Im lặng.
Đáp lại hắn là sự im lặng.
Nàng vờ như không nghe thấy, chỉ có đôi tay kia là tiếp tục làm việc mình cần làm ở trên lưng của hắn.
Tạ Trường Canh quay đầu lại nhìn nàng.
Ánh mắt nàng vẫn tập trung vào chỗ vết thương sau lưng hắn, khuôn mặt cô gái trong vắt như hồ nước. Ánh đèn dầu chiếu lên lông mi đen nhánh rũ xuống của nàng, nó hiện lên hai cái bóng hình cung vừa lạnh nhạt vừa mềm mại nhu mì. Nếu không phải đứa bé kia sống sờ sờ ở trước mặt hắn, nếu không nhìn nàng không hề giống như người phụ nữ đã từng sinh con.
Nàng đặt dao xuống cầm lọ thuốc khêu ra một chút thuốc mỡ đắp lên cho hắn rồi băng lại cho hắn.
– Hằng ngày cho người đổi thuốc, không được để vết thương dính mưa hoặc dính nước.
Nàng nói xong đưa tay về phía hắn, bàn tay trắng nõn mềm mại mang theo chút xúc cảm lành lạnh nhẹ nhàng đặt lên trán hắn thử nhiệt độ cơ thể hắn. Vào khoảnh khắc bàn tay kia đặt lên, Tạ Trường Canh nhắm mắt lại.
Nàng thu tay về rất nhanh.
– Hơi sốt, có lẽ là do vết thương. Tôi kê một đơn thuốc, cứ sắc thuốc theo đơn thuốc, một ngày ba lần, cần phải nghỉ ngơi nhiều.
Hắn từ từ ngồi dậy mặc lại áo vào.
Nàng vẫn không nhìn hắn, dặn dò xong đi đến bên cạnh bàn, đưa lưng về phía hắn lấy giấy bút ra cúi xuống viết đơn thuốc, lúc đang viết chợt nghe thấy tiếng người đột ngột cất lên từ phía sau:
– Mộ thị, rốt cuộc ta đã làm gì có lỗi với nàng mà nàng lại hận ta như thế?
Tay nàng khựng lại, sau đó tiếp tục viết, nói:
– Hôm đó tôi nghĩ Hi Nhi lành ít dữ nhiều cho nên mới mất kiểm soát mà đâm ngài bị thương. Ngài không chấp nhất tôi còn giúp tôi tìm được Hi Nhi về, bất kể thế nào tôi cũng phải cảm ơn ngài…
Một cái bóng phủ xuống, một bàn tay đưa tới nắm lấy bàn tay đang viết đơn thuốc của nàng.
Lông mi Mộ Phù Lan hơi động đậy nhưng vẫn rũ xuống như cũ.
– Ngài buông tay ra để tôi viết đơn thuốc cho ngài… – Nàng nói.
Hắn rút cây bút trong tay nàng ra ném đi. Mực nước còn dính ở trên ngòi bút bắn lên mặt bàn từng chấm đen như sao.
– Nàng biết ta muốn nói gì mà! – Hắn cúi xuống kề sát nàng nói, giọng điệu mang theo nhiều sự sầu muộn.
Mộ Phù Lan ngẩng lên quay mặt sang, chạm vào đôi mắt của Tạ Trường Canh.
Hắn đang nhìn nàng đăm đăm, ánh mắt tối tăm.
Cơ thể Mộ Phù Lan hơi cử động một chút, hắn đã nắm chặt tay nàng vặn người nàng quay hẳn sang phía mình. Nàng nhất thời đứng không vững, cả người hơi nghiêng đi, trán đụng vào cằm hắn. Hơi thở nóng bỏng phất qua mặt nàng, nàng cứ thế mà bị người đàn ông trẻ tuổi này vây ở giữa cái bàn và cơ thể hắn.
Hắn nói:
– Mộ thị, trước đây ta cầu thân với nàng, điều này đã chia rẽ chuyện tốt giữa nàng và người ở Quân Sơn. Nhưng ta lúc đó chỉ đến cầu thân mà không phải bức hôn. Phụ vương nàng đã đồng ý hôn sự của chúng ta là có suy tính của ông ấy, nàng thân là Vương Nữ cho dù lúc đó đã có người trong lòng, nhưng kể từ ngày lệnh tôn đã đồng ý hôn sự, nàng phải lấy trái tim để đối với trượng phu của nàng trước.
– Sau khi hôn ước được thành lập, ta đã tuân thủ lời hứa bảo đảm sự bình an của Trường Sa Quốc. Không những thế, ta cũng không hề cản trở nàng âm thầm sinh con, cũng không làm hại người trong lòng nàng. Hắn chết như thế nào không hề có can hệ gì đến ta!
– Ta không cần kiêng dè, xuất thân của ta thấp hèn, nhưng ta đi được đến ngày hôm nay nàng nghĩ ta chỉ dựa vào một việc liên hôn với Trường Sa Quốc nàng là được việc hay sao? Trong ba năm đó, ta ngựa chiến quan ải, sống chết đan xen, ba năm sau, ta đúng hẹn cưới nàng, ta có chỗ nào có lỗi với nàng mà nàng lại đối xử với ta như thế?
Giọng của hắn dần dần kích động cao lên, hơi thở từng đợt phả vào mặt vào tai nàng, nhiệt độ cơ thể hắn đã nóng bỏng thì lúc này càng nóng rực hơn. Luồng nhiệt đó dường như thẩm thấu qua y phục của hai người nhè nhẹ len lỏi vào dưới y phục của nàng.
Mộ Phù Lan cảm thấy da thịt tê dại.
Hắn dừng lại, lồng ng.ực hơi phập phồng, giống như cảm xúc bình ổn của hắn lúc này.
– Nhìn ta đi!
Một lát sau, Mộ Phù Lan nghe được mệnh lệnh của hắn.
Nàng từ từ ngước nhìn lên, chạm vào ánh mắt u tối đang nhìn xuống mình.
Hắn nhìn vào mắt nàng, nói:
– Mộ thị, ta biết lúc vừa rồi ta quá lỗ m.ãng, khiến cho con trai nàng bị gặp nguy hiểm suýt nữa thì xảy ra chuyện, là lỗi của ta. Nhưng sẽ không có lần sau nữa. Nhưng nếu như không phải nàng trước đó cứ liên tục lừa dối ta sỉ nhục ta quá đáng, khiến cho ta không thể chịu đựng được thì ta làm gì có tâm tư đi so đo với một người phụ nữ như nàng chứ?
– Nàng tự suy nghĩ thật lòng mình xem, từ đầu đến giờ là Tạ Trường Canh ta có lỗi với nàng hay là do nàng có hành vi không đúng mực quá khác người trước?
Bốn phía yên tĩnh, bên tai là tiếng hở nặng nề mang vài phần tức giận của hắn nghe rất rõ ràng. Mộ Phù Lan hơi ngửa mặt lên đối mặt với người đàn ông trẻ tuổi còn vây mình vào giữa, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bất lực, giống như bị kẹt sâu trong vũng lầy vận mệnh. Từ lúc nàng trở lại Trường Sa Quốc và sau đó là hắn đuổi theo, giằng co tương tự như này giữa hai người đã phát sinh rất nhiều lần rồi. Mà lần này so với trước đó, sự phẫn nộ của hắn dù đã hết sức kiềm chế và thậm chí còn phẫn nộ hơn rất rất nhiều nhưng trong giọng điệu hắn vẫn toát lên sự sầu muộn thậm chí là uất ức trước nay chưa từng có.
Làm sao nàng lại không hiểu được. Đúng vậy, bắt hắn gánh vác tội lỗi những chuyện mà hắn chưa làm ở kiếp này, đây thật sự là bất công đối với hắn. Thế nhưng đến ngày đó, vương nghiệp của hắn sẽ khiến hắn bộc lộ sự lạnh lùng bạc bẽo trong cốt tuỷ của hắn, nàng biết. Chưa uống nước Vong Xuyên, nào ai dám quên chuyện xưa.
Cuối cùng nàng mở miệng, hỏi hắn:
– Vậy ngài muốn thế nào?
– Mộ thị, ta không cần nàng quỳ xuống nhận lỗi, ta cũng không muốn gây khó cho nàng. Nhưng sau này nàng phải nhớ kỹ cho ta, ta còn là trượng phu nàng một ngày thì nàng phải làm tròn bổn phận làm thê của nàng!
Hắn cúi sát xuống nhìn chăm chú vào nàng, từ từ thốt ra câu này.
Ánh nến trên bàn nảy lên.
Dường như có một dòng chảy ngầm lặng lẽ chảy dưới đôi mắt đen ấy, và bàn tay đang giữ nàng trước sau không buông ra, vẫn vây giữ nàng giữa hắn và chiếc bàn phía sau.
Một lúc sau, nàng di chuyển tay, cố gắng thoát khỏi lòng bàn tay nóng bỏng của hắn, thì thầm:
– Đơn thuốc còn chưa viết xong…
– Mấy hôm trước ta vẫn ở bên ngoài luôn ngủ không ngon, mệt mỏi. Tối nay ta sẽ đi nghỉ sớm, nàng sắc thuốc xong thì mang đến cho ta.
Hắn nhìn nàng, giọng trầm thấp đều đều, nói xong buông nàng ra đi ra ngoài.
……
Đến giờ Tuất, Hi Nhi tắm xong đã thay quần áo ngủ ngồi ở trên giường.
Lần này nàng vội vã rời đi, chỉ có hai thị nữ Đan Chu và Thù Du đi cùng nàng, bọn họ ở phòng bên cạnh, đang dọn giường cho Hi Nhi. Mộ Phù Lan kiểm tra vết thương ở gót chân cho cậu. Vết thương hồi phục rất tốt, đều đã đóng vảy và mọc ra lớp thịt mới.
– Mẫu thân ơi, con hết đau từ lâu rồi á.
Mộ Phù Lan hoàn toàn yên tâm, nhớ tới sẩm tối mình cậu lén lút lẻn vào thư phòng Tạ Trường Canh tìm hắn, liền nói:
– Nhưng mấy ngày tới con không được chạy lung tung nữa biết không? Vết thương chưa khỏi hoàn toàn, cẩn thận lại bị cọ xát nữa.
Hi Nhi gật đầu ngoan ngoãn:
– Con biết rồi ạ. Hôm nay con muốn đặt tên cho con ngựa con của con nên mới đi tìm Tạ đại nhân. Mẫu thân, đại nhân khen con dũng cảm, nói con ngựa con và con giống nhau.
Trong lời nói của cậu đầy vẻ kiêu hãnh.
Mộ Phù Lan không nói gì mà chỉ mỉm cười, cầm đôi tất mềm đi vào cho cậu.
Như thể cảm nhận được sự thay đổi tinh tế trong tâm trạng của nàng, Hi Nhi ngừng nhắc đến “Tạ đại nhân” mà mẫu thân có vẻ không thích nghe, ngậm miệng lại.
– Mẫu thân ơi, chúng ta sắp được về nhà rồi phải không ạ?
Một lát sau, Mộ Phù Lan đang buộc tất vào thì nghe cậu hỏi một câu đó. Nàng ngẩng đầu nhìn mắt Hi Nhi, đang suy nghĩ nên trả lời thế nào thì nghe thấy giọng nói sau lưng:
– Con ngựa con của cháu bây giờ còn nhỏ, tốt nhất để nó ở lại Hà Tây, nếu đi nơi khác sẽ dễ bị bệnh. Ít nhất phải đợi mùa xuân năm sau, lúc nó được sáu tháng tuổi thì mới đi được. Cháu có bằng lòng ở lại nơi này cùng nó không?
– Tạ đại nhân, thúc đã đến rồi!
Hi Nhi gọi hắn rồi lập tức đứng dậy khỏi giường muốn xuống giường, nhưng cậu lại nhìn mẫu thân mình rồi dừng lại.
Mộ Phù Lan quay đầu lại. Tạ Trường Canh tiến vào, đứng bên cạnh bình phong.
– Mẫu thân ơi, Tạ đại nhân nói Tiểu Long Mã còn nhỏ, không thể đi xa được. Chúng ta có thể ở lại đây chờ nó lớn lên được không ạ? – Hi Nhi nhìn Mộ Phù Lan hỏi, vẻ mặt đầy vẻ cầu xin.
Mộ Phù Lan chưa kịp trả lời, Tạ Trường Canh đã nói:
– Mẫu thân cháu không lắc đầu, tức là đồng ý với cháu rồi đấy.
– Mẫu thân?
Hi Nhi mở to hai mắt tròn xoe nhìn Mộ Phù Lan.
Mộ Phù Lan khẽ gật đầu.
Hi Nhi lộ vẻ mừng rỡ không xiết.
Thị nữ đi đến thưa:
– Ông Chủ, giường đệm của tiểu công tử đã xong rồi ạ.
Thấy ánh mắt Tạ Trường Canh nhìn mình, Mộ Phù Lan kìm nén sự bối rối trong lòng, nhẹ nhàng nói với đứa trẻ trên giường:
– Hi Nhi đi ngủ nhé. Mẫu thân đưa con về phòng của con được không?
Hi Nhi nhìn sang Tạ Trường Canh, gật đầu.
Mộ Phù Lan đang muốn bế Hi Nhi lên, Tạ Trường Canh đã bước tới nói:
– Nàng gọi người chuẩn bị nước cho ta và mang thuốc đến đây đi.
Hắn cúi xuống bế đứa bé trên giường lên rồi đi ra ngoài, bế nó sang phòng bên cạnh, đặt nó lên giường, bảo nó nằm xuống rồi đắp chăn cho nó
– Ngủ đi!
Hi Nhi ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Tạ Trường Canh nhìn quanh, đi tới đóng cửa sổ thì nghe thấy giọng nói của trẻ con sau lưng:
– Tạ đại nhân, lưng thúc còn đau không ạ?
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy đứa bé kia mở mắt ngồi dậy đang nhìn mình.
– Đại nhân ơi, thúc đừng trách mẫu thân cháu được không? Cháu sẽ nói với mẹ, bảo mẹ sau này không làm vậy với thúc nữa…
Tạ Trường Canh nhìn đứa bé trên giường, lòng đột nhiên mềm lại. Hắn đóng cửa sổ lại đi trở lại, nói với cậu bé:
– Ta hết đau rồi. Ta không giận mẹ cháu.
Hi Nhi thở phào nhẹ nhõm, nói:
– Cháu cảm ơn đại nhân. Vậy thì đại nhân cũng phải nhớ nghe lời mẹ, không được sợ thuốc đắng, phải ngoan ngoãn uống thuốc, thế thì mới mau khỏi được.
Tạ Trường Canh gật đầu, bảo cậu nằm xuống, nói:
– Ngoan ngủ đi.
Hi Nhi lại nhắm mắt lại.
Tạ Trường Canh đi ra ngoài, lại nghe cậu bé gọi mình lần nữa. Hắn đứng lại quay đầu lại.
– Đại nhân ơi, sau này tối nào thúc cũng ngủ cùng với mẫu thân cháu ạ?
Hắn thấy đứa bé kia lại tròn xoe mắt lí nhí hỏi, cả người nhỏ xíu rúc ở trong chăn, cuộn thành một con sâu nhỏ, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, đang nhìn mình chăm chú.
Tạ Trường Canh ngẩn ra.
– Thù Du tỷ tỷ nói, đại nhân với mẫu thân cháu là phu thê, tối phải ngủ cùng nhau. Tỷ kêu cháu phải nghe lời, tự mình ngủ, không được dính lấy mẫu thân. Tỷ ấy với tỷ Đan Chu sẽ chăm nom cháu. – Cậu lại bổ sung thêm.
Tạ Trường Canh lấy lại tinh thần, nhìn đôi mắt trong trẻo tinh khiết cái hiểu cái không kia, hắn đột nhiên cảm thấy có chột dạ, giống như mình đã cướp đi một món đồ yêu thích của một đứa trẻ.
Hắn khụ một tiếng:
– Nếu cháu không muốn ngủ một mình, vậy thì…
Đứa bé rúc trong chăn lắc đầu lia lịa.
– Đại nhân cứ đi ngủ với mẫu thân đi ạ. Cháu chỉ muốn cầu xin đại nhân có thể đối tốt với mẹ cháu hơn được không, đừng bắt nạt mẹ cháu? Còn nữa, mẹ cháu nhát lắm, lúc có sấm sét thì rất sợ phải ôm cháu, cháu ôm mẹ mẹ mới hết sợ. Lần sau khi trời mưa và sấm sét, đại nhân phải nhớ ôm mẹ cháu nhé.
Tạ Trường Canh không khỏi đỏ mặt, đáp qua quýt:
– Ta biết rồi, cháu mau ngủ đi.
Đứa trẻ vẫn nói không ngớt miệng kia cuối cùng cũng hoàn thành công cuộc dặn dò của mình. Nó có vẻ nhẹ nhõm, ngáp một cái từ từ nhắm mắt lại.