Lưu Hậu đang nghiêm khắc khiển trách một số quan đại thần đang quỳ trước mặt mình, trong số đó có Trương Ban. Mấy người đang vâng dạ, chợt nghe có tiếng truyền báo liền quay đầu lại, thấy thái giám dẫn Tạ Trường Canh đến, bọn họ đều thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Trường Canh sải bước đi vào, quỳ hành lễ với Lưu hậu.
Lưu hậu nhìn hắn hành lễ với mình xong, thái độ khác thường, vẫn không kêu hắn bình thân, nói:
– Tạ khanh, khanh dốc sức bảo vệ Bồ Thành, càng vất vả công lao càng lớn, hai ngày trước bệ hạ có hỏi bổn cung nên ban thưởng cho khanh thế nào. Bổn cung cũng chưa biết phải trả lời bệ hạ thế nào.
Lưu hậu vừa dứt lời, Trương Ban và những người khác đều hiểu ý của bà ta, đều lén lút nhìn sang.
Tạ Trường Canh vẫn quỳ như cũ. Sắc mặt hắn vẫn như thường, đối mặt với ánh mắt của Lưu hậu chiếu thẳng tới, đáp:
– Thần không dám nhận. Mất đi Bồ Thành, Long Quan sẽ như bị mất môn hộ, cho nên thần đã tự chủ trương quyết định. Hôm nay thần tới là để lĩnh tội với thái hậu.
Trong điện yên tĩnh, Trương Ban nín thở không dám ngẩng lên, sau một lát là tiếng hừ tức giận của Lưu hậu.
– Bổn cung từ lâu đã biết Trường Sa Quốc lòng dạ khó lường, nếu không phải Trương Ban khuyên can ta, ta đã diệt trừ tai họa ngầm này rồi, còn để người Mộ thị kiêu ngạo như hiện nay hay sao!
Trương Ban giật thót mình kêu oan:
– Người Mộ thị ngoài mặt luôn tỏ ra thành thật nhưng lại rất gian xảo, cho nên thần mới bị che giấu không biết gì. Lần trước thần nói chuyện thay cho họ từng câu từng chữ đều là suy nghĩ cho đại cục, không có chút tư tâm nào! Tề vương kia nếu như không phải lần này sự việc bại lộ, văn võ cả triều nào ai có thể nghĩ ông ta chính là người đứng sau màn sai khiến đám nghịch vương này ạ?
Lưu hậu sắc mặt âm trầm, ra lệnh cho mấy người này ra ngoài, trong điện chỉ còn lại một mình Tạ Trường Canh.
– Khanh tự tiện dẫn binh đi Bồ Thành, đáng lẽ phải bị nghiêm trị. Nhưng bổn cung niệm tình ngươi luôn trung thành dũng cảm, lần này sẽ đặc xá cho khanh. Nếu như còn có lần sau, tội của khanh sẽ không nhẹ đâu!
Tạ Trường Canh nói:
– Đa tạ Thái hậu ân điển.
Lưu Hậu vẫn không kêu hắn đứng dậy, nhìn thẳng vào hắn, tiếp tục nói:
– Khi Bình Dương vương và Lỗ vương làm phản, bổn cung đã biết Trường Sa Quốc và sứ giả nghịch vương trước đây có qua lại, lúc đó có tên tặc Tề vương ra mặt bảo vệ, bổn cung mới tin tưởng mà bỏ qua. Hiện giờ Tề vương đã được xác nhận là kẻ đứng đầu đám nghịch tặc, Trường Sa Quốc không thể nào thoát khỏi liên quan được, chắc chắn là cùng một giuộc với nghịch vương. Bổn cung muốn tước vương hào của Mộ thị, diệt Trường Sa Quốc, ngươi thấy thế nào?
Tạ Trường Canh nói:
– Thần không có ý kiến gì.
Lưu hậu đưa mắt nhìn Dương thái giám.
Thái giám bước lên.
– Nếu đã thế, Tiết độ sứ cần phải đoạn tuyệt quan hệ với Trường Sa Quốc, thôi con gái Mộ thị, vậy thì người trong thiên hạ sẽ biết được lòng trung thành của Tiết độ sứ với triều đình, phân rõ ranh giới với nghịch tặc.
Tạ Trường Canh thưa:
– Thần đã làm như thế rồi. Trước khi vào kinh, thần đã gửi thư bỏ vợ đến Trường Sa Quốc. Từ nay về sau, thần với Mộ thị Trường Sa Quốc không có quan hệ gì nữa.
Sắc mặt Lưu hậu cuối cùng mới hòa hoãn xuống, mỉm cười, gật đầu:
– Ái khanh quả nhiên không phụ kỳ vọng của bổn cung.
Bà ta lại nhìn sang Dương thái giám.
Dương thái giám tươi cười nói:
– Thái hậu đúng là quá ân sủng Tiết độ sứ rồi. Nếu ngài đã thôi Mộ thị Trường Sa Quốc, thái hậu nghĩ đến Cáo Mệnh phu nhân không có ai phụng dưỡng, nay có An Dương quận chúa muội muội của quốc cữu tài mạo song toàn, cho nên muốn tứ hôn cho Tiết độ sứ. Thái hậu mong muốn quận chúa sẽ thay mặt Tiết độ sứ tận hiếu với lão phu nhân. Tiết độ sứ còn không mau tạ ơn.
Tạ Trường Canh không hề chớp mắt lấy một cái, nói:
– Quận chúa thân phận kim chi ngọc diệp, thần vô phúc đón nhận. Mẫu thân của thần chỉ là một bà già nông thôn, không xứng đáng với sự chiếu cố của quận chúa. Thần cầu xin Thái hậu thu lại ân điển, thần xin nhận tấm lòng thái hậu.
Hắn vừa dứt lời, trong điện trở nên yên tĩnh.
Lưu hậu vừa rồi còn lộ vẻ hiền hòa thì nay lại sầm mặt xuống.
Dương thái giám cũng bị bất ngờ.
Lưu hậu mặc dù rất bất mãn đối với việc Tạ Trường Canh tự quyết định phát binh đi cứu Bồ Thành đang bị bao vây, nhưng Tề vương đã thông đồng với nhiều phiên vương đồng loạt nổi loạn, bên trong triều đình không có người nào có thể trông chờ vào nữa ngoài Tạ Trường Canh. Cho nên vừa rồi Lưu hậu mới vừa cảnh cáo và vừa thi ân. Không nghĩ rằng hắn lại thẳng thắn từ chối ngay trước mặt mình, điều này chẳng khác gì vả mặt vào Lưu hậu.
Dương thái giám vội nói:
– Tiết độ sứ, tề gia thì mới lập nghiệp, cho nên ngươi càng nên nhận ý tốt của Thái hậu mới phải.
Tạ Trường Canh bình tĩnh nói:
– Việc cá nhân của thần chỉ là chuyện nhỏ, không cần Thái hậu phải nhọc lòng. Loạn cục đang trước mắt mới quan trọng hơn, Thái hậu khẩn cấp triệu thần vào kinh, chắc hẳn là có chuyện quan trọng cần chỉ bảo, thần xin được lắng nghe.
Lưu hậu im lặng một lát, đè xuống cơn phẫn nộ vì bị mạo phạm trào dâng trong lòng xuống, cười gượng nói:
– Thôi không sao, khanh nói vậy cũng đúng. Nay quốc gia hỗn loạn, gác lại chuyện đó đi, sau này nói lại cũng không muộn.
Bà ta dừng một lát.
– Nay bổn cung triệu khanh tới là vì muốn khanh dẹp loạn. Cục diện hiện nay thế nào chắc khanh cũng biết rồi. Hà Đông, Hà Nam, còn có Sơn Nam đều rơi vào tay phản tặc. Còn về Hà Tây, khanh hãy tạm buông, trước tiên nhập quan hỗ trợ triều đình toàn lực dẹp tan phản loạn và giành lại các nơi trước đã. Khanh muốn hỗ trợ gì cứ lên tiếng, bổn cung sẽ tận lực đáp ứng!
– Thần không thể rời khỏi Hà Tây lâu được. Thiết kỵ người phương Bắc có thể xâm phạm tới bất cứ lúc nào, mà nếu xâm phạm tới thì ắt sẽ là một trận đại chiến. Việc quan trọng nhất của thần hiện giờ chính là bảo vệ được Hà Tây.
– Quan nội đã mất Ký Châu, Sở Châu, đó vốn dĩ là đất phong của các phiên vương. Thái hậu không cần lo lắng quá mức.
Tạ Trường Canh lấy ra quyển sổ trình lên.
– Trong quyển sổ này thần có liệt kê những người có thể dùng được ở trong triều đình hiện giờ. Ngoài ra, thần cũng đã lựa chọn những tướng lĩnh tài giỏi trong quân Hà Tây thay thần tiến nhập quan đi dẹp loạn. Người nào phái đi chỗ nào đều được ghi rõ rành trong này rồi.
– Lần này phiên vương tham gia vào cuộc phản loạn nhìn có vẻ người đông thế mạnh, nhưng thực tế ngoại trừ Tề vương và Bình Dương vương ra, Lỗ vương và Nhữ Nam vương, Triệu Vương binh mã có hạn, trước đây lại thường xuyên đấu đá nhau trong nhiều năm, nội bộ đã tiêu hao hơn phân nửa, bây giờ tham gia vào công cuộc phản loạn chủ yếu là là theo phong trào mà thôi, toàn là miệng cọp gan thỏ, không đỡ nổi một đòn. Thần sẽ quay về Hà Tây trước, trước tiên sẽ đánh tan cánh phản quân của Bình Dương vương, Tề vương còn lại sẽ bị đơn độc, một cây không chống nổi nhà, triều đình chỉ cần bố trí theo chỉ thị của thần là sẽ đủ chống đỡ, phản quân sẽ không thể tới gần Thượng kinh được. Đợi thần làm xong việc ở Hà Tây, đến lúc đó sẽ đưa quân quay về quan ải.
– Không được! – Lưu hậu lắc đầu.
– Mệnh lệnh của bổn cung, ngươi lại không nghe theo hay sao? – Bà ta nói, giọng the thé, – Hà Tây là nơi quan ngoại, không liên quan gì đến đại cục cả, cho dù có mất đi thì sau này cũng có thể đoạt lại được. Còn Hà Đông và Hà Nam có liên quan đến triều đình xã tắc, an nguy đến đại kế, làm sao khanh lại không phân biệt được đâu nặng đâu nhẹ?
– Khanh không cần nói nhiều nữa, lập tức dẫn quân toàn lực đi dẹp loạn. Những chuyện khác sau này bàn bạc tiếp.
Tạ Trường Canh vốn dĩ vẫn quỳ, đột nhiên ngước mắt lên rồi từ từ đứng thẳng lên.
Hắn đứng thẳng tắp, nhìn thẳng vào Lưu hậu đang trợn to mắt trừng trừng nhìn mình, bình tĩnh nói:
– Thái hậu triệu thần và hỏi thần, đây chính là vấn đề đối sách của thần. Nếu như thái hậu không tán thành, thần sẽ thu lại những biện pháp này.
Ánh mắt hắn hung ác, nói xong lập tức bước thẳng về phía trước để lấy quyển sổ vừa rồi đã bị thái giám trình lên trên án.
– Thôi được rồi, cứ làm theo kế hoạch của khanh là được. Nếu lần này khanh có thể hoàn toàn xóa bỏ tai ương do loạn phiên vương gây ra cho triều đình, vậy thì ngươi sẽ lập được công lao chưa từng có. Cho dù có xây dựng tượng đài công lao thì bất cứ ai cũng không bằng một phần vạn công lao của khanh.
Lưu Hoàng hậu kìm nén cảm giác lạnh lẽo không rét mà run đột ngột dâng lên trong lòng, lại mỉm cười nói.
Tạ Trường Canh nhìn bà ta, không tỏ ý kiến, lệ khí giữa mày dần dần tan đi, hắn mỉm cười buông quyển sổ xuống.
– Thần tạ ơn Thái hậu. Nếu thế thần xin cáo lui để đi triệu tập mọi người nghị sự công việc.
Hắn lại khôi phục thái độ cung kính, lui về sau mấy bước hành lễ với Lưu hậu rồi đi ra ngoài.
Lưu Hậu nhìn chằm chằm vào bóng người rời đi trước mặt mình, lòng bàn tay bị móng tay ghim chặt gần như chảy máu, nhớ tới khuôn mặt đầy sát khí của thần tử này vừa rồi, cả người bà ta bất giác run lên bần bật.
Yêu ma quỷ quái mất đi giam cầm đang từ từ chui ra khỏi lòng đất, không chút cố kỵ kiêng dè mà công khai giẫm đạp lên tôn quý. Bà ta biết rằng từ giờ trở đi, mọi thứ sẽ khác so với trước đây. Liệu đây có phải là dấu hiệu cho thấy triều đại này sắp kết thúc hay không?
Khi bóng người kia biến mất, bà ta vung tay áo lên quét sạch đồ vật trên bàn xuống đất.
– Người phái đi huyện Tạ còn chưa có tin quay về hả? – Bà ta quay sang nghiến răng hỏi.
Dương Thái giám đã hoảng sợ quỳ dưới đất, cuống quýt bẩm báo:
– Nô tỳ đi giục ngay đây, thái hậu yên tâm! Người của chúng ta đã đi từ lâu rồi, nhất định đã được việc rồi.
……
Thư thôi vợ đã được đưa đến Trường Sa Quốc sớm hơn Mộ Phù Lan.
Khi Lục thị đưa thư thôi vợ cho nàng, nét mặt rất phức tạp.
Trường Sa Quốc đã bị triều đình tuyên bố là nghịch đảng của Tề vương, Tạ Trường Canh thân là trọng thần của triều đình đã thôi vợ và đoạn tuyệt quan hệ với nghịch đảng, cả thiên hạ đều biết.
Nàng nhìn khuôn mặt bình thản không biểu lộ điều gì của tiểu cô, nhớ tới cảnh tượng muội ấy năm mười ba tuổi đã một mình lặng lẽ nấp ở sau lều nhìn vào người đến cầu hôn. Khoảnh khắc nhìn thấy chàng trai trẻ ấy, đôi mắt muội ấy như tràn ngập ánh sao, khuôn mặt ửng hồng vì vui mừng và ngại ngùng.
Mọi thứ dường như mới xảy ra ngày hôm qua.
Mộ Phù Lan cất tờ giây đi, đỡ a tẩu hiện đang mang thai ngồi xuống, mỉm cười nói:
– Cầu nhân được nhân, không có gì tốt hơn. A tẩu không cần phải lo cho muội. Muội rất tốt, a tẩu phải giữ sức khỏe, chờ vương huynh chiến thắng trở về.
Tháng trước, Khương Nhung phát binh tấn công ba tộc. Ba tộc không địch lại, lại một lần nữa cầu xin Trường Sa Quốc hỗ trợ. Lúc đó, Trường Sa Quốc âm thầm mở rộng quân đội, thao luyện thành thạo. Mộ Tuyên Khanh sau khi nhận được tin tức Mộ Phù Lan đã rời khỏi Hà Tây sắp trở về, chàng liền phái Viên Hán Đỉnh đi đón nàng, mình thì đích thân dẫn binh đi hỗ trợ chiến đấu, chỉ để thử nghiệm.
Chỉ vài ngày trước, tin tốt lành đã đến từ phía nam.
Mộ Tuyên Khanh đã đánh bại Khương Nhung, dưới sự trợ lực của ba tộc mà đang thừa thắng xông lên, thế tấn công mạnh mẽ hoàn toàn tiêu diệt Khương Nhung, khiến vùng đất Tam Miêu hoàn toàn quy phục Trường Sa Quốc, phương nam đã được bình định.
Lục thị sờ vào cái bụng hơi nhô lên của mình, nửa vui nửa lo, gật đầu mỉm cười, hy vọng trượng phu mình sớm bình an trở về.
Vào tháng 5 năm nay, một tháng sau khi Mộ Phù Lan trở về Trường Sa Quốc, có một tin vui khiến người dân Trường Sa Quốc vô cùng phấn khởi. Vương của họ đã thống lĩnh quân đội bình định được loạn Tam Miêu, thủ lĩnh ba tộc đã dẫn theo tộc chúng mang theo rất nhiều cống lễ đi vào Nhạc thành.
Đầu tiên là năm ngoái có ơn cứu mạng của Ông Chủ, nay lại có cuộc chiến dẹp loạn, ba tộc thề sẵn sàng góp sức cống hiến và vĩnh viễn trung thành với Mộ thị.
Hai tháng sau, tới tháng bảy năm nay, tin tức tốt lại lần nữa truyền đến. Quân đội của Trường Sa Quốc đã lần lượt đánh bại các cuộc chiến tranh do các thái thú lân cận phát động ở ba địa phương phía bắc là Thạch Đầu, Hoa Dung, Phục Châu nhằm nhân loạn mà cướp đoạt địa bàn. Đặc biệt là trận chiến ở Phục Châu, thứ sử Phục Châu đã điều động ba vạn binh mã, thế tới mạnh mẽ, vốn tưởng đã nắm chắc phần thắng, không nghĩ rằng binh mã của Trường Sa Quốc lại cuồn cuộn không dứt, dũng mãnh thiện chiến, thế nên đã bị đánh bại, quân lính tan rã phải bỏ chạy.
Một trận chiến ở Phục Châu không chỉ khiến người dân Trường Sa Quốc cảm thấy tự hào mà còn truyền bá tên tuổi Trường Sa Quốc, thu hút rất nhiều sự chú ý.
Tháng Tám, vào tháng thứ 4 kể từ khi Mộ Phù Lan trở về, Trường Sa Quốc có một vị khách đặc biệt tới. Con trai Tề vương Triệu Hi Thái dẫn theo sứ thần mang theo rất nhiều lễ vật trân quý đích thân đi vào Nhạc Thành để cầu hôn Vương Nữ Mộ Phù Lan.