Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 65.




Quân phản loạn của Bình Dương vương đã đến rất nhanh, hầu như không gặp phải sự kháng cự nào trên đường đi, một đường giết về phía Bồ Thành, bao vây tứ phía, tuyên bố trong vòng mấy ngày sẽ đánh chiếm được thành trì.

Quân phản loạn tuyên bố như vậy chắc chắn là có tự tin làm được như vậy. Đầu tiên, sự việc xảy ra đột ngột, thời gian quân phản loạn để lại cho triều đình cùng với thành trì ven đường phía Bắc gấp gáp. Thứ hai, hai bên nhân số chênh lệch nhau quá nhiều, Bình Dương vương đã âm thầm lên kế hoạch từ lâu, lần này tiến lên phía Bắc, ngoại trừ số quân đóng giữ lại bên ngoài Bình Dương phủ ra, ông ta đã phái ra gần năm vạn binh mã, mà Bồ Thành chỉ có năm nghìn quân trú đóng.

Đối mặt với cục diện khốn đốn như vậy, ngay từ ban đầu bao vây thành, Bồ Thành lệnh cũng không quá căng thẳng. Ông ta có lý do để lạc quan.

Bản thân ông ta xuất thân binh nghiệp, có kinh nghiệm chỉ huy tác chiến, thủ hạ có năm nghìn quân nhưng toàn là tinh binh dũng tướng, bình thường được huấn luyện bài bản, nghe theo hiệu lệnh, nhân số mặc dù kém xa so với phản quân tấn công thành, nhưng mà dựa vào thành trì để phòng thủ ngăn cản một thời gian hẳn là cũng không khó.

Ngoài cái này ra, càng quan trọng hơn là, Bồ Thành có một vị trí địa lý đặc biệt. Từ nhiều năm trước, triều đình vì bảo vệ Thượng kinh mà đã thiết lập ba tầng phòng tuyến trên con đường lên phía Bắc này. Bồ Thành chính là thành trì của phòng tuyến phía nam này. Phía sau Bồ Thành cách đó vài trăm dặm chỉ mấy ngày là tới là Long Quan nằm ở phòng tuyến giữa. Vào thời kỳ đỉnh cao của triều đại, số lượng binh lính đồn trú riêng ở Long Quan đã lên tới năm vạn người, hiện giờ tuy không bằng trước đây nhưng vẫn có một hai vạn quân. Bồ Thành giống như cửa lớn của Long Quan, triều đình đã nêu rõ, chỉ cần Bồ Thành bị tấn công, Long Quan cần phải phái binh đi tiếp viện.

Trước khi quân phản loạn đến, Bồ Thành Lệnh đã phái người đi báo tin cho Long Quan, yêu cầu tướng phòng giữ Long Quan kịp thời phát binh chi viện. Phía mình chỉ cần thủ vững mấy ngày, chờ viện binh tới rồi, đến lúc đó mượn địa thế của mình rồi nội ứng ngoại hợp, dù cho không đánh bại được phản quân nhưng chắc hẳn việc phá vỡ vòng vây cũng sẽ phải vấn đề lớn.

Thế nhưng sự phát triển của tình thế đã vượt ngoài dự đoán của Bồ Thành Lệnh. Ba ngày trôi qua, quân tiếp viện từ Long Quan mà ông ta chờ đợi vẫn không xuất hiện như mong đợi. Lại thêm ba ngày nữa trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng của quân tiếp viện đâu.

Đối mặt với sự tấn công mãnh liệt liên tiếp của phản quân, quân coi giữ ở đầu thành đã bị thương vong không ngừng, cả tòa thành trì rơi vào nguy hiểm. Cũng may phòng thủ của Bồ Thành kiên cố, Bồ Thành lệnh làm gương cho binh sĩ, được nhân tâm ủng hộ. Dân chúng nghe nói phản quân đốt giết cướp bóc thì đều tự phát ủng hộ, bấy giờ mới đánh đuổi được phản quân tấn công, tiếp tục thủ vững. Nhưng người dân trong thành đã cảm thấy lo lắng. Bắt đầu có những lời đồn đại rằng triều đình đã từ bỏ Bồ Thành. Sự tự tin ban đầu của Bồ Thành lệnh cũng dần bị lung lay. Nhưng ông ta vẫn ôm một tia hy vọng, hy vọng là quân tiếp viện đã gặp phải trở ngại trên đường đi mà thôi.

Tia hy vọng cuối cùng này của ông ta đã tan vỡ vào mấy ngày trước. Ngày hôm đó, sau khi đẩy lùi cuộc tấn công của quân phản loạn một lần nữa, ông ta nhận được chiếu chỉ của triều đình. Triều đình ra lệnh cho ông ta phải thủ vững thành trì trong một tháng, bất kể phải trả bằng giá nào, nếu không ông ta sẽ bị buộc tội không làm trách nhiệm và gia đình sẽ bị liên lụy theo.

Đến lúc này rồi, Bồ Thành lệnh cuối cùng cũng đã hiểu rõ dụng ý của triều đình. Long Quan địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công. Triều đình rõ ràng là hy sinh Bồ Thành để triệu tập toàn bộ quân đội đến Long Quan, chuẩn bị toàn lực ngăn cản phản quân ở đó.

Bồ Thành chỉ là con tốt trong kế hoạch “thí tốt giữ xe” này mà thôi.

Cha mẹ vợ con của Bồ Thành lệnh đều ở thượng kinh, ông ta chỉ có thể tuân theo. Ông ta giấu giếm tin tức, tiếp tục nâng cao tinh thần chiến đấu của binh lính còn lại bằng lực lượng tiếp viện sẽ không bao giờ đến. Bên trong thành trì bị bao vây, ngày càng có nhiều người chết, bầu không khí bi quan trong thành trì ngày càng trở nên căng thẳng.

Trên đời này không có bức tường nào là không lọt gió. Đến ngày thứ mười lăm của cuộc phòng thủ tuyệt vọng, tin tức Bồ Thành đã bị triều đình từ bỏ đã lan truyền hoàn toàn. Bồ Thành lệnh đã gi.ết ch.ết hai kẻ đào ngũ làm lung lay tinh thần của quân lính, dẫn theo số binh lính còn lại chưa đến một ngàn người được trang bị vũ khí lên đỉnh tường thành.

Đã không có người nào tin tưởng họ có thể một lần nữa chống lại được sự tấn công của phản quân, bao gồm cả chính họ.

Những chiếc thang mây cao được đặt trên đỉnh tường. Quân nổi loạn trèo lên thang như kiến ​​nhảy lên đầu tường thành. Thành đã sắp bị phá rồi.

Bồ Thành lệnh bị trúng mấy mũi tên trên người. Phía sau ông ta là dân chúng đang tuyệt vọng, chồng gọi vợ, mẹ ôm con, giống như ruồi không đầu chạy trốn khắp nơi trong thành, cố gắng tìm nơi ẩn náu vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi thành trì bị chiếm.

Khắp nơi là tiếng kêu la hoảng sợ gào khóc.

Ngày tận thế đã đến, nhưng không còn cách nào để rút lui. Bồ Thành lệnh ôm trái tim bi tráng, mang theo mấy trăm tướng sĩ còn lại cuối cùng trên đỉnh thành chiến đấu với quân phản loạn liên tục nhảy xuống từ trên thang mây, chống chọi đến phút cuối cùng.

Đột nhiên, từ nơi sâu thẳm của vùng hoang dã phía xa, dường như có tiếng reo hò hô giết vang lên. Ban đầu ông ta tưởng mình nghe nhầm, nhưng rất nhanh, theo tiếng hô giết, từ phía xa nơi chân trời xuất hiện một cái bóng đen rất lớn. Đó là một đội quân kỵ binh khổng lồ hùng mạnh chỉ ở nơi biên giới mới có. Hàng ngàn con ngựa phi nước đại, giống như một dòng thủy triều đen từ dưới lòng đất dâng lên, từ mọi hướng ùa về phía thành trì.

Dưới bầu trời trong xanh, một chiếc cờ xí màu đen khổng lồ bay phần phật trong gió có thể dọa kẻ thù khiếp sợ đến chết.

Quân phản loạn bên dưới thành cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn, tướng lĩnh lập tức ra lệnh ngừng tấn công thành, bày trận chờ chiến đấu.

Bồ Thành lệnh cùng với mấy trăm tướng sĩ còn lại chém giết quân phản loạn ở trên đầu tường thành còn chưa kịp rút quân, sau đó giống như nằm mơ chạy vội đến trước tường thành nhìn chằm chằm vào kỵ binh mang theo cờ xí đang càng ngày càng trở nên rõ ràng phía trước.

Cuối cùng bọn họ cũng đã nhận ra rồi.

 Bồ Thành lệnh mở to mắt ngỡ ngàng đến khó tin, đột nhiên ngửa mặt lên trời mừng rỡ như điên hét to:

– Trời không bỏ ta rồi!

– Hà Tây Tạ tiết độ sứ tới rồi!

Ông ta dùng hết toàn lực hô to câu này, nước mắt nóng hổi cuồn cuộn rơi xuống, sau đó “bịch” một cái cả người ngã xuống.

Ở vùng hoang vu bên ngoài Bồ thành, quân Hà Tây từ xa tới đang chém giết với quân phản loạn. Cung tiễn bay đầy trời, mưa đá lấy lửa như mưa, máu mới chảy như suối, tầng tầng bao phủ lên máu cũ, tường thành đỏ rực bị lửa thiêu rụi.

Quân phản loạn biết Lưu hậu từ bỏ Bồ Thành và toàn lực bảo vệ Long Quan, mặc dù triệu tập Tạ Trường Canh dẹp loạn, và khả năng lớn nhất sẽ đụng độ hắn ở Long Quan, bọn họ không nghĩ tới rằng, thế mà hắn lại đích thân gấp rút tiếp viện nơi này.

Mặc dù chiếm thế thượng phong về bình lực, nhưng đối mặt với đội kỵ binh tinh nhuệ có sức chiến đấu kinh người đến từ biên giới mới có này, quân phản loạn dần dần có xu hướng suy tàn. Chém giết nửa ngày, rất nhiều tướng sĩ đã bỏ mạng, quân tâm quân phản loạn tan rã, nhân đêm tối đã hoàng loạn rút lui.

Cuộc bao vây kéo dài nửa tháng cuối cùng đã chấm dứt. Cổng thành Bồ thành mở toang, những cây đuốc được thắp sáng gần đó khiến nơi đây sáng như ban ngày.

Tin tức về việc Hà Tây Tiết độ sứ Tạ Trường Canh đích thân lĩnh binh tới đây đánh đuổi quân phản loạn đã lan truyền rộng rãi, toàn thành đang rơi vào trong tuyệt vọng lại tìm được đường sống, dân chúng trong thành cảm động rưng rưng nước mắt, mấy nghìn người đổ xô đến cổng thành và chen chúc ở hai bên đường, muốn được tận mắt nhìn thấy vị Tiết độ sứ trẻ nhất trong lịch sử triều đại này.

Bồ Thành lệnh đã tỉnh lại, dẫn quan viên trong thành cũng đi tới cửa thành nghênh đón Tạ Trường Canh vào thành. Ông ta được người khác dìu ở đó chờ, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng vó ngựa phi nước đại từ phía cuối đêm hướng về cổng thành càng ngày càng gần.

Bồ Thành lệnh dướn cổ lên nhìn.

Rất nhanh, cùng với tiếng bước chân vừa chỉnh tề vừa nặng nề, ông ta nhìn thấy có một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn đi ở giữa hai hàng binh giáp lực lưỡng. Người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn này vẫn mặc bộ áo giáp dính đầy máu, ánh đuốc rực rỡ xung quanh chiếu sáng khuôn mặt hắn. Khuôn mặt của hắn anh tuấn, đôi mắt lại đỏ ngầu như máu, toàn thân tỏa ra sát khí đáng sợ vẫn còn chưa tan hết.

Dân chúng chen chúc ở cửa thành biết người đàn ông trẻ tuổi này chính là  Hà Tây tiết độ sứ Tạ Trường Canh.

Những tiếng động ồn ào huyên náo xung quanh đột nhiên lắng xuống khi hắn xuất hiện. Mọi người đều nín thở, nhìn người đàn ông đầy máu với vẻ sùng bái và sợ hãi, khi hắn đi ngang qua, họ đều quỳ xuống và dập đầu với hắn.

Người đàn ông này lại như không thấy, bước chân hơi tạm dừng một chút, ánh mắt nhìn một vòng phía trước, ở trong vô số khuôn mặt, ánh mắt hắn nhanh chóng rơi xuống người Bồ Thành lệnh. Ông ta thường ngày nghiêm nghị cũng không thể kìm nén được sự phấn khích của mình nữa, mắt đỏ hoe nói:

– Tiết độ sứ mang thần binh tới cứu toàn thành đang trong nước sôi lửa bỏng, đại ân đại đức này suốt đời khó quên. Xin hãy nhận một lạy của hạ quan.

Ông ta cùng với quan viên và mấy trăm tướng sĩ may mắn sống sót quỳ xuống, trịnh trọng dập đầu.

Tạ Trường Canh gật đầu, bảo ông ta đứng lên, ánh mắt lại lần nữa quét qua những khuôn mặt ở gần đó, bình tĩnh hỏi:

– Các ngươi đã an trí cho đoàn người Ông Chủ Trường Sa Quốc ở đâu?

Bồ Thành Lệnh được người bên cạnh đỡ đứng lên, bấy giờ mới cung kính bẩm:

– Đại nhân không biết ạ, Ông Chủ không ở trong thành.

Tạ Trường Thanh ngẩn người, sau đó nhíu mày:

– Ý ngươi là sao? Nàng ấy không ở trong thành thì đã đi đâu rồi?

Bồ Thành lệnh nghe ra giọng điệu của hắn, vội giải thích:

– Hơn nửa tháng trước, đoàn người Ông Chủ đi qua gần đây, lúc ấy vì tránh quân phản loạn mà đúng là có vào trong thành. Nhưng sau đó Trường Sa Quốc đã phái người tới đón, Ông Chủ đã đi theo người của Trường Sa Quốc đi đường thủy, từ Bồ Thủy dọc theo sông vòng xuống phía nam rồi, chắc là an toàn rồi.

Tạ Trường Canh khựng lại. Một lát sau, hắn hỏi.

– Người tới đón nàng ấy có phải là họ Viên không?

– Đúng ạ. Ông Chủ gọi người đó là a huynh. Lúc đó trước khi đi, Ông Chủ có bảo mấy người Lương thị vệ trở về, không cần đưa đi nữa. Nhưng Lương thị vệ nói, trước khi đi đã được ngài phân phó cần phải đưa Ông Chủ đến Trường Sa Quốc, cho nên vẫn đi theo cùng.

Tạ Trường Canh im lặng rất lâu.

– Ti chức đã chuẩn bị nơi nghỉ tạm cho đại nhân, mời đại nhân vào thành.

Bồ Thành lệnh thấy sắc mặt hắn hơi tái nhợt, vội vàng nói.

Tạ Trường Canh nhắm mắt lại, mở mắt ra nói:

– Không cần đâu. Quân đội tạm thời đóng quân ngoài thành, ngươi chỉ cần cung cấp lương thảo là được.

Nói xong, hắn xoay người, trong tiếng hô “xin tiễn Tiết độ sứ” đi nhanh ra khỏi cửa thành.

Quân đội đã dựng trại trên cánh đồng bên ngoài Bồ Thành, từ xa có thể nhìn thấy lửa trại. Tạ Trường Canh trở về lều lớn trong quân, sau khi bước vào, bước chân của hắn chậm lại.

Hắn chậm chạp cởi bỏ áo giáp, cúi đầu và nhìn thấy một đầu mũi tên gãy cắm vào sườn bụng mình, máu chảy ra nhuộm cả áo xanh bên trong.

Quân y vội vàng tới, rút mũi tên hình móc câu đã đâm sâu vào thịt ra, lại hơ thanh chủy thủ trên lửa và đặt lên vết thương để cầm máu. Xử lý xong vết thương, Tạ Trường Canh lau mồ hôi trán, lấy lại bình tĩnh, sau đó gọi một thị vệ thân cận đi tới, phân phó:

– Ngươi đi dọc theo Bồ Thủy xuống phía nam, lập tức đuổi theo Lương Đoàn triệu hắn ta quay về, bảo hắn ta không cần đi theo nữa.

Tùy tùng thân cận của hắn lúc ra ngoài để đảm bảo việc liên lạc và theo dõi dọc đường đi thường để lại ký hiệu ngầm mà chỉ có người của họ mới biết được.

Thị vệ liếc nhìn vết thương ở bụng hắn, nói một câu “đại nhân bảo trọng” sau đó ra khỏi doanh trướng, bóng dáng nhanh chóng biến mất ở trong bóng đêm.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận