Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 64.




Mộ Phù Lan nhớ rất rõ lần đầu tiên nhìn thấy Hi Nhi ở bên ngoài sơn môn của chùa Hộ Quốc khi nàng đến Thượng Kinh. Thời gian trôi quá là nhanh, chớp mắt đã hơn một năm rồi. Không chỉ trong năm qua, thậm chí cả kiếp trước, trong mấy năm trước khi mẹ con họ chính thức chia tay ở Bồ Thành, con trai nàng vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời. Chưa từng làm trái ý nàng.

Hai đời, đây là lần đầu tiên cậu đi ngược lại ý muốn của nàng, không nghe theo nàng nữa. Hơn nữa là còn vì người đàn ông kia.

Chiếc xe ngựa tiếp tục chạy theo hướng ngược lại với hướng đi của người đàn ông. Mộ Phù Lan im lặng hồi lâu không nói lời nào. Hi Nhi ngồi bên cạnh nàng, dường như là biết nàng không thích món quà chia tay mà người kia tặng cho mình, từ lúc lên xe ngựa ngồi bên nàng, nàng không nhìn thấy thanh kiếm kia đâu, chắc là được cậu nhóc giấu đi rồi.

Hi Nhi thỉnh thoảng lại lén dòm nàng một cái.

Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt mất tập trung. Thần sắc trong mắt nàng có lẽ hơi phức tạp so với một đứa trẻ ở độ tuổi của cậu, nhưng sự buồn bã của nàng đứa bé này vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được. Sau khi lặng lẽ nhìn nàng vô số lần, cuối cùng cậu bé nhẹ nhàng nắm lấy tay áo của Mộ Phù Lan, thẽ thọt hỏi:

– Mẫu thân ơi, có phải mẹ đang giận vì con không nghe lời mẹ không?

Mộ Phù Lan bừng tỉnh lấy lại tinh thần, cúi xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo sự bất an thấp thỏm đang ngước nhìn mình. Tất nhiên lúc này nàng cảm thấy hơi buồn, nhưng hơn thế nữa, nàng vẫn còn bối rối và lo lắng.

Không có ai hiểu rõ hơn nàng rằng con trai nhỏ bé của nàng ở kiếp trước đã khao khát được ở bên phụ thân trong mấy năm trước khi nàng chết như thế nào. Thế nhưng phụ thân cậu lại quanh năm suốt tháng bôn ba bên ngoài, rất ít khi về nhà. Về sau, phụ thân cậu đã đã đạt được mong muốn của mình trở thành hoàng đế của thiên hạ này, con trai cuối cùng đã được như mong muốn trước đây của mình là có thể sớm chiều được gặp phụ thân mình. Có lẽ là bởi vì áy náy hoặc là bù đắp, ban đầu, phụ thân cậu cũng đã thể hiện nỗ lực chưa từng có để gần gũi hơn với con trai mình, thế nhưng điều này đối với cậu đã là quá muộn, dường như cậu đã không còn cần nó nữa. Mỗi khi gặp mặt phụ thân bề trên cố gắng gần gũi mình, phản ứng của cậu luôn là tỏ ra tự kỷ và im lặng. Mà người đàn ông kia lại có quá nhiều thứ bị phân tâm, đến cuối cùng, sự kiên nhẫn mà hắn có thể dành cho đứa con trai không muốn gần gũi và thậm chí còn tỏ ra thù địch với mình rõ ràng là cực kỳ hữu hạn.

Thế nên ở kiếp này, mỗi khi nàng nhìn thấy Hi Nhi thân thiết với người kia một cách tự nhiên và hồn nhiên, tâm tình của nàng rơi vào mẫu thuẫn. Nàng hy vọng rằng những hối tiếc ở kiếp trước của đứa con mình có thể được đền đáp ở kiếp này. Nhưng nghĩ đến nỗi đau buồn và phẫn nộ mà cậu bé đã bày tỏ trước khi chết, nói rằng không muốn làm cha con nữa, lòng nàng tràn ngập sự bối rối và lo lắng.

Nhưng chung quy nàng vẫn không ngăn cản đứa trẻ và người đàn ông đó đến gần nhau. Nàng không biết điều này là đúng hay sai.

– Mẫu thân ơi, Tạ đại nhân thật sự tốt với con lắm.

Cậu bé tiếp tục thỏ thẻ.

– Mẫu thân không biết đâu, lúc mà thúc ấy mang con đi đón mẹ, trên đường đi bọn con gặp một tên thám báo. Tạ đại nhân muốn đốt khói báo động để điều quân đội đến, nhưng mà phong hỏa đài lại bị bão tuyết chặn mất, con đành phải bò vào từ bên trên nó. Con muốn bò vào trong để đốt lửa, nhưng Tạ đại nhân sợ con xảy ra chuyện nên không cho con đi, nhất quyết muốn đi đến phong hỏa đài tiếp theo.

– Nửa đường đi chúng con đụng phải người phương Bắc, Tạ đại nhân bị chúng nhận ra, thúc ấy liền bảo mấy người Lương thị vệ dẫn con đi trốn, thúc ấy thì cùng với những người còn lại dẫn dụ bọn chúng đi đường khác. Về sau lúc Tạ đại nhân quay lại tìm con, cả người thúc ấy toàn máu là máu, con còn suýt không nhận ra nữa. Thúc ấy trông thấy con liền ôm con lên…

Nước mắt từ từ trào ra trong mắt đứa trẻ.

– Mẫu thân, con thật sự không muốn làm mẹ buồn đâu, thế nhưng con cũng không nỡ để Tạ đại nhân buồn…Về nhà rồi con sẽ cất thanh kiếm đó đi, không bao giờ lấy nó ra nữa.

Mộ Phù Lan chỉ biết, những cảnh báo ban đầu của mình cũng không thể ngăn cản được con trai mình muốn thân thiết với người đàn ông kia. Và nàng cũng không biết rằng, bất tri bất giác, thì ra con trai mình lại phát triển lòng tin và mối liên kết sâu sắc với người đàn ông đó. Nàng càng không thể tin được, hôm nay người đàn ông này ở trong mắt Hi Nhi lại là Tạ Trường Canh chân chính.

Nàng nghĩ nếu như có một ngày nào đó con trai nhìn thấy bộ mặt khác của người đàn ông đang bị che giấu bởi sự ấm áp của ngày hôm nay, nàng cũng chỉ biết sợ hãi và không đành lòng.

Hi Nhi dùng tay áo lau nước mắt thật nhanh.

– Mẫu thân yên tâm, nếu về sau thúc ấy bắt nạt mẹ, thúc ấy biến thành người xấu, tự con sẽ trả thanh kiếm đó cho thúc ấy, không bao giờ thích thúc ấy nữa. Con sẽ bảo vệ mẫu thân. Mẫu thân đừng giận con nữa nha, và cũng đừng buồn nữa, được không?

Cậu trèo ra khỏi ghế ở trên xe ngựa, giống như một người lớn thu nhỏ quỳ xuống trước mặt mẫu thân mình.

Mộ Phù Lan nhìn con trai bé bỏng đang quỳ gối trước mình, nhìn đôi mắt trong suốt còn vương nước mắt của cậu, vành mắt nàng nóng lên. Nàng đưa tay ra ôm Hi Nhi lên, ôm vào lòng.

– Mẫu thân biết, mẫu thật cũng không giận con đâu. Chỉ là…

Nàng yêu thương nhìn con trai bé nhỏ của mình, cố gắng xóa bỏ ký ức đẫm máu mà mình không thể chịu đựng được ở trong đầu ra, nói:

– Chỉ là Hi Nhi à, trở về nhà rồi thì nhớ phải giữ lời hứa đã nói với mẹ đó. Cất nó đi, đừng bao giờ động vào nó nữa.

Nó từng cắn nuốt máu của con, nó là hung vật.

Nàng tự nhủ trong lòng.

Hi Nhi vui vẻ cười lên, ôm chặt lấy cánh tay nàng, gật đầu thật mạnh:

– Con nhớ rồi ạ!

Lần này, hành trình quay về phương Nam của Mộ Phù Lan cũng không quá gấp gáp bởi vì có Hi Nhi, dọc theo trì đạo mà đi, khi gặp dịch quán thì nghỉ ngơi, mỗi ngày đi tầm năm sáu mươi dặm, đảo mắt đã đi được gần nửa tháng. Chiếu theo tốc độ này, thậm chí còn chưa đi được một nửa quãng đường. Cũng may là đoàn người cũng không có việc gì gấp, hơn nữa thời tiết ấm áp, sau khi ra khỏi Hà Tây, đi về phía nam một ngày, mỗi ngày đều nhìn thấy cảnh hoang vu và những ngôi làng vắng vẻ bên vệ đường, nhưng làn gió xuân đang thổi, và cây xanh ngày một xanh hơn.

Trưa ngày hôm nay, mặt trời lên đến đỉnh điểm và họ đã đi được nửa ngày rồi, Lương Đoàn hỏi ý của Mộ Phù Lang xong liền kêu đoàn người dừng ở bên đường nghỉ tạm.

Hi Nhi bước xuống xe ngựa, đi đến chỗ con Tiểu Long Mã và bón cho nó ăn cỏ khô. Tiểu Long Mã đã được hơn một tuổi, mặc dù còn chưa trưởng thành hoàn toàn nhưng từ sau khi đi theo Hi Nhi và được cậu chăm sóc cẩn thận, hiện giờ nó đã lớn bằng một con ngựa trưởng thành, đầu nhỏ, cổ dài, tứ chi khỏe mạnh, toàn thân phủ đầy lông bóng mượt, toát lên vẻ uy nghiêm thần tuấn.

Mộ Phù Lan dựa vào cửa sổ xe, nhìn Hi Nhi đang cho ngựa ăn, đúng lúc này, nơi cuối con đường phía trước có một nhóm người trông giống như dân bản xứ dìu già dắt trẻ, đẩy xe mang vác hàng hóa, người nào cũng buồn bã và vội vã, trông như thể đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng.

Lương Đoàn phái người đi tìm hiểu, người kia mau chóng quay lại kèm theo một tin tức. Bình Dương vương khởi binh làm phản, đang tiến về hướng này. Đây là những người dân từ các thôn làng dọc đường đã bỏ chạy sau khi nghe tin.

Nếu như nàng nhớ không nhầm thì kiếp trước, cuộc phản loạn giữa Bình Dương vương và Lỗ vương hẳn không phải nổ ra vào lúc này.

Tin tức đến quá đột ngột. Lương Đoàn phái người cưỡi ngựa nhanh đi trước thăm dò tình hình, mình thì dẫn xe ngựa đi qua đường chính.

Những người ra ngoài trở về với tin tức còn tệ hơn.

Lương Đoàn nói:

– Quân nổi loạn rất mạnh thanh thế to lớn, rất nhanh sẽ tiến về bên này. Quân phản loạn đến, chắc chắn tặc phỉ sẽ nổi lên bốn phía, chúng ta không thể đi được nữa. Thành trì gần nơi này nhất là Bồ Thành, ước chừng trăm dặm đường. Bồ Thành chẳng những là thành trì có phòng thủ kiên cố mà hiện giờ Bồ Thành lệnh cùng với Tiết độ sứ cũng có mối quan hệ cũ, đã từng trải quá nhiều cuộc chiến, mặc dù quân phản loạn có đánh tới, ông ta cũng có thể chống cự được một thời gian. Vì sự an toàn của Ông Chủ, chúng ta tốt nhất nên nhanh chóng vào thành càng sớm càng tốt để tránh phản loạn. Đây là biện pháp ổn thỏa nhất!

Ngay khi vừa nghe được hai chữ Bồ Thành, Mộ Phù Lan thấy hoảng hốt, lồng ng.ực giống như bị một móng vuốt sắc nhọn cào xước, một nỗi đau âm ỉ từ tận đáy lòng chậm rãi tràn ra. Bất giác, như thể ông trời đang trêu đùa nàng, thoáng một cái, nàng và Hi Nhi lại chạm trán với nơi này một lần nữa. Chính tại địa phương này, trong sự tuyệt vọng khi chờ đợi cái kết, nàng đã tự kết thúc sinh mệnh của mình. Mà Hi Nhi của nàng tuy còn sống nhưng bắt đầu từ ngày đó, con trai bé bỏng của nàng cuối cũng cũng không thể bước qua nổi quá khứ nữa.

– Ông Chủ?

Nàng nghe thấy có người gọi mình.

Nàng lấy lại tinh thần, chạm vào rất nhiều ánh mắt đều đang hướng về mình, biết họ đang chờ câu trả lời của mình.

Vào lúc chạng vạng, cỗ xe ngựa chở Mộ Phù Lan đi theo dòng người tháo chạy dần dần tiến về phía thành trì Bồ Thành. Ở kiếp trước, tòa thành này là thành trì nhất định phải đi qua để đi đến Thượng Kinh, từng được Tề vương đại diện cho triều đình dùng làm đại bản doanh giằng co với Tạ Trường Canh, có thể thấy được mức độ phòng thủ kiên cố của nó.

Nàng không có lý do gì để phản đối quyết định này, vì đó là quyết định an toàn nhất cho tất cả mọi người.

Nàng từ trong xe ngựa nhìn về phía trước.

Sương chiều nặng nề, tà dương đỏ rực như máu. Một con quạ lạ bay qua đầu những binh lính đứng trên đỉnh tường thành cao chót vót, phát ra tiếng kêu quang quác kỳ lạ.

Hi Nhi xuống xe ngựa đứng ở bên cạnh nàng, cậu ngước lên nhìn tòa thành trì trước mặt sắp bị hoàng hôn nuốt chửng. Đôi chân nhỏ của cậu dường như bị đóng đinh xuống đất.

– Mẫu thân ơi, con không thích nơi này…

Đứa bé nắm lấy tay Mộ Phù Lan, ngập ngừng khe khẽ nói.

Chiều hôn càng lúc càng dày đặc, như thể tạo ra hai cái bóng trong mắt cậu.

Tướng thủ thành biết Mộ Phù Lan đã đến liền vội vàng đi ra nghênh đón.

– Vài thôi con, chờ an toàn rồi chúng ta sẽ lập tức rời khỏi nơi này.

Mộ Phù Lan dịu dàng nói. Nàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hi Nhi, dắt cậu đi về phía trước.

……

Ngày hôm nay vốn dĩ rất bình thường. Tạ Trường Canh vừa mới tuần tra xong thành trì đồn trú mới xây dựng ở Hà Mã Cốc. Mấy ngày trước, hắn nhận được một tin tức, Tân vương Bột Lợi Hãn của người phương Bắc đã triệu tập các thủ lĩnh rải rác của 24 bộ tộc đến nha trướng của mình, có lẽ là để thực hiện một số động thái mới.

Trong lòng hắn biết rằng lần này, một cuộc chiến tranh lớn sắp xảy ra. Vấn đề về người bản xứ ở Hà Tây khiến hắn đau đầu bấy lâu nay đã được giải quyết, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, chờ đợi trận chiến này. Chỉ có giành được thắng lợi to lớn, phá hủy sức chiến đấu của quân phương Bắc, khiến chúng bất lực trong thời gian ngắn, không dám nghĩ đến bất kỳ hành động liều lĩnh nào thì mới có thể tập trung sức mạnh, từng bước xóa bỏ những chướng ngại vật trên con đường vươn lên đỉnh cao.

Đại chiến đang đến gần, nhưng nó không thể xảy ra chỉ trong một sớm một chiều. Tân vương người phương Bắc mặc dù có dã tâm, tham vọng và có năng lực, thế nhưng hắn ta cũng chỉ vừa mới thượng vị được một thời gian ngắn, muốn điều hành binh mã để tiến hành một trận đại chiến toàn diện, nếu như chưa có sự chuẩn bị đầy đủ thì sẽ không tùy tiện phát binh.

Tạ Trường Canh ra lệnh tiếp tục phái thám tử đi điều tra, ngay sau đó được báo lão thủ lĩnh tới. Hắn đang chuẩn bị đi xuống tường thành thì thấy lão thủ lĩnh đã đi lên rồi. Hắn cười đi ra đón, nói:

– Vừa rồi ta đang nghĩ sẽ đi thăm lão thủ lĩnh, không ngờ lão thủ lĩnh lại tới. Dạo này sức khỏe của ông thế nào?

Lão thủ lĩnh tinh thần có vẻ rất tốt, nói:

– Ta đã khỏe lên rất nhiều rồi. Nhắc tới vẫn thấy tiếc nuối vì ta không kịp cảm ơn Ông Chủ thì phu nhân đã đi rồi. Vì sao Ông Chủ lại đi gấp gáp thế?

Tạ Trường Canh vẫn mỉm cười:

– Lão thủ lĩnh cũng biết, hiện giờ tân Hãn phương Bắc kế vị, tình huống đã khác hẳn so với hai năm trước, chỉ sợ khó mà tránh được một cuộc chiến. Nàng ấy chỉ là phụ nữ gia đình, ở lại rất bất tiện, không bằng trở về sớm sẽ tốt hơn.

Lão thủ lĩnh gật đầu, quay lại và chỉ vào nhóm thanh niên đông đảo đang đi theo ông.

– Bọn ta cũng nghe nói sắp có đại chiến, chúng tôi sẵn sàng cử thêm năm nghìn thanh niên trai tráng nữa, xin Tiết độ sứ tuyển và gia tăng huấn luyện họ. Chúng tôi sẵn lòng hiệu lực cho Tiết độ sứ, thề sống chết đi theo ngài.

Bên dưới tường thành là năm nghìn dân bản xứ đang đứng xếp hàng, do thủ lĩnh dẫn đầu, quỳ một gối về phía Tạ Trường Canh trên đỉnh tường thành, đồng thanh hô to:

– Chúng tôi nguyện đi theo Tiết độ sứ, thề sống chết đi theo ngài.

Trước đó, hắn đã tuyển mộ một đội quân gồm những người bản xứ trẻ và khỏe mạnh, bất luận là kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung hay là xây dựng công sự quân đội quốc phòng họ đều là những người xuất sắc. Không ngờ hôm nay lão thủ lĩnh lại đích thân mang theo thêm 5.000 người nữa, Tạ Trường Canh và các tướng lĩnh đều mừng rỡ khôn xiết.

Tạ Trường Canh bảo binh lính dưới tường thành đứng dậy, sau đó trịnh trọng cảm tạ vị lão thủ lĩnh.

Lão thủ lĩnh vô cùng kích động:

– Đại nhân và Ông Chủ tình cảm sâu đậm, lại vì cứu cái mạng già này của ta mà đã để Ông Chủ dấn thân vào nguy hiểm đi Thiên Sơn xa xôi, ta thật sự hổ thẹn. Ta không biết lấy gì để cảm tạ, chỉ có thể tận lực giúp đỡ đại nhân bảo vệ Hà Tây thật tốt để không phụ ơn của vợ chồng Tiết độ sứ ngài.

 Tạ Trường Canh chỉ cười không nói gì thêm, chỉ siết chặt tay lão thủ lĩnh.

– Tạ mỗ sẽ toàn lực ứng phó, nhất định không phụ sự tín nhiệm của lão thủ lĩnh!

Hắn gọi người tập hợp năm nghìn người này, sau đó đích thân dẫn lão thủ lĩnh đi xem huấn luyện hằng ngày của những người lính bản xứ. Hai người vừa nói vừa cười đi xuống tường thành, một binh sĩ vội vàng chạy tới, miệng hô to:

– Đại nhân, Lưu biệt giá có tin gấp, xin mời đại nhân mau chóng về thành ạ!

Tạ Trường Canh nhận lấy bức thư, mở ra xem một lượt, sau đó lập tức xin lỗi lão thủ lĩnh, kêu người khác thay mặt mình dẫn ông ấy đi ra sân huấn luyện, mình thì gấp gáp trở về phủ Tiết độ sứ.

Bên trong phòng nghị sự tại Nha thự, Lưu Quản cùng với một số thuộc quan đang sốt ruột chờ đợi.

– Đại nhân, Lỗ Vương và Bình Dương vương cùng nhau nổi loạn, một bên ở phía đông, một bên ở phía tây, hưởng ứng lẫn nhau, binh được chia làm hai đường đánh về Thượng kinh. Phản quân của Lỗ vương mặc dù có Tề vương tạm thời chống đỡ, nhưng bên Bình Dương vương thanh thế lớn hơn, thế không thể đỡ, nghe nói thành trì ven đường đều đã bị đánh chiếm. Triều đình chắc chắn sẽ triệu đại nhân đi dẹp loạn. Vừa vặn tình hình ở Hà Tây lại như thế này, nếu ngài không có ở đây thì có thể sẽ bất tiện.

Tạ Trường Canh nghe thuộc hạ nói chuyện nghị luận sôi nổi, có người lo lắng, có người mắng chửi phiên vương, nhưng vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng, hồi lâu không nói một lời.

Mọi người dần dần dừng lại, tất cả đều nhìn về phía hắn.

Tạ Trường Canh đứng lên, ra lệnh Lưu Quản đi theo mình vào nội thất, đứng một lát, hắn quay lại hỏi:

– Đoàn người Lương Đoàn đã đi đến đâu rồi? Hai ngày nay có nhận được tin gì không?

Lưu Quản không nghĩ hắn sẽ hỏi cái này trước, sững sốt đáp:

– Đúng rồi, ty chức cũng đang muốn thông báo cho đại nhân việc này. Ngày hôm trước tôi có nhận được khẩu tin của Lương Đoàn gửi đến, nói hắn ta đã che chở mẹ con Ông Chủ vào Kỳ Châu. Bởi vì hai ngày trước đại nhân không ở trong thành nên tôi cũng chưa kịp báo…

Tạ Trường Canh đi đến bên tường, “roạt” một tiếng kéo rèm ra, lộ ra một tấm bản đồ chi tiết của thành trì treo trên tường.

Trong lúc Lưu Quản đang nói nói thì đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, lập tức toát mồ hôi lạnh. Kỳ Châu nằm trên đường từ phủ Bình Vương đất phong của Bình Dương vương đi thượng kinh. Bình Dương vương tiến lên phía bắc phát binh tiến về kinh đô chắc chắn sẽ đi qua trì đạo. Mà đoàn người Ông Chủ đi xuống phía nam cũng đi trì đạo. Hành động của phản quân đã bắt đầu từ mấy ngày trước. Theo như ngày mà khẩu tin của Lương Đoàn đưa tới để tính toán thì lúc này đoàn người Lương Đoàn rất có khả năng sẽ đụng phải quân phản loạn ở trên đường.

Gã nhìn bóng người đứng bất động ở trước bản đồ, chần chừ một chút rồi khuyên:

– Đại nhân không cần phải lo lắng. Binh mã của phản quân rất rầm rộ, tin tức ven đường sẽ lan truyền rất nhanh, đoàn người của Ông Chủ chắc là cũng đã biết được tin tức. Huống chi còn có Lương Đoàn đi theo đại nhân nhiều năm, thân kinh bách chiến, chắc chắn sẽ biết hành sự theo hoàn cảnh…

Tạ Trường Canh quay đầu lại, màu mắt tối đen như mực.

Hắn nói:

– Ta muốn biết rằng, bọn họ hiện giờ đang ở đâu!


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận