Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 68.




Mộ Phù Lan đang ở trong Dược lư sắp xếp các ghi chép y khoa và nhật ký dùng thuốc mà Dược Ông đã ghi lại hành trình nửa đời của  mình và chất đống trong một chiếc hộp.

Bên ngoài cửa sổ, trên một khoảng đất trống, Hi Nhi đang cầm một thanh kiếm gỗ mun và luyện tập cùng một người thị vệ.

Ngày hôm sau ngay khi trở về, Hi Nhi đã chủ động bái Viên Hán Đỉnh làm thầy học kiếm. Cậu học rất nghiêm túc và chăm chỉ. Mấy ngày nay cậu được Mộ Phù Lan đưa đến Quân Sơn, mỗi ngày trước khi trời sáng, chỉ cần nghe thấy tiếng gà trống gáy do A Đại nuôi, cậu sẽ thức dậy luyện kiếm, luyện kiếm xong thì sẽ tập viết. Chẳng những mỗi ngày như thế, tối qua lúc tắm, Mộ mụ mụ phát hiện trên người cậu có rất nhiều vất bầm tím, hiển nhiên là do luyện kiếm không cẩn thận đã bị đánh trúng.

Mộ mụ mụ rất đau lòng, sáng sớm nay đã lặng lẽ đến gặp Mộ Phù Lan nói muốn mổ con gà trống kia hầm lên ăn, đỡ phải sáng nào cũng ầm ĩ gọi tiểu công tử dậy khiến cho cậu phải chịu nhiều vất vả.

Tiếng kiếm gỗ va vào nhau thỉnh thoảng lại truyền vào tai Mộ Phù Lan, rồi đột nhiên dừng lại.

– Thanh kiếm này làm bằng gỗ, nó sẽ không làm cháu bị thương đâu! Cho dù thúc có làm cháu bị thương, mẫu thân cháu cũng sẽ không trách thúc đâu ạ. Nếu như thúc cứ làm cho có lệ, cháu sẽ đổi người, sau này thúc không cần phải dạy cháu nữa!

– Trên chiến trường, kẻ địch cũng sẽ nương tay với cháu như thế không?

Giọng nói giận dữ của một đứa trẻ trôi nổi trong gió.

– Tiểu công tử bớt giận! Thuộc hạ tuân mệnh!

Thị vệ giống như quỳ xuống.

Ngay sau đó, âm thanh mạnh mẽ của những thanh kiếm gỗ va chạm lại vang lên bên tai. Mộ Phù Lan ngừng viết, tinh thần dần dần hoảng hốt. Con trai nhỏ bé của nàng dường như đã thay đổi đôi chút so với đứa con trai đã bầu bạn với nàng nhiều năm trong ngôi nhà cũ ở huyện Tạ.

Có tiếng bước chân phía sau nàng, nàng quay đầu lại, thấy là thị nữ đi vào.

Thị nữ mang theo lời nhắn của Hoa Nương, hỏi xem nên làm gì tiếp theo.

Sự việc Trường Sa Quốc mở rộng quân đội cùng với cuộc chiến đấu với Khương Nhung và một trận chiến ở Phục Châu đã làm cho cả thiên hạ đều biết. Chu Lục, người bán hàng rong được phái đến đây và định cư trong những con hẻm ở Nhạc Thành giờ không còn quan trọng nữa.

Nàng đứng ở trước cửa sổ ngôi nhà nhỏ. Ánh nắng mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, lặng lẽ rơi trên khuôn mặt nàng, làn da nàng như được phủ một lớp bóng mềm mại.

– Đi nói cho Hoa Nương, bảo tỷ ấy tìm cơ hội quay về đi.

Một lát sau nàng quay đầu lại nói.

Thị nữ đi rồi, nàng đi ra khỏi phòng, bên kia là khu dược thảo, từ xa nhìn thấy bóng dáng con trai đang đấu kiếm với thị vệ, chém, đâm, né, tấn công. Mỗi chuyển động, mỗi hình dáng nhỏ bé ấy đều được luyện tập một cách nghiêm túc và tỉ mỉ.

– Khi đó, mỗi ngày Tạ đại nhân của cháu đều dậy trước 5 giờ sáng, sau khi đọc sách xong sẽ dùng nó để luyện kiếm. Kiếm không quý báu, nhưng bao nhiêu năm qua nó vẫn luôn bầu bạn với Tạ đại nhân của cháu. Bây giờ cháu phải đi, ta tặng lại nó cho cháu. Sau này cháu trưởng thành, phải chịu khó đọc sách luyện kiếm nhé, có được không?

Bên tai Mộ Phù Lan dường như vẫn còn quanh quẩn lời nói của người đàn ông kia khi hắn đuổi kịp và tạm biệt con trai mình vào lúc rạng sáng xám xịt bên ngoài thành Cô Tang ngày hôm đó.

Nàng đột nhiên chợt thấy nôn nóng lo lắng, không muốn làm ảnh hưởng đến con trai liền xoay người đang định lặng lẽ rời đi, A Đại lại chạy tới nói là Lục thừa tướng tới.

Mộ Tuyên Khanh thay mặt Vương muội từ chối lời cầu hôn của thế tử Tề vương, cái này không có gì nhiều để nói, nhưng ông ấy đến lại vì một chuyện khác.

Sau khi tiếp đón đoàn người Triệu Hi Thái xong, đêm qua, Mộ Tuyên Khanh đơn độc gặp Triệu Hi Thái, hai người đã nói chuyện rất lâu. Nghe nói, Triệu Hi Thái đã chuyển một lá thư viết tay của Tề vương gửi Trường Sa Quốc, mời Trường Sa Quốc cùng liên minh thảo phạt Lưu hậu.

Mấy năm nay, Trường Sa Quốc liên tục bị triều đình nghi ngờ, giống như lưỡi kiếm treo lơ lửng trên đầu. Quần thần của Trường Sa Quốc từ lâu đã quen với cuộc sống thận trọng. Tuy kiếm đã rơi, nhưng Trường Sa Quốc vẫn có nơi dựa vào, tình hình tương đối ổn định.

Chỉ cần giữ được hiện trang, đó là chuyện tốt nhất.

Tin tức đột ngột này đã gây ra sự hoảng loạn trong các quan viên của Trường Sa Quốc. Lục Lâm thấp thỏm bất an, nghĩ đến Ông Chủ, sáng sớm đã đích thân tới đây mời nàng trở về bàn bạc.

– Chỉ sợ sắp có chuyện lớn xảy ra rồi!

– Sau khi Bình Dương vương thua trận, Tề vương đã chỉ huy liên quân tiếp tục tấn công Thượng kinh, thế nhưng lại bị Tạ Trường Canh dẫn binh mã ngăn chặn lại, liên tiếp bị thất bại, hiện giờ binh mã đang bị chặn ở Tấn Chân, không thể tiến lên được nữa. Trường Sa Quốc ta hiện giờ tuy bị triều đình quy là nghịch đảng, nhưng cũng may vẫn có thể tự bảo vệ mình. Nhưng nếu như Vương bị thuyết phục và phái quân đi theo, vậy thì Trường Sa Quốc sẽ không còn ngày bình yên nữa. Vương luôn nghe theo lời khuyên của cháu, ta cầu xin Ông Chủ khuyên bảo Vương hãy suy nghĩ thật kỹ, đừng để bị cha con Tề vương lừa gạt.

Mộ Phù Lan thay quần áo, gọi Hi Nhi lại, bảo cậu an tâm ở lại đây, còn nàng thì xuống núi.

Nàng trở về trong thành.

Trong thành không yên bình như hồ và núi, có những người chào hàng, người bán hàng rong chở hàng và người xứ khác biểu diễn xiếc ảo thuật. Trên đường phố xe cộ và người qua lại tấp nập. Quan ải trùng trùng, bên ngoài mấy ngàn dặm, trên vùng đất Hà Tây cuộc chiến đang diễn ra với mấy chục vạn nhân mã đang cuốn vào trong đó, nó không chút liên quan gì đến những ngày nắng rực rỡ ở phương nam này, ở nơi này giữa sự ồn ào và náo nhiệt của thành trì, toàn bộ thành trì đều yên bình.

Người qua đường nhận ra cỗ xe ngựa mà Mộ Phù Lan ngồi, biết nàng từ Quân Sơn về thành. Vương Nữ của họ xuất thân cao quý, xinh đẹp như tiên tử, lại có tấm lòng nhân hậu, giỏi y thuật, ấy thế mà bị trượng phu xuất thân cự khấu bỏ vào thời điểm Trường Sa Quốc gặp nguy nan, tin tức này người dân nào cũng đều biết. Nhưng điều này cũng không hề tổn hại đến hình tượng của Vương nữ ở trong lòng người dân Trường Sa Quốc mà ngược lạ, càng khiến cho Vương nữ giành được nhiều sự đồng tình và kính trọng của họ. Và đồng thời, mỗi khi nhắc tới người họ Tạ kia, dân chúng lại chửi rủa hắn, măng hắn là tay sai của Lưu hậu, lòng lang dạ sói, vô tình vô nghĩa.

Dân chúng nhường đường, quỳ xuống bên đường, nín thở theo dõi chiếc xe chở nàng đi qua trước mặt họ và hướng về vương cung.

Mộ Phù Lan trở lại vương cung, đi vào Tuyên Sùng Đường.

Vương huynh Mộ Tuyên Khanh của nàng đang ngồi ở sau án, ánh mắt dừng ở trên kim ấn trước mặt, dáng vẻ bất động. Lục thị nói sáng nay lúc huynh ấy đi vào thì không hề ra ngoài, cũng không gặp bất kỳ ai, làm ai cũng lo lắng.

Mộ Phù Lan thong thả đi tới trước mặt vương huynh rồi đứng lại. Ánh mắt nàng nhìn theo ánh mắt của vương huynh dừng ở trên kim ấn kia. Nàng nhận ra thứ này, kim ấn xà nữu đã trở thành biểu tượng của quyền lực và vinh quang của vương tộc kể từ khi gia tộc Mộ thị được phong vương ở đây hơn hai trăm năm trước và cho đến hôm nay.

– Vương huynh, huynh thật sự đã nghĩ kỹ rồi ạ?

Mộ Phù Lan hỏi.

Mộ Tuyên Khanh ngước lên nhìn muội muội của mình. Chàng nói:

– A muội, huynh nghĩ kỹ rồi. Cho dù Triệu Hi Thái không tới thì huynh cũng dự tính sẽ phát binh.

– Thù của cô mẫu nhất định phải báo! Hà Tây đã nổi lên chiến tranh, Tạ Trường Canh bị trói buộc không thể nào đưa binh về được. Hắn tự cho là tính toán chu toàn không bỏ sót, trước khi xuất quan đã bố trí xong nhân mã để đối phó đám người Tề vương, nhưng hắn lại không nghĩ tới còn có Mộ thị ta. Đây là cơ hội tốt nhất mà ông trời ban cho ta.

– Diệt trừ gian hậu xong, huynh sẽ đưa cô cô về quê nhà nơi này, an táng cô cô ở trong lăng thất của chúng ta.

Chàng đứng lên, rút kiếm ra chém xuống một cái, vương ấn trước mặt bị chém làm đôi và rơi xuống đất.

– Huynh đã chờ ngày này lâu lắm rồi. A muội, muội đừng ngăn cản huynh.

Đôi mắt của Mộ Tuyên Khanh tràn đầy tơ máu. Chàng nói từng từ một.

Mộ Phù Lan nhìn vương huynh của mình. Nàng không muốn vương huynh mình bị cuốn vào một cuộc chiến đầy rẫy âm mưu và mưu đồ như vậy. Nhưng trong lòng nàng biết rõ mình không thể ngăn cản vương huynh được. Kể từ ngày nàng cứu vương huynh, điều này đã trở thành kết quả tất yếu. Đây là chướng ngại mà người Mộ thị chỉ cần còn tồn tại thì không thể làm như không thấy.

Vào lúc này, dường như có vô số lời muốn nói đang tuôn ra khỏi môi nàng. Nhưng nàng lại không thể nói được lời nào. Nàng chỉ nhớ đến nhiều năm trước, khi nàng còn là một cô bé, vào giây phút hấp hối, cô cô muốn nàng hát một bài ca dao quê nhà.

Cô cô còn hỏi nàng, Viên thừa tướng có khỏe không.

Cổ họng của Mộ Phù Lan như bị tắc nghẽn.

Nàng hít một hơi thật sâu, nói:

– Vương huynh, muội không ngăn cản huynh. Nhưng mà huynh cần phải đi cùng Viên tướng quân suất lĩnh tướng sĩ tinh nhuệ nhất của chúng ta tiến lên phía Bắc, huynh phải đề phòng những người đó.

– Còn ở đây, đã có muội rồi. Muội sẽ thay huynh bảo vệ tốt nhà của chúng ta!

……

Mấy ngày sau, vị vương trẻ tuổi của Mộ thị Mộ Tuyên Khanh cùng với Viên Hán Đỉnh dẫn quân đội đi tế trời ở vùng ngoại ô. Tế trời xong, đội quân này sẽ xuất phát tiến lên phía Bắc, bước lên con đường viễn chinh của họ.

Khắp các con đường và cuối ngõ, dân chúng đều bàn tán thảo luận sôi nổi. Họ tràn đầy sự phấn khích và tự hào, tất cả đều vội vã chạy đến tiễn đội quân viễn chinh.

Chu Lục Hổ lẫn vào trong đám đông, từ xa nhìn về phía đại quân Mộ thị đi lên chiến trường, từng đội ngũ này đến đội ngũ khác xếp thành hàng, hàng ngũ đông nghìn nghịt không nhìn thấy điểm cuối, binh lính mặc khôi giáp sáng rực, giáo mác như rừng. Chắc chắn đã có chuyện phát sinh ở ngay dưới mí mắt của gã trong thời gian qua, nếu không, Mộ Tuyên Khanh không thể nào trong một thời gian ngắn như thế lại có thể triệu tập được một đội binh mã có sức chiến đấu mạnh mẽ và phong phú như thế được.

Gã hiểu rõ, một khi đội quân này tiến lên phía Bắc chắc chắn sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với kế hoạch của Tiết độ sứ. Tất cả mọi chuyện đã quá muộn rồi, gã đã tất trách trong nhiệm vụ của mình, đã thất bại hoàn toàn. Gã không thể nào tự lừa mình dối người được nữa.

Gã mang cõi lòng đầy hỗn loạn, không đợi đội quân này phát binh đã rời đi quay lại nơi mình ở.

Quả phụ kia đêm hôm đó bị ngã bị thương ở chân, sau khi khỏi rồi thì cũng trở thành người của gã. Gã liền chuyển đi khỏi nơi ở cũ và đưa cô ta đến một thôn nhỏ ở vùng ngoại ô, nói dối hàng xóm rằng họ là một cặp vợ chồng.

Hầu hết thôn dân đều đã đi tiễn quân đội. Lối vào thôn rất yên tĩnh, không có ai cả, ngoại trừ một chú chó vàng to đang lười biếng nằm trên mặt đất tắm nắng. Gã quay trở lại trước gian nhà tranh của mình đang định đẩy cửa đi vào thì cửa lại được mở ra từ bên trong.

Người phụ nữ kia đeo một cái tay nải nhỏ cúi đầu đi ra, thình lình đụng phải hắn trở về, cô ta giật mình, tay nải bị rơi xuống đất.

– Nàng muốn đi đâu?

Chu Lục Hổ nhìn tay nải rơi dưới đất và người phụ nữ với đôi mắt sưng húp như vừa mới khóc xong, lạnh lùng hỏi.

Hoa Nương sắc mặt tái nhợt, rất nhanh đã cúi xuống nhặt tay nải lên, cười gượng nói:

– Muội vừa nhận được lời nhắn, nói quê nhà muội…

Còn chưa nói xong, cô ta đã bị người đàn ông này đẩy vào, thô bạo ấn vào bức tường phía sau. Một tia hàn quang xẹt qua, trong tay người đàn ông xuất hiện một thanh chủy thủ, mũi dao sắc bén chĩa vào cổ họng cô ta.

– Ngươi là người của Ông Chủ? – Hai mắt gã đỏ ngầu, hung tợn hỏi.

Hoa Nương nhìn gã, nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói:

– Huynh muốn giết cứ giết, muội sẽ không trách huynh.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận