu bàn tay lại, thế là ông ta buộc phải im lặng, để con dâu nói.
“Tiểu Tái, cháu…” Giang Nhược vừa nói đến đây thì lập tức giật mình khựng lại bởi ánh mắt của Tô Tái Tái.
“Cái gì mà Tiểu Tái này Tiểu Tái ơi, bộ Tiểu Tái là để bà gọi sao?” Tô Tái Tái nhìn Giang Nhược nói: “Tôi họ Tô.”
“Cô, cô Tô.” Giang Nhược hèn mọn đổi lại cách xưng hô với Tô Tái Tái, sau đó lại vội vàng giải thích: “Lần này vì nhận được tin nên chúng tôi mới cất công đến tìm cô.”
“Vì nhận được tin nên cất công đến tìm tôi sao?” Cuối cùng Tô Tái Tái cũng nắm được điểm chính, lúc này cô nhớ đến vừa nãy mới gặp mặt, ông cụ Hứa đã bảo cô đưa Đan Hồng cấp hai cho ông ta.
Chứng tỏ ông ta biết viên đan dược đang ở trong tay mình.
Tuy nhiên, lúc ở hội đánh giá đan dược, ai cũng biết cô đã đưa Đan Hồng cấp hai cho nhà họ Mễ.
… Phụng Hồng Bác.
Ngoài ông ta ra, Tô Tái Tái không nghĩ ra được người thứ hai.
Trong lúc Tô Tái Tái đang rũ mắt suy nghĩ cẩn thận thì ông cụ Hứa lúc này mới phát hiện thấy cuốn sách mà Đại Vi vẫn đang cầm trên tay và tạm thời chưa bỏ vào hộp gỗ.
Đôi mắt già nua đột nhiên mở to, lập tức nhanh chân bước tới giật lấy cuốn sách.
Đại Vi kêu lên một tiếng “Á!”, hơi áy náy nhìn Tô Tái Tái.
Cô ấy như thể đang tự trách mình vì không giữ cuốn sách thật kỹ, lẩm bẩm: “Tiểu Tái…”
Mãi đến khi Tô Tái Tái giơ tay ra hiệu rằng “không sao” thì Đại Vi mới thấy yên tâm hơn chút.
—— Thật ra Tô Tái Tái đã nhận ra điều đó trước khi ông cụ Hứa giật lấy, chỉ là cô không ra tay thôi.
Đại Vi cau mày nhìn ông cụ Hứa, nói với vẻ bất mãn: “Ai lại làm như ông chứ, mau trả cuốn sách lại đây, nó là của Tiểu Tái!”
Nghe vậy, ông cụ Hứa cười khẩy, khẽ giơ tay lên để Đại Vi thấy rõ tựa sách, sau đó mới nói: “Trả sao? Cuốn này là bảo vật gia truyền của nhà họ Hứa, tôi còn chưa hỏi sao cô lại lấy được mà bây giờ cô bảo tôi trả lại sao?”
Khi ông ta nói những lời này, nhìn thì có vẻ như đang nói với Đại Vi, nhưng thực ra là ông ta đang nhìn Tô Tái Tái.
Ông ta lộ vẻ mặt chắc chắn, như thể đã nghĩ ra được điều mấu chốt gì đó, ông ta không khỏi cười khẩy gật đầu.
“Tôi luôn nói Ngữ Dung trước giờ đều ngoan ngoãn, tại sao đột nhiên lại cắt đứt quan hệ với gia đình. Bây giờ thấy cô giữ cuốn , tôi có thể đoán ra được gì đó rồi.”
Ông cụ Hứa trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, lớn tiếng mắng: “Có phải cô đã đe dọa Ngữ Dung không?! Bắt con bé không liên lạc với gia đình và bắt con bé tặng cuốn sách này cho cô không?!”
Đại Vi tức giận muốn nói gì đó, nhưng bị Khúc Nhiên ngăn lại và nháy mắt ra hiệu với cô ấy, cho nên Đại Vi mới nặng nề hừ một tiếng rồi im lặng.
Cô ấy chỉ tức giận trừng mắt nhìn đám người ông cụ Hứa, cảm thấy đám người này đúng là quá tệ.
Thay vào đó, trên mặt của Tô Tái Tái lại không có biểu cảm gì cả.
Sau khi ông cụ Hứa la mắng xong, lúc này cô mới lên tiếng: “Bảo vật gia truyền của nhà họ Hứa sao?”
“Đúng vậy!” Ông cụ Hứa nói: “Chỉ tiếc là sau nhiều lần truyền tay, bây giờ cuốn sách chỉ còn lại một nửa. Nhưng cho dù là vậy, chỉ cần hiểu rõ hết nội dung trong sách thì vẫn vô cùng hữu ích, thậm chí…”
Nói đến đây, ông cụ Hứa khựng lại, như thể nghĩ đến điều quan trọng gì đó, mí mắt giật một cái rồi chợt nhìn sang Tô Tái Tái.
“Cô luyện chế ra được viên Đan Hồng cấp hai là vì đã xem sao?!”
Gì cơ?!
Lần này không chỉ Đại Vi, mà đến cả Khúc Nhiên ở bên cạnh cũng trợn to mắt.
Nhưng ông cụ Hứa không quan tâm đến điều này, lập tức cúi đầu xuống lật cuốn sách.
Vừa lật xem thì ông ta lập tức phát hiện mấy trang cuối đã bị xé, thế là ông ta lập tức hỏi: “Những trang cuối cùng đâu rồi?! Cô đã giấu đi rồi hả?!”
“Tốt nhất là cô nên giao nó ra ngay, nếu không thì tôi sẽ không cho cô được yên đâu.”
Ông cụ Hứa nghiêm nghị, sau đó lại nói với lẽ đương nhiên: “Còn viên Đan Hồng cấp hai đó nữa, đó là viên đan dược mà cô đã luyện chế ra theo , cho nên cô phải giao lại cho tôi bảo quản.”
“Nếu tôi không cho thì sao?” Tô Tái Tái nhìn ông ta.
“Thế thì cô đừng trách tôi báo cho Lục Bộ rằng cô đã lấy cắp vật gia truyền của nhà họ Hứa.”
Ông cụ Hứa nhìn chằm chằm vào Tô Tái Tái với ánh mắt lạnh lùng: “Những chuyện liên quan đến Huyền học, một khi dính dáng đến Lục Bộ thì sẽ không thể nào dễ dàng giải quyết được đâu!”
“Ồ, tôi sợ quá. Ông có thể cho tôi một cơ hội được không?” Tô Tái Tái bình thản nói.
“Cô!” Ông cụ Hứa tức giận, giọng điệu đó của Tô Tái Tái đâu nào phải đang cầu xin tha thứ, rõ ràng là muốn chọc tức mình mà.
Trong lòng dâng lên vẻ ác độc, ánh mắt cũng mang theo vẻ lạnh lùng: “Tô Tái Tái, cô suy nghĩ kỹ đi, nếu cô không giao ra thì bây giờ tôi sẽ gọi điện cho Lục Bộ!”
Khi Tô Tái Tái định nói thêm gì đó để chọc tức ông cụ Hứa thì cô khẽ ngước mắt lên nhìn qua chỗ họ trước khi kịp lên tiếng.