Lên đường đi về phía Tây được mấy ngày thì đoàn người nhận được một tin tức đến từ tiền phương, trời đổ tuyết mấy ngày liền, Thú Quan tại Độc Đăng Sơn đã bị tuyết chặn lại, đội ngũ vận chuyển quân lương không thể đi qua, đã bị kẹt ở trước quan. Nơi đó cách Kim Thành không quá xa, chỉ còn mấy trăm dặm đường.
Nhìn thấy đã sắp đến nơi cần đến rồi nhưng lại bị tuyết lớn chặn ở trước quan, nghĩ Mộ Phù Lan lo lắng thế nào hắn có thể tưởng tượng được. Tạ Trường Canh tăng tốc độ mau chóng đuổi theo, mười ngày sau, đoàn người của hắn đã đuổi tới Độc Đăng Sơn.
Trận bão tuyết vẫn đổ liên tục, mấy ngày trước mới ngừng, đội ngũ vận chuyển lương thực còn đang chờ ở đây, nhưng mà Mộ Phù Lan lại không ở trong đội ngũ.
Tróc Thủ sứ được phụng mệnh phòng thủ ở tại đây bẩm báo với hắn, mười ngày trước, khi Ông Chủ đến đây, nghe nói quan đạo đã bị chặn thì rất sốt ruột. Nàng biết được ngoài con đường quân sự này thì đi về phía tây mấy chục dặm còn có một con đường nhỏ khác có thể đi ra khỏi thung lũng, tuy xa hơn rất nhiều và đường đi hiểm trở, quân đội không thể nào đi qua được, nhưng lại có thể đi vòng qua quan ải tiếp tục đi về phía tây, vì thế đã yêu cầu dẫn đường. Tróc thủ sứ đã đáp ứng yêu cầu của nàng, phái một đội hộ vệ quen thuộc con đường đó để dẫn đường và đồng hành cùng nàng, họ đã dẫn nàng đi đường vòng rồi đi rồi.
– Nơi này phải mất bao lâu mới có thể thông đường? – Tạ Trường Canh hỏi.
– Vài ngày trước, tuyết rơi rất nhiều, cũng chỉ vừa mới dừng chưa đến hai ngày. Ti chức mặc dù đã dẫn người mở đường, nhưng ước tính để thông toàn bộ đường thì ít nhất cũng phải mất bảy tám ngày……
Tạ Trường Canh quay người đi đến bên cạnh ngựa, vỗ nhẹ vào chiếc túi da lớn treo bên yên ngựa. Túi da lớn căng phồng, theo tiếng vỗ nhẹ của hắn, một cái đầu trẻ con từ miệng túi chui ra. Đứa bé kia tóc tai bù xù và khuôn mặt bẩn thỉu, cũng không biết là đã mấy ngày không rửa mặt chải đầu rồi, tuy nhiên đôi mắt cậu lại tròn xoe có màu đen và trắng rõ ràng. Khi cậu nhìn xung quanh, chúng giống như hai viên đá quý lấp lánh.
Trong suốt hành trình về phía Tây, ngoại trừ thời gian cần thiết cho ngựa nghỉ ngơi, thời gian còn lại, không phân biệt ngày và đêm, cả đoàn người gần như luôn luôn ở trên đường. Người lớn thì không sao, nhưng trẻ con thì lại có vấn đề. Tạ Trường Canh nghĩ ra một cách, đó chính là đặt Hi Nhi vào một chiếc túi làm bằng da cừu cũ và dùng nó như một túi ngủ, treo ở trên lưng ngựa, vừa giữ ấm lại vừa an toàn. Nhược điểm duy nhất là rất xóc. May mà được mấy ngày đứa bé này đã thích ứng rất tốt, bất kể ngựa có chạy hay đi như nào, đôi khi sau một chặng đường dài, Tạ Trường Canh vẫn phải dừng ngựa lại để nghỉ ngơi. Khi mở túi ngủ ra, hắn phát hiện đứa bé vẫn còn ngủ rất say, có gọi cũng không tỉnh.
Hi Nhi cứ tưởng ngày hôm nay sẽ được gặp mẫu thân ở chỗ này, vừa rồi lúc Tạ Trường Canh đang nói chuyện với Tróc thủ sứ, cậu ở bên trong túi ngủ dựng tai lên nghe.
– Tạ đại nhân ơi, cháu không mệt chút nào cả!
Không đợi Tạ Trường Canh hỏi, cậu đã chui đầu ra đáp vang dội.
Tạ Trường Canh bật cười, theo thói quen xoa đầu nhỏ của cậu, sau đó lại ấn cậu vào trong túi ngủ, quay đầu lại phân phó:
– Ta có việc gấp, lập tức phái người biết rõ về con đường nhỏ kia dẫn đường cho ta. Ta cũng muốn đi đường vòng đi Kim Thành!
Lúc đầu, mấy người Tróc Thủ sứ tưởng cái túi da lớn treo trên toạ kỵ của Tiết độ sứ là để vật tuỳ thân quan trọng gì đó, đột nhiên trong túi lại chui ra một đứa trẻ con, lại rất thân thiết với Tiết độ sứ giống như cha con với nhau. Nhưng khi đứa bé kia gọi hắn là “Tạ đại nhân”, họ đều giật mình nhưng lại không ai dám hỏi, đang lúc khó hiểu nhìn hai người, nghe hắn phân phó như thế liền lập tức gọi người dẫn đường.
Ngày hôm đó, sau khi nghỉ ngơi một lát và ăn một ít thức ăn, Tạ Trường Canh ra lệnh cho quân lính tăng cường cảnh giác, đề phòng quân phương Bắc lợi dụng thời tiết xấu để bất ngờ tấn công, sau đó tiếp tục lên đường cùng Lương Đoàn và 30 tùy tùng.
Địa hình của thung lũng đó cực kỳ hiểm trở và phủ đầy tuyết, phần dày nhất dài tới tận thắt lưng, không thể cưỡi ngựa được. Đoàn người không còn cách nào khác đành phải xuống ngựa, dắt ngựa đi tiếp một cách gian nan. Sau ba ngày trằn trọc đi bộ mới vòng qua được quan ải trở lại con đường chính kia tiếp tục đi về phía trước.
Nếu mọi việc diễn ra suôn sẻ, chỉ trong hai hoặc ba ngày là có thể đến Kim Thành, nó sẽ rất gần với núi Thiên Sơn. Đến trưa, khi đi qua một khu rừng tuyết, Tạ Trường Canh thấy người và ngựa đều mệt mỏi nên ra lệnh cho họ tạm thời nghỉ ngơi tại chỗ.
Ba mươi tùy tùng theo sau đều là những chiến binh dày dạn kinh nghiệm, có thể lấy một địch mười, nhưng sau ba ngày đi bộ, tất cả đều gần như kiệt sức. Mọi người ngồi xuống tại chỗ, đốt lửa để hâm nóng thức ăn, tranh thủ nghỉ ngơi để khôi phục thể lực.
Đứa bé kia cũng không còn cần Tạ Trường Canh bế nữa, cậu tự mình chui ra khỏi túi da, trèo lên bụng ngựa và đáp xuống đất. Cậu nắm một nắm tuyết cũng không sợ lạnh mà xoa lên mặt để lau mặt, coi như là rửa mặt xong, sau đó thì chạy đến bên Tạ Trường Canh nhận lấy một cái bánh nướng vừa mới hâm nóng xong, cắn mấy miếng, đầu ngó nghiêng nhìn chung quanh, hỏi:
– Tạ đại nhân ơi, có phải chúng ta sắp tới rồi không?
Tạ Trường Canh nhìn về phía trước, sau đó dẫn cậu đến một chỗ cao gần đó, nâng cậu lên cao, chỉ vào đỉnh núi tuyết cao ngất trông giống như một con rồng trắng phủ bạc, nói:
– Cháu nhìn thấy không, toà núi tuyết kia chính là đỉnh Thiên Sơn đấy. Dưới chân núi tuyết chính là Kim Thành.
Hi Nhi nhìn theo hướng hắn chỉ, hai mắt nhìn không chớp mắt, kích động thúc giục:
– Đại nhân, thế chúng ta mau đi đi.
Tạ Trường Canh mỉm cười gật đầu, thu hồi ánh mắt ở phương xa. Ngay lúc hắn định quay lại, ánh mắt hắn đột nhiên chuyển động nhẹ và dừng lại ở một cây thông già cách đó khoảng mười trượng, tập trung trong giây lát. Sau đó hắn thu hồi ánh mắt, mặt không biểu cảm bế Hi Nhi đi xuống thả vào trong túi ngủ, sau đó lấy cung tiễn ra trở lại chỗ cao kia, giương cung cài tên nhắm thẳng vào cây tùng già kia, b.ắn ra một mũi tên.
Mũi tên rời khỏi dây cung bay vút lên không trung, “phập” một tiếng, nó ghim sâu vào trong thân cây. Cành cây rung nhẹ, một ít tuyết rơi từ ngọn cây xuống như bụi mịn. Người núp sau cây giật mình, biết mình đã bị phát hiện, vội vàng quay người bỏ chạy, nhưng làm sao có thể thoát được? Ngay khi gã vừa ra khỏi sự bảo vệ của thân cây, trước khi kịp chạy được vài bước trên tuyết, một mũi tên thứ hai đã bay tới. Một mũi tên mạnh mẽ và sắc bén lập tức bay tới từ phía sau, cắm vào ổ khớp gối và làm vỡ xương bánh chè.
Mũi tên mang theo máu thịt xuyên qua chân.
Người kia kêu lên thảm thiết ngã xuống nền tuyết, nhưng gã lại rất kiên cường, nhanh chóng đứng dậy khỏi tuyết, kéo lê chân bị thương, tập tễnh và tiếp tục bỏ chạy.
Mấy người Lương Đoàn bị tiếng kêu thảm thiết làm cho giật mình, nắm lấy vũ khí nhảy dựng lên.
Tạ Trường Canh buông cung, lạnh nhạt phân phó một tiếng.
Mọi người chạy lên, nhanh chóng bắt được tên lính phương Bắc vẫn đang chạy trốn trong tuyết, biết Tiết độ sứ không muốn để tiểu công tử chứng kiến cảnh máu me kinh khủng, liền nghe theo phân phó của hắn thẩm vấn ngay tại chỗ.
Khoảng cách khá xa nên không thể nhìn thấy cảnh thẩm vấn, nhưng tiếng hét thảm thiết của người kia vẫn truyền đến tai Hi Nhi.
Hi Nhi bám đôi bàn tay nhỏ xíu vào lưng ngựa, không kìm được mà nhìn về bên kia.
Lại những tiếng kêu la thảm thiết vọng tới.
Cậu có vẻ hơi bất an, quay đầu lại im lặng nhìn Tạ Trường Canh đang cho ngựa ăn, do dự không biết nên nói gì. Tạ Trường Canh ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn đứa bé, xong hắn đi đến bên cạnh nó, vừa vuốt thẳng cổ áo nhăn nheo vừa nhẹ giọng nói:
– Hi Nhi đừng sợ, cũng không có gì đáng thương hại cả. Người kia là kẻ địch của chúng ta, muốn gây bất lợi cho chúng ta.
Hi Nhi lại quay đầu nhìn về phương hướng có tiếng kêu thảm thiết kia, giọng non nớt hỏi:
– Tạ đại nhân, thúc cũng chưa từng gặp người đó, làm sao biết đó là kẻ địch của chúng ta ạ?
Tạ Trường Canh nói:
– Vừa nãy, gã đó nấp ở sau thân cây theo dõi chúng ta, lén la lén lút, ta bắn mũi tên thứ nhất ra, là để cảnh cáo. Nếu gã không có ác ý thì sẽ tự đi ra giải thích. Nhưng gã lại bỏ chạy, có thể thấy được là chột dạ, tất nhiên là không có ý tốt với chúng ta. Kẻ không có ý tốt thì chính là kẻ địch.
Hắn dừng một chút, nhấn mạnh thêm.
– Hi Nhi, cháu nhớ kỹ, nương tay với kẻ địch, người bị tổn hại sẽ chính là mình và cả người muốn bảo vệ mình nữa.
– Cháu có muốn như vậy không?
Hi Nhi lắc đầu quầy quậy:
– Người cháu muốn bảo vệ là mẫu thân cháu. Cháu nhớ lời đại nhân rồi ạ!
– Khi gặp kẻ địch thì phải làm gì?
– Giết ạ! – Hi Nhi suy nghĩ một chút, cất giọng trẻ con nói thật to.
Tạ Trường Canh gật đầu khen ngợi.
Bên kia, Lương Đoàn đã thẩm vấn xong chạy về bẩm báo:
– Đại nhân, quả nhiên là thám tử của người phương Bắc, đã cung khai rồi. Đã xảy ra chuyện rồi, một đội mấy ngàn kỵ binh của người phương Bắc hiện đang tấn công Độc Đăng Thú.
Thám tử này xuất thân từ đội kỵ binh đã dò xét qua lại dọc biên giới giữa Hà Tây và Thiên Sơn trong nhiều năm. Trước đây bọn chúng hoạt động ở vùng Thiên Sơn, nhòm ngó Kim Thành, tự biết không mình không có cơ hội chiếm được Kim Thành, hơn nữa vùng đất này đã bị tuyết rơi dày, lương thảo sắp cạn kiệt, bọn chúng tính toán trở về vương đình trước. Vài ngày trước, khi đi qua khu vực này, bọn chúng nghe được thông tin Hà Tây có một đội vận chuyển lương thảo chuẩn bị đi Kim Thành, đúng lúc trời đổ tuyết lớn, đội vận chuyển lương thảo bị chặn ở trước lối vào Độc Đăng Sơn, tuyến giao thông đông-tây bị cắt đứt. Bọn chúng nhận định đây là cơ hội trời ban, bởi thế đã lên một kế hoạch chớp nhoáng, chính là dùng toàn lực đánh bất ngờ Độc Đăng Thú để cướp lấy quân lương.
Nếu mạo hiểm thành công, Kim Thành sẽ trở thành tòa cô thành biệt lập xa xôi, tướng sĩ không có lương thảo để qua mùa đông này, chỉ có một con đường chết. Hơn nữa, càng quan trọng hơn là, nếu như quân đạo do phủ Hà Tây Tiết Sử xây dựng những năm gần đây bị cắt đứt, toàn bộ dãy núi Thiên Sơn phía tây Độc Đăng Sơn và con đường thông đến Tây Vực đều sẽ rơi vào tay người phương Bắc.
– Tên thám tử này trong lúc tuyết đổ lớn đã lẻn tới nơi này, chủ yếu là để tìm vị trí cụ thể của phong hỏa đài. Bọn chúng ngoại trừ tấn công bất ngờ Độc Đăng thú thì cũng phân ra nhân mã kế hoạch là đi cắt đứt các tháp khói hiệu báo động phụ cận đề phòng ngừa tin tức truyền đi và thu hút quân cứu viện. Phái ra đi tìm hiểu tháp khói hiệu không chỉ có một thám tử này!
Lương Đoàn bẩm báo xong, ba mươi thị vệ đều tụ tập lại, mấy chục ánh mắt đổ đồn về phía Tạ Trường Canh, chờ hắn quyết định.
Tạ Trường Canh nhìn về phương hướng Độc Đăng Thú.
Sau trận tuyết rơi, bầu trời trong xanh và sáng sủa, không thấy dấu vết của khói báo động. Có hai khả năng. Hoặc là Độc Đăng Thú còn chưa rơi vào tấn công, quân coi giữ không hề phát hiện. Hoặc là, có một khả năng khác. Đó chính là bọn họ vừa rời đi không lâu thì Độc Đăng Tú đã rơi vào tấn công bất ngờ của người phương Bắc, tháp khói lửa báo động đã bị người phương Bắc khống chế.
– Phong hỏa đài tiếp theo ở phía tây sẽ là Mặc Ly Phong. Ngươi có biết đường không?
Tạ Trường Canh biết rõ mọi phong hỏa đài trên tuyến đường hành quân về phía Tây như lòng bàn tay, nên quay lại hỏi người dẫn đường.
– Biết ạ! Cách nơi này mươi dặm!
– Lập tức đi Mặc Ly Phong, đốt khói báo động trước khi người phương Bắc đuổi tới!
Khi phong hỏa đài Mặc Ly Phong có khói lửa báo động, phong hảo đài tiếp theo sẽ nhận được tín hiệu. Cứ thế, trong vòng ba canh giờ, tin tức về trận chiến sẽ được truyền đến Kim Thành, trong vòng ba ngày, quân lính chắc chắn sẽ đến chi viện cho Độc Đăng Thú.
Với năng lực của Độc Đăng Tróc thủ sứ, cho dù binh lực không chiếm ưu thế nhưng nếu kiên trì ba ngày chắc không có vấn đề.
Tình huống khẩn cấp, đoàn người lập tức lên đường đi Mặc Ly Phong. Thế nhưng mà lúc đuổi tới nơi, đám người Lương Đoàn lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.
Phong hỏa đài thường được xây dựng trên vùng đất cao để truyền bá thông điệp đi xa, và phong hỏa đài Mặc Ly Phong cũng được xây dựng trên một ngọn núi. Mấy ngày trước, nơi này dường như đã xảy ra một trận tuyết lở. Một lượng lớn tuyết rơi xuống từ sườn dốc phía trên phong hỏa đài, gần như là vùi lấp cả phong hỏa đài cao ngất.
Nơi này vốn dĩ có bố trí vài lính canh gác nhưng nay đã không thấy bóng dáng một ai, đoán chừng đã bị chôn vùi dưới tuyết rồi. Lương Đoàn lập tức dẫn theo người đào tuyết, hy vọng đào được một lối vào đi thông đến chân tháp để có thể đốt lửa báo hiệu. Một lúc sau, hai xác chết đông cứng của lính gác đèn hiệu lần lượt được đào ra, nhưng khoảng cách từ lối vào đến phong hỏa đài vẫn còn rất xa.
Với lượng tuyết lớn như thế này, kể cả có không ngủ không nghỉ đào đến ngày mai cũng chưa chắc đào thông được.
“Keng” một tiếng, đao đào tuyết của một thị vệ cắm vào một khe hở của một tảng đá đã lăn xuống cùng với tuyết, lúc anh ta phát lực, nó đã vỡ thành hai mảnh.
– Đại nhân! Thời gian sợ không còn kịp rồi, chỉ sợ chúng ta còn chưa đào thông thì người phương Bắc đã tìm tới nơi này rồi. Không bằng chúng ta đi đến phong hỏa đài tiếp theo, có khi còn nhanh hơn chút!
Lương Đoàn mồ hôi đầm đìa ngừng lại khuyên.
Tạ Trường Canh nhìn về phương hướng phong hỏa đài tiếp theo, đang trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy có tiếng nói non nớt phía sau lưng:
– Tạ đại nhân ơi, cháu có thể bò vào từ trong kia rồi đốt lửa ạ.
Tạ Trường Canh quay đầu lại, trông thấy Hi Nhi chỉ vào phía trên phong hỏa đài, nói với mình.
Lương Đoàn cũng quay đầu lại, nhìn chăm chú vào lỗ thông hơi trên đỉnh phong hỏa đài chưa bị tuyết phủ và hai lỗ thông gió ở hai bên sườn, y bừng tỉnh mừng rỡ như điên, nhảy dựng lên.
– Tiểu công tử nói đúng lắm. Những cái lỗ đó chúng ta không chui vào được nhưng tiểu công tử người nhỏ con, có thể thử bò vào trong đó, chỉ cần chất củi và phân sói, đổ dầu hỏa vào và đốt lửa…
Còn chưa nói xong, tự y cũng thấy không ổn chút nào. Đứa bé này mặc dù có thể bò vào từ lỗ thông gió, nhưng đốt lửa lên, lúc đó chẳng khác nào tự đặt mình vào trong lò, có an toàn bò ra từ đường cũ hay không không một ai dám đảm bảo.
Y vội ngậm miệng lại, đưa mắt nhìn sang Tiết Độ sứ.
Nét mặt Tạ Trường Canh rất nghiêm trọng. Hắn im lặng một lát rồi ngồi xổm xuống, nhìn đứa trẻ vừa rồi rất hăng hái đào tuyết, dịu dàng xoa đầu cậu, nói:
– Không được!
Nói xong, hắn đứng lên hạ lệnh chuẩn bị lên đường đi đến điểm phong hỏa đài tiếp theo.
– Đại nhân ơi, cháu làm được. Cháu làm được thật đó! Thúc hãy tin cháu!
Đứa bé kia rất bướng bỉnh, ngửa mặt lên nhìn hắn, tay nắm chặt tay áo của hắn không chịu buông.