Tạ Trường Canh hỏi dẫn đường:
– Phong hỏa đài tiếp theo có phải Hợp Thương Phong không?
– Vâng ạ.
– Xuất phát từ chỗ này và với tình hình giao thông như này thì bao lâu mới có thể tới đó?
Khoảng cách theo đường thẳng giữa hai phong hỏa đài thường là mười dặm, nhưng vì các phong hỏa đài này được xây dựng trên đỉnh núi hoặc dãy núi cao nên con đường thực tế giữa chúng dài hơn nhiều, không chỉ là con số này.
– Ước chừng ba mươi dặm đường, bình thường cưỡi ngựa đi khoảng một canh giờ là tới, bây giờ tuyết đọng khó đi, chỉ sợ sẽ mất nhiều thời gian hơn.
– Chỉ cần trước khi trời tối chúng ta gửi được tin tức thì vẫn còn kịp. Lập tức dẫn đường, đi với tốc độ nhanh nhất.
Hi Nhi nói:
– Tạ đại nhân ơi, cháu làm được mà.
Tạ Trường Canh hơi mỉm cười:
– Hi Nhi tất nhiên làm được rồi. Nhưng mà Tạ đại nhân lần này đứa cháu đi là để đón mẫu thân cháu. Hơn nữa, cháu còn nhỏ, chờ cháu lớn rồi thì giúp đại nhân cũng không muộn.
Hắn bế đứa bé kia lên rồi đi ngay.
Những lời này chắc chắn là nói với đứa trẻ, nhưng cũng nói với Lương Đoàn và những người khác. Mọi người đều biết hắn không muốn tiểu công tử rơi vào nguy hiểm, nghe hắn lên tiếng, tất nhiên là đều nghe theo hắn.
Đoàn người đi xuống phong hỏa đài, đi thật nhanh ở trên nền tuyết. Sau khi đi được vài dặm đường, họ tới một sườn núi thoai thoải. Đúng lúc họ sắp xuống, đột nhiên nhìn thấy một nhóm người đang đi tới từ hướng ngược lại từ bên cạnh. Cả hai bên đều bị bất ngờ mà đụng độ nhau.
Đối phương ước chừng có hai ba trăm người, mặc dù đều ăn mặc như quân coi giữ Hà Tây, nhưng vẫn có thể nhận ra một cách mơ hồ đặc điểm khuôn mặt của chúng, cho thấy chúng là người phương Bắc.
Nhóm người phương Bắc này là những người được cử đến để khống chế phong hỏa đài, vừa đến nơi, bọn chúng đột nhiên nhìn thấy một tiểu đội nhân mã xuất hiện ở sườn núi đối diện, liền dừng lại.
Có người hô to:
– Hà Tây tiết độ sứ Tạ Trường Canh! Hắn ở trong đó.
Giọng nói mừng rỡ như điên.
Đội ngũ kia lập tức xôn xao. Họ không ngờ lại được gặp Hà Tây tiết độ sứ Tạ Trường Canh ở nơi này. Đi theo hắn chỉ có mấy chục người, mà phía mình nhân số lại gấp mười lần đối phương. Nếu có thể bắt sống được hắn thì tốt, hoặc giết được hắn thì công lao phải nói là vô cùng lớn.
Bọn chúng hưng phấn rú lên, mấy trăm người lập tức đuổi theo.
Tạ Trường Canh ra lệnh cho tùy tùng quay đầu ngựa lại theo đường cũ nhanh chóng đi xuống sườn đồi. Những mũi tên cứ bay vèo vèo từ phía sau, sượt qua người cắm vào nền tuyết.
Một con ngựa bị bắn vào bụng hí lên vì đau đớn.
Tạ Trường Canh quay đầu nhìn nhóm người phương Bắc đang đuổi theo mình, nhanh chóng đưa ra quyết định. Hắn ra lệnh cho Lương Đoàn dẫn một nửa nhân thủ tiếp tục chạy đến Hợp Thương Phong, cần phải đến đó và châm lửa báo hiệu trước khi trời tối, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì mang theo đứa bé lập tức đi Kim Thành, không cần phải quay lại.
Hắn thì dẫn mười lăm người còn lại dẫn dụ nhóm truy binh đi đường khác.
– Đại nhân, bọn tôi sẵn lòng yểm hộ cho đại nhân xông ra ngoài, xin đại nhân hãy đi Hợp Thương Phong!
Lương Đoàn mang theo 30 thị vệ khẩn cầu với hắn.
Tạ Trường Canh nói:
– Mục tiêu của người phương Bắc là ta, ta đi phong hỏa đài, bọn chúng ắt sẽ đuổi theo không màng hậu quả, sẽ bất lợi với chúng ta.
– Truyền tống khói báo động là quan trọng nhất! Tất cả hành động theo mệnh lệnh của ta! – Hắn quát lên.
Mọi người không dám vi phạm mệnh lệnh.
– Đại nhân ơi… – Hi Nhi gọi hắn.
– Chờ ta, ta sẽ đến tìm cháu sau!
Tạ Trường Canh dặn một câu với đứa bé, ném cậu kèm theo túi da cho Lương Đoàn, hắn mang theo những người còn lại chạy đi về một phương hướng khác. Lương Đoàn cùng mười mấy tên thị vệ ẩn núp trong chỗ trũng sau đồi tuyết, nhìn hàng trăm người phương Bắc vội vã chạy qua, đè nén sự bất an và lo lắng, nghiến răng tiếp tục tiến về phía trước.
Hi Nhi hai tay nắm chặt miệng túi da, liên tục ngoái đầu nhìn lại. Đi được vài dặm, cậu đột nhiên hét lớn:
– Lương thị vệ, thúc dẫn cháu quay lại đi. Cháu giúp các thúc đốt khói lửa, vậy thì các thúc có thể đi giết người xấu giúp đại nhân rồi.
Lương Đoàn tiếp tục phóng về phía trước.
– Người xấu đông quá, các thúc không đi giúp đại nhân, thúc ấy sẽ chết mất!
Bên trong tuyết địa, tiếng kêu to của đứa bé quanh quẩn vang vọng.
……
Nửa canh giờ sau, đoàn người Lương Đoàn mang theo Hi Nhi quay trở lại Mặc Ly Phong. Anh ta đưa dụng cụ nhóm lửa cho đứa trẻ, dạy cậu cách sử dụng, liên tục nhắc nhở cậu về nhiều biện pháp phòng ngừa khác nhau, buộc chặt cậu quanh eo bằng một sợi dây thừng thấm nước tuyết, rồi từ từ hạ cậu xuống khỏi lỗ thông khói trên đỉnh phong đài.
Nhóm Lương Đoàn chờ ở bên ngoài, liên tục duy trì đối thoại với đứa bé ở bên trong.
Đứa bé kia đi xuống, có những lúc còn mất liên lạc.
Mọi người nín thở, nôn nóng chờ đợi.
Đột nhiên, một làn khói đen từ từ bốc ra từ lỗ thông hơi. Mọi người lập tức nắm chặt sợi dây thừng, hét to vào bên trong:
– Tiểu công tử, mau ra đây, cháu có làm sao không?
Bên trong không có phản ứng lại. Mọi người nhìn nhau, ai nấy đều lộ vẻ sốt ruột, họ đang muốn kéo dây thừng lên, đúng lúc này bên trong có tiếng ho sù sụ từ bên dưới vọng ra.
– Cháu ổn ạ…
Mọi người mừng rỡ, ba chân bốn cẳng kéo dây thừng hướng lên trên.
Một cái đầu nhỏ nhô ra khỏi lỗ thông khói. Lương Đoàn ôm lấy vai đứa bé, nhanh chóng kéo cậu ra ngoài. Khi mới ra ngoài, đứa bé nhắm mắt, mặt và cơ thể phủ đầy khói bụi. Cậu ho sặc sụa một lúc mới mở mắt ra, quay đầu lại nhìn không chớp vào làn khói dày đặc không ngừng bốc ra từ lỗ thông hơi rồi hỏi:
– Như vậy có ổn không ạ?
Lương Đoàn không giấu được sự mừng rỡ:
– Tiểu công tử, cháu thành công rồi đó!
Phủ Tiết độ sứ đã thiết lập một hệ thống nghiêm ngặt đối với phong hỏa đài được đặt trên con đường quân sự phía tây, mỗi một phong hỏa đài bất cứ lúc nào, luôn phải có ít nhất một người canh gác theo dõi khói báo động từ phong hảo đài liền kề nhằm đảm bảo việc truyền tải thông tin quân sự. Trừ phi lính canh ở Hợp Thương Toại cũng giống như nơi này đã bị chôn vùi trong trận tuyết lở như ở đây, nếu không họ sẽ không thể bỏ lỡ khói từ hướng này.
Hi Nhi thở phào nhẹ nhõm, cậu lau khói đặc hun hai mắt mình đỏ lên, nói:
– Cháu không sao ạ, các thúc mau đi giúp đại nhân đi!
Lương Đoàn vô cùng kính nể đứa bé này, y quỳ xuống cung kính bái lạy cậu một lạy.
– Tiểu công tử, ta sẽ tìm một nơi ẩn náu tạm thời cho cháu, cháu trốn ở trong đó nhé!
……
Lương Đoàn giấu Hi Nhi trong một hang động gần phong hỏa đài, để lại hai thị vệ, lương khô và nước, mình thì dẫn những người còn lại rời đi.
Hi Nhi đợi ba ngày ba đêm.
Đến ngày thứ ba, khi cậu đang buồn ngủ vô cùng và đang mơ mơ màng màng ngủ ở trong túi ngủ thì đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân đi đến. Cậu mở bừng mắt ra, thò đầu ra khỏi túi ngủ. Cậu nhìn thấy một bóng người cao lớn cả người nhuộm đầy máu từ bên ngoài hang động đang bước về phía mình. Cậu nhìn một cái là nhận ra ngay, cậu mừng rỡ hét toáng lên, bò ra khỏi túi ngủ lao về phía bóng người cao lớn đó.
– Tạ đại nhân, thúc đã trở lại rồi!
Tạ Trường Canh đón được đứa bé bế bổng cậu lên.
– Phải rồi, ta đã trở lại rồi!
Hắn kìm nén sự ấm áp dâng trào trong lòng, sờ sờ tay chân của đứa bé.
– Cháu có bị thương ở đâu không?
Hi Nhi lắc đầu lia lịa.
– Cháu chạy trốn nhanh lắm á! Lửa còn chưa kịp đốt tới cháu thì cháu đã được Lương thị vệ lôi ra rồi!
Giọng điệu của đứa bé đầy vẻ tự hào.
– Đúng rồi đại nhân, binh lính của thúc đã tới chưa? Thúc có bị thương không?
Đứa trẻ nhìn hắn, ánh mắt đầy lo lắng.
Tạ Trường Canh thu cánh tay lại ôm chặt đứa bé vào lòng.
– Họ đã nhìn thấy khói lửa báo động của cháu nên đã chạy tới kịp, chẳng những đánh bại kẻ địch mà còn bắt được rất nhiều tù binh!
– Cháu có muốn đi xem không? – Hắn hỏi.
– Có ạ!
Đôi mắt đứa trẻ lập tức sáng lên, trả lời rõ to.
Tây Nhi ngồi trên lưng ngựa, được người ngồi sau dùng áo choàng bao lấy cơ thể.
Chiến mã chạy băng băng, gió rít bên tai, cả người giống như đang cưỡi mây đạp gió, đứa bé được mang theo, không biết đã đi được bao xa, đột nhiên trong tiếng gió, dường như có tiếng reo hò đâu đó.
Hi Nhi mở mắt ra. Cậu bị choáng váng trước cảnh tượng trước mắt.
Cuối tầm mắt, trên mặt đất phủ đầy tuyết trắng xóa xuất hiện một đội quân xếp hàng chuẩn bị chiến đấu. Cờ xì phần phần theo gió, tướng sĩ quần áo nhuốm đầy máu nhưng họ vẫn rất phấn chấn. Áo giáp và kiếm của họ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo trong tuyết khiến kẻ thù sợ hãi.
Bọn họ bày trận tại tây, như thể đã chờ đợi lâu rồi.Tin tức Tiết độ sứ đến được quan truyền lệnh truyền đi, một truyền mười, mười truyền trăm mà truyền xuống dưới.
Toàn bộ tướng sĩ đều đồng thanh reo hò.
Tạ Trường Canh mang theo Hi Nhi trên lưng ngựa đi qua hàng tướng quân đang reo hò cổ vũ, đi đến giữa trung tâm thì dừng lại. Tróc thủ sứ Kim Thành cưỡi ngựa nghênh đón, đi đến trước mặt Tạ Trường Canh, ông ta xuống ngựa, quỳ một gối xuống đất hành quân lễ.
– Bẩm Tiết độ sứ, toàn bộ Bắc kỵ xâm phạm Độc Đăng Thú đã bị tiêu diệt. Đã bắt được hơn trăm tên, hiện đang chờ Tiết độ sứ hạ lệnh xử lý!
– Quỳ xuống!
Tướng sĩ đứng ở hai bên đồng thanh hét lên.
Những tù nhân phương Bắc đã run rẩy vì sợ hãi, họ lần lượt quỳ xuống, chờ đợi bản án dành cho mình.
Tạ Trường Canh nói:
– Đẩy xuống, giết toàn bộ!
Tróc thủ sứ ra lệnh, tin tức lại nhanh chóng được truyền xuống. Trong giọng nói hùng hậu và trang nghiêm của quan truyền lệnh, bọn tù binh đã cảm nhận được sát khí nóng hổi từ lâu đã lập tức lần lượt ngã xuống đất. Hơn trăm đại đao lạnh lẽo và nặng nề rơi xuống, huyết quang b.ắn ra máu chói mắt trên mặt tuyết.
Tạ Trường Canh sai người cắt tai của tù binh người phương Bắc cuối cùng, quát lên:
– Trở về nói cho vương các ngươi, đây là kết cục xâm phạm Hà Tây ta!
Tù binh kia giống như chó nhà có tang, với tiếng giết chóc vang vọng phía sau, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất, nhưng gã lại bò lên và loạng choạng chạy đi
Các tướng sĩ lại lần nữa hô vang, âm thanh chấn động vùng hoang dã.
Tạ Trường Canh cúi đầu, nhìn Hi Nhi ngồi trước mặt mình, hỏi:
– Cháu có sợ không?
Hi Nhi đáp to:
– Cháu không sợ!
Tạ Trường Canh cất tiếng cười to. Giữa tiếng reo hò như sấm và vô số cái nhìn chằm chằm của các tướng sĩ, hắn nhấc đứa bé lên cao trước mặt mình.
……
Mộ Phù Lan vào mấy ngày trước đã đến Kim Thành, nàng chỉ nghỉ ngơi một lúc, sau đó đi lên núi tìm thuốc dưới sự hộ tống của một đội nhân mã quen thuộc địa lý vùng Thiên Sơn do tróc thủ sứ Kim Thành phái đến.
Chặng đường đi này, thời tiết còn tệ hơn những gì nàng tưởng tượng. Quá trình tìm kiếm thuốc cũng vô cùng gian nan. May mắn là sau nhiều ngày leo núi, cuối cùng nàng cũng tìm được đủ thảo mộc trong các khe băng. Sau khi đào rễ cây và thu hoạch, cuối cùng nàng cũng xuống núi.
Khi nàng đến chân núi thì trời đã tối. Từ nơi này về lại Kim Thành phải mất hai ngày đi đường, đường đi vào ban đêm rất nguy hiểm vì có băng và tuyết. Đoàn người dựng trại ở một khe núi tránh gió ở dưới chân núi, chuẩn bị nghỉ qua đêm, sáng hôm sau sẽ lại lên đường.
Mộ Phù Lan vô cùng mệt mỏi, nhưng nàng vẫn cố gắng giữ mình tỉnh táo. Trong căn lều nhỏ của mình, nàng xử lý sơ bộ những loại thảo mộc đã thu thập được, dự tính trở về thành sẽ luyện chế, chế dược xong thì sẽ lên đường trở về.
Một tiểu binh mang đến cho nàng một ít nước ấm được hòa tan từ tuyết, lại thêm nhiên liệu cho bếp lò sưởi ấm của nàng, đóng bếp lại rồi lui ra ngoài.
Nàng xử lý xong, rửa mặt mũi và tay chân qua loa rồi chui vào trong chăn đêm, để nguyên quần áo nằm xuống.
Đi ra ngoài đã một tháng, không biết thương tích của lão thủ lĩnh hiện giờ thế nào rồi. Còn cả Hi Nhi nữa, không biết một mình cậu ở đó sống với người kia như thế nào. Nàng đã giúp hắn một chuyện quan trọng, ở điểm này nàng rất tin tưởng người đàn ông kia, hắn nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Hi Nhi thay cho nàng.
Nàng lắng nghe tiếng tuyết và tiếng gió bên ngoài lều, nhắm mắt lại và từ từ chìm vào giấc ngủ. Cũng không biết ngủ bao lâu, trong mông lung, nàng đột nhiên cảm thấy như có một người khác bên cạnh mình. Nàng giật mình mở choàng mắt ra.
Cốc đèn dầu để trên chiếc bàn thấp trong lều vẫn còn sáng. Trong ánh sáng mờ ảo, nàng nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi xổm dưới chân mình. Người đàn ông nâng một bàn chân sưng tấy lạnh cóng của nàng lên và bôi thuốc mỡ cho nàng.
Hắn cúi đầu, ánh mắt chăm chú vào chân nàng, động tác nhẹ nhàng và tập trung, như thể không nhận ra nàng đã tỉnh dậy, cho đến khi nàng rụt chân lại, hắn mới dừng lại, quay đầu lại, nhìn nàng từ từ ngồi dậy.
– Chân nàng bị thương do giá rét rồi. Nàng nằm xuống đi, để ta bôi thuốc cho nàng.
Tạ Trường Canh nói, giọng điệu bình thản.