Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 50.




Đèn tắt.

Vì bị thương ở lưng nên Tạ Trường Canh phải nằm nghiêng, quay lưng về phía nàng mà ngủ.

Đêm dần dần buông xuống.

Mộ Phù Lan cảm thấy người bên cạnh mình từ từ xoay người lại.

Bàn tay của một người đàn ông đặt trên cơ thể nàng. Hơi ấm từ lòng bàn tay hắn, xuyên qua lớp quần áo, có thể cảm nhận rõ trên làn da nàng. Một lát sau, bàn tay luồn qua lớp quần áo, vu.ốt ve làn da ấm áp và mịn màng rồi từ từ di chuyển xuống dưới.

Mộ Phù Lan mở mắt, trong đêm tối mịt mù, hai người không nhìn thấy mặt nhau, nàng nói:

– Sao ngài không nghỉ ngơi cho tốt để cơ thể khỏe lại đi? Nhỡ bị chảy máu thì sao.

– Chờ khỏi hẳn rồi cũng không hẳn muộn.

Giọng điệu của nàng dường như đang bảo hắn nên ăn gì và mặc gì vào ngày mai. Bàn tay người đàn ông dừng lại, đột nhiên mở năm ngón tay ra, nắm lấy vòng eo thon thả của nàng và kéo nàng về phía mình.

Trên người đột nhiên có sức nặng, những chiếc xương sườn mỏng manh của nàng bị đè nhẹ xuống. Cơ thể của người đàn ông đã phủ lên người nàng. Một hơi thở nóng hổi phả vào tai, Mộ Phù Lan cảm thấy một khuôn mặt đang tiến lại gần mình, môi cọ qua gò má nàng.

– Nàng không cần giả vờ tử tế đâu! Nếu ta chết đi nàng mới vui! – Hắn áp mặt vào tai nàng, nghiến răng như uất hận nói.

Mộ Phù Lan hơi nghiêng đầu, cố gắng bình tĩnh tránh né miệng hắn.

– Tùy ngài thôi. – Nàng nói.

Hắn ngừng lại, rồi dừng không tiếp tục nữa, vẫn nằm lên người nàng như thế.

– … Lưng ta đau nhức… như có những con giun đang gặm nhấm xương cốt… Ta không thể ngủ được… Dạo này đêm nào cũng như vậy.

– Nàng ra tay quá tàn nhẫn.

Một lúc lâu sau, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng thì thầm khàn khàn của hắn, dường như hắn đang giải thích hành động của mình lúc này, hoặc là đang than phiền sầu muộn.

Nàng ngẩn ra.

Trong bóng tối, nàng cảm thấy có một bàn tay đưa ra nắm lấy tay nàng và kéo cánh tay nàng vòng qua eo lưng hắn.

– Nàng xoa giúp ta đi.

Mộ Phù Lan do dự một lát, cuối cùng đưa tay lên vết thương mà mình đã đâm hắn, đặt lòng bàn tay lên đó và xoa nhẹ.

Khuôn mặt hắn vùi vào bên cổ nàng, bất động.

Mộ Phù Lan bị hắn ép tới khó thở, xoa xoa nhẹ cho hắn một lúc, sau đó sờ lên vai người đàn ông dường như đã ngủ say, đẩy đẩy hắn, nói:

– Ngài nằm xuống đi….

Còn chưa nói hết, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên áp môi mình vào môi nàng, hơi thở nóng hổi, ​​thân hình cứng rắn áp chặt vào người nàng.

Mộ Phù Lan giãy dụa mấy lần rồi cũng từ bỏ, chờ hắn buông miệng mình ra nàng có thể mở miệng nói được, nhắm mắt lại nói:

– Có chuyện này thiếp muốn nói với ngài.

Tay hắn hối hả cởi y phục của nàng, miệng thì không để ý ừ một tiếng.

– Những lời ngài nói trong thư phòng hôm nay thiếp đều nhớ kỹ, nhưng có một chuyện thiếp muốn nói rõ với ngài. Thiếp làm tròn trách nhiệm làm vợ, có bao gồm cả việc sinh con nối dõi cho ngài không?

Tay hắn dừng lại.

Mộ Phù Lan đợi một lát, không nghe thấy hắn đáp lại, nàng nói tiếp:

– Nếu như ngài cho phép, thiếp muốn dùng thuốc thường xuyên. Thiếp nghĩ ngài cũng có ý tưởng như vậy, nhưng thiếp vẫn muốn hỏi ngài trước, tránh trường hợp sau này ngài phát hiện ra rồi trách thiếp tự ý lừa gạt ngài.

Giọng điệu của nàng nhẹ nhàng và bình tĩnh.

Đôi vai của người đàn ông hiện rõ trong màn đêm phác hoạ thành một cái bóng đen nhấp nhô như một ngọn núi.

Cuối cùng hắn cũng lên tiếng, bình thản nói:

– Nàng cũng có chút tự giác đấy. Nếu nàng muốn uống thuốc tự hủy hoại cơ thể thì cứ uống đi, nàng đã không quan tâm, vậy ta ngăn cấm làm gì?

 Hắn dừng một chút rồi từ từ cúi xuống, môi lại kề sát bên tai nàng.

– Mộ thị, nàng đúng là khốn nạn.

Lưỡi hắn nhẹ nhàng lướt qua dái tai thanh tú của nàng, nhẹ giọng thì thầm.

– Còn nhỏ tuổi mà đã tằng tịu với một người đàn ông và có một đứa con, ở trước mặt ta luôn tỏ ra mình là người thanh cao.

Hắn thình lình há mồm cắn một cái. Thịt châu nơi rái tai bị hắn cắn như sắp rơi ra, Mộ Phù Lan bị đau vùng vẫy đẩy hắn ra. Hắn buông miệng ra, đổi sang bắt lấy hai tay của nàng, lật cơ thể đang vùng vẫy của nàng lại và giữ chặt.

– Tạ Trường Canh, đồ khốn này….

Thân thể nàng bị hắn vặn thành một cục theo một góc độ kỳ lạ, không thể cử động, nàng tức giận, r.ên rỉ vì đau mắng hắn.

Hắn có vẻ buồn cười bật lên cười thành tiếng, nói:

– Giờ nàng mới biết à? Bây giờ ta sẽ để cho nàng lĩnh giáo sự khốn kiếp của ta…

Trong bóng tối, cùng với tiếng thở d.ốc của người đàn ông là tiếng quần áo bị xé rách phát ra từ bên trong màn giường.

Đúng vào lúc này có người gõ cửa, bên ngoài có tiếng bẩm báo của vú già:

– Thưa đại nhân, lão phu nhân tới ạ!

Hai người đang giằng co trong giường đồng thời dừng lại.

Tạ Trường Canh bị bất ngờ lực tay thả lỏng, từ từ buông Mộ Phù Lan ra, chờ bình tĩnh lại rồi rời khỏi người nàng đi xuống vén màn giường lên đi ra thắp đèn lên, khoác tạm áo vào đi ra ngoài mở cửa.

– Ngươi vừa nói gì?

Vú giá cầm cây nến, dưới ánh nến nhìn thấy sắc mặt cau có của hắn thì vội khom người:

– Vừa rồi quản sự lệnh tiểu nhân đến truyền lời, nói quan giữ thành cử người tới nói rằng có một đoàn người vừa tới ngoài thành, là mẫu thân của đại nhân ngài.

Tạ Trường Canh thoáng ngạc nhiên, hắn quay đầu lại nhìn vào trong phòng.

Đã cuối giờ Hợi.

– Nói ta sẽ qua ngay.

Nét mặt hắn nghiêm túc đi vào trong nội thất, mặc y phục nghiêm chỉnh và đi giày, cầm đai lưng vừa thắt vừa đi ra ngoài, khi đến cửa lại như nhớ ra gì đó đứng lại, quay đầu lại nhìn vào nội thất, kế đó quay trở lại vén màn lên.

Mộ Phù Lan tóc tai rối tung, y phục xộc xệch, cơ thể gần như tr.ần tr.uồ.ng đang nằm sấp trên giường. Ánh mắt hắn dừng lại trên tấm lưng trắng muốt của nàng, trong mắt thoáng hiện lên tia ảo não, hắn kéo chăn đắp lên cho nàng.

– Họ nói mẫu thân ta tới, để ta đi xem thế nào, nàng cứ nghỉ một lát đi. Nếu đúng là mẹ ta tới, đợi ta đón mẹ vào phủ thì nàng hãy đi ra theo ta đón mẹ nhé.

Hắn dặn dò xong thì vội vã đi ngay.

Đến cửa thành, môn quan trực đêm đang chờ sẵn, từ xa thấy hắn tới thì chạy ra đón, bẩm báo vừa rồi có một đoàn người đến bên ngoài cửa thành, trong đó có một lão phụ xưng là mẫu thân của Tiết độ sứ, từ quê quán Quỳ Châu ngàn dặm xa xôi đến. Môn quan chưa từng gặp nên không biết, lại là đêm hôm khuya khoắt cho nên không dám cho vào nhưng cũng không dám lơ là, đã đón đoàn người đi vào nghỉ tạm tại phòng trực ở cạnh cửa thành, sau đó phái người đi phủ Tiết độ sứ để thông báo.

Tạ Trường Canh nhìn phòng trực ngay gần cửa thành rồi bước nhanh đi đến, còn chưa đi vào đã nghe được tiếng quát bên trong vọng ra:

– Rốt cuộc các ngươi có đi thông báo không hả? Con ta đường đường Hà Tây tiết độ sứ, ta cũng được triều đình phong là Cáo Mệnh, ta tới đây để thăm con ta, các ngươi dám ngăn cản, đợi ta gặp con ta rồi sẽ không tha cho các ngươi đâu!

Giọng nói này đã quá quen thuộc với Tạ Trường Canh, đúng là mẫu thân Thẩm thị của hắn.

– Lão phu nhân bớt giận. Đã có huynh đệ đi phủ Tiết độ sứ để thông báo rồi.

– Lão phu nhân, bà đừng sốt ruột. Đại nhân biết bà tới sẽ đến ngay thôi. Đã ngồi xe cả ngày rồi, chân cẳng bà đã sưng to, bà ngồi xuống đi để cháu xoa bóp chân cho bà. – Là giọng một cô gái trẻ tuổi.

Tạ Trường Canh quả thực không ngờ mẫu thân của mình lại ngàn dặm xa xôi từ huyện Tạ tới nơi này. Nghe giọng điệu của bà sốt ruột nóng nảy, hắn vội vàng đi vào trong.

– Mẹ, con đến muộn, đã để mẹ đợi lâu.

Hắn mỉm cười bước nhanh đến trước mặt một lão phụ nhân ngồi trong phòng.

Tạ mẫu cả chặng đường dài vất vả, ban ngày hôm nay lại đi gấp gáp để giờ này mới đến, người vừa mệt lại vừa buồn ngủ, còn bị ngăn ở nơi này, trong lòng đương nhiên rất khó chịu, bà đang cáu giận than phiền thì nhìn thấy con trai, hai mắt sáng lên đứng thẳng người lên.

– Canh nhi, cuối cùng con cũng tới! Những người này cứ ngăn cản mẹ không cho mẹ đi tìm con!

Lính canh cửa thành và môn quan đều hoảng sợ, vội quỳ xuống dập đầu.

Tạ Trường Canh kêu mọi người đứng dậy và bảo họ lui ra ngoài, hắn bước tới đỡ lấy cánh tay mẫu thân.

– Mẹ hiểu lầm rồi, họ không phải làm khó dễ mẹ đâu ạ. Họ không biết mẹ, hơn nữa lại là nửa đêm nửa hôm mẹ đến đây, đây là quy định, họ chỉ làm theo quy định thôi. Mẹ đang ở nhà yên lành sao đột nhiên lại tới đây mà không báo tin gì trước thế ạ?

Tạ mẫu nhìn thấy con trai tới đón mình, cơn giận trong lòng đã dịu đi phân nửa, nhưng vẫn trách móc:

– Con còn nói! Con thử nghĩ xem năm ngoái con đi, đi liên tục cũng chưa từng về nhà, chớp một cái lại qua một năm. Người làm mẹ này nhớ con trai mình thì không thể tới nơi này thăm con được à?

Tạ Trường Canh nhớ lần trước mình định tạt qua nhà một chút, nhưng trên đường về lại thay đổi ý định, khiến cho mẹ già lại phải vất vả đi tới đây, trong lòng áy náy vội nói:

– Là con trai bất hiếu, chẳng những không tận hiếu với mẹ được mà còn khiến cho mẹ phải đường xá xa xôi ngàn dặm mệt nhọc tới chỗ con. Chắc là mẹ đã rất mệt rồi, để con đưa mẹ về chỗ con ở.

Tạ mẫu giờ mới vui lên, gật đầu, chỉ vào cô gái đứng bên cạnh, nói:

– Trên đường đi, may mà mẹ có Phượng Nhi cẩn thận chăm sóc cho nên mới thuận lợi bình an. Mẹ thì không sao, nhưng nó thì vất vả lắm, con phải cảm ơn người ta đàng hoàng cho mẹ đấy.

Thích Phượng Linh đầy vẻ mỏi mệt, vừa rồi khi Tạ Trường Canh đi vào cô ta đang ngồi xổm xoa bóp chân cho Tạ mẫu, lúc này đang đứng một bên, nghe Tạ mẫu nhắc đến mình liền nói:

– Muội không thấy mệt ạ, chỉ cần lão phu nhân không sao là muội yên lòng rồi. Lão phu nhân vì muốn mau chóng được gặp tỷ phu, hôm nay đi một mạch không nghỉ, chắc là đã mệt lắm rồi. Tỷ phu hãy đưa lão phu nhân đi về nghỉ ngơi đi ạ.

Tạ Trường Canh đã nhìn thấy cô ta, gật đầu chào hỏi.

Thu Cúc thì đã sốt sắng chỉnh lại tóc tai, ngượng ngùng chào hỏi theo Thích Linh Phượng.

A Miêu cũng đi theo, cả đường dài bị Thu Cúc sai khiến làm cái này cái kia, cộng thêm mấy đêm thức trực không ngủ ngon, vừa rồi mệt quá với lại còn đang chờ đợi, thế là cô bé lén lút dựa vào một góc ngủ gà ngủ gật, lúc này vừa mới mơ màng tỉnh lại, dụi dụi mắt, hơi cúi người hành lễ với Tạ Trường Canh rồi nhấc bọc hành lý lên, miệng thì lẩm bẩm ở đây lạnh ghê, loạng choạng mờ mịt đi theo mọi người ra ngoài.

Ngoài những người này ra, lần này Tạ mẫu còn mang theo người hầu và tôi tớ, tất cả đều ở lại cổng thành.

Tạ Trường Canh đỡ bà lên xe ngựa, bảo mọi người đi theo cùng trở về phủ tiết độ sứ.

……

Thị nữ ở phòng bên cạnh bị tiếng Tạ Trường Canh đi ra ngoài đánh thức, biết hắn đi rồi liền đi qua hầu hạ.

Mộ Phù Lan đi qua, thấy Hi Nhi đang ngủ rất say, nàng dặn thị nữ trông chừng con trai, không cần đánh thức cậu.

Không lâu sau, vú già tới khom người bẩm báo, Tiết độ sứ đã đưa lão phu nhân về tới đây rồi, mời Ông Chủ qua đó.

Phủ Tiết Độ rất lớn, có rất nhiều viện tử trống, quản sự vừa gọi hạ nhân trong phủ đến, rất nhanh đã dọn dẹp xong một chỗ cho Tạ mẫu ở.

Tạ Trường Canh dẫn mẹ vào, bảo mọi người ra ngoài, hắn đỡ bà ngồi xuống, nói:

– Mẹ, mẹ đến đột ngột quá làm con không chuẩn bị gì cả, tối nay mẹ cứ tạm nghỉ trong phòng này, xem còn thiếu cái gì ngày mai nói với Mộ thị để nàng đi chuẩn bị cho mẹ.

Tạ mẫu còn đang vui vẻ phấn khởi, nói tốt lắm rồi, kêu con trai không cần phải lo lắng gì mấy chuyện này, đột nhiên nghe được hai chữ “Mộ thị” thì sửng sốt cả người:

– Canh nhi, Mộ thị nào cơ? Là Mộ thị con cưới về hả?

Tạ Trường Canh gật đầu:

– Vâng ạ. Vừa mới rồi nàng ấy mới biết mẹ tới, nàng ấy sắp qua đây chào hỏi mẹ rồi.

Tạ mẫu rất ngạc nhiên, nhíu mày:

– Lần trước con về nhà chẳng phải nói nó sẽ ở lại Trường Sa Quốc không quay lại nữa hay sao? Sao giờ lại ở nơi này rồi?

Tạ Trường Canh biết mẹ không thích người phụ nữ này, nên nói:

– Nàng ấy vừa tới không lâu, là con đón nàng ấy tới đây vì chuyện khác. Mẹ, mẹ không cần phải để ý chuyện này.

Tạ mẫu lần này không ngại vất vả từ huyện Tạ mang theo người đi một chặng đường dài tới nơi này, tất nhiên là muốn gặp con trai, và ngoài ra cũng có tâm tư khác, đột nhiên cũng biết được Mộ thị cũng đang ở nơi này thì rất không vui, nay lại nghe con trai nói chính hắn đã đón người tới đây, bà lại không dám nói gì nữa. Đang không vui vẻ gì, nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng reo vui vẻ của A Miêu.

– Phu nhân! Thì ra phu nhân cũng ở đây ạ! Ôi ôi tốt quá đi! A Miêu nhớ phu nhân ghê đó!

Cô hầu nhỏ mũi thò lò bị sai đi cùng vú già lấy nước ấm, vừa đi vừa ngáp dài, đột nhiên nhìn thấy Mộ Phù Lan và một thị nữ đi vào trong viện, cơn buồn ngủ bay biến mất, sung sướng mà reo lên tung tăng chạy ra đón nàng.

Thích Linh Phượng và Thu Cúc được sắp xếp ở trong một căn phòng bên cạnh phòng Tạ mẫu Thích Linh Phượng ở trong phòng, Thu Cúc đang đứng ở cửa, giũ bộ quần áo trên tay đã dính đầy bụi đường ban ngày, đột nhiên nhìn thấy Mộ Phù Lan xuất hiện ở đằng xa thì ngây hết cả người ra, nhìn thấy nàng đứng lại cười tươi trò chuyện với A Miêu, cô ta liền chạy vào trong.

Mộ Phù Lan liếc nhìn thấy bóng lưng của thị nữ vừa nhìn thấy mình đã chạy vào, bảo A Miêu mặc thêm quần áo tránh bị cảm lạnh vì khí hậu ở đây không thích hợp.

A Miêu gật đầu:

– Em biết rồi ạ. Vừa rồi đại nhân mới đưa lão phu nhân đi vào, còn đang ở trong phòng ạ.

Mộ Phù Lan đi đến trước cửa gõ vài tiếng.

Tạ Trường Canh ra mở cửa, hơi đánh giá nàng. Quần áo của nàng gọn gàng, mái tóc dài được chải thành búi đơn giản, buông xõa sau đầu, trông dáng vẻ của nàng rất nhu thuận.

Nàng đi đến trước mặt Tạ mẫu đang ngồi, hành lễ với bà, nói:

– Con không biết bà mẫu tới nên không kịp ra đón, mong bà mẫu bỏ qua cho con ạ.

Mẹ Tạ vừa nhìn thấy nàng đã khó chịu, bà nghiêng người nói:

– Đã nửa đêm rồi làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của con, là lỗi của bà già này mới đúng.

Mộ Phù Lan nói:

– Bà mẫu nói quá lời rồi ạ. Bà mẫu đi đường vất vả, con đã sai người chuẩn bị cơm nước cho mẹ rồi, mẹ ăn xong đi nghỉ sớm cho đỡ mệt ạ.

Thị nữ bưng hộp cơm đi đến đặt lên bàn rồi mở ra, xếp bát đũa ngay ngắn, sau đó khom người hành lễ với Tạ mẫu:

– Lão phu nhân, mời bà dùng ạ.

Tạ mẫu vẫn mặt mày lạnh tanh, ngồi im bất động.

Mộ Phù Lan ngước đôi mắt đẹp nhìn Tạ Trường Canh.

Tạ Trường Canh khụ một tiếng, bước lên nói:

– Mẹ, mẹ mau ăn đi kẻo nguội.

Tạ mẫu lạnh nhạt nói:

– Mẹ không có cái phúc này! Con muốn ăn thì tự ăn đi.

Tạ Trường Canh đơ người, phất tay với thị nữ:

– Dọn đi.

Thị nữ đáp vâng, thu dọn rồi cầm hộp thức ăn đi ra ngoài.

Mộ Phù Lan hơi cụp mắt xuống đứng im lặng.

Tạ Trường Canh nhìn nàng một cái, đè nén sự phiền muộn trong lòng xuống, quay sang mẹ nói:

– Mẹ, cũng muộn rồi, mẹ đi nghỉ đi, con với nàng ấy về phòng trước. Nếu có việc gì mẹ cứ sai người đi thông báo cho con.

Hắn quay lưng, đánh mắt ra hiệu với Mộ Phù Lan.

Mộ Phù Lan lui đi ra ngoài.

Khi Tạ Trường Canh ra tới cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng mẹ mình hét lớn sau lưng:

– Canh nhi, sao lưng con lại có máu? Đã xảy ra chuyện gì? Con bị thương chỗ nào phải không?

Vết thương trên lưng hắn lúc tối đã được băng bó, vốn dĩ đã cầm máu rồi, nhưng lúc nãy động tác trên giường của hắn khá mạnh động vào vết thương, máu đã rỉ ra và nhuộm đỏ quần áo. Hắn không nhận ra, nhưng không ngờ lại bị mẹ nhìn thấy.

Tạ Trường Canh bất đắc dĩ đứng lại, ra hiệu cho Mộ Phù Lan đi trước.

Mộ Phù Lan nhìn thấy Tạ mẫu lo lắng đứng lên đi tới nắm lấy tay hắn, nàng lặng lẽ rời đi.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận