Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 69.




Mặc dù Tạ Trường Canh đã có sự sắp xếp trước khi xuất quan, nhưng Trường Sa Quốc đột nhiên xuất hiện, phá vỡ lực lượng tuyệt đối, phá vỡ phòng tuyến mà hắn đã bố trí trước, vượt qua ngoài dự liệu của hắn, thẳng tiến một mạch tiến về Thượng kinh. Đây là thất bại chiến lược đầu tiên mà Tạ Trường Canh gặp phải trong đời. Tệ hơn nữa, hắn lại nhận được một tin tức khác.

Với cuộc nổi loạn của Tề vương, sự cân bằng quyền lực trước đây đã sụp đổ chỉ sau một đêm, không còn quân thánh thần trung và không còn bầu không khí hài hòa nữa.

Không chỉ Lưu hậu mà bất cứ kẻ địch nào của hắn cũng đều muốn bắt mẫu thân để  uy hiếp hắn, cho nên hắn đã sắp xếp một nhóm người đưa mẹ già của mình rời khỏi huyện Tạ ngay từ đầu. Điều hắn không ngờ tới là vẫn có thể xảy ra sai sót. Đoàn người đó có thể tránh được nhân mã của Lưu hậu, nhưng không thể tránh được người của Tề vương truy đuổi theo. Khi mẫu thân của hắn di chuyển trên đường thì bị người của Tề vương đuổi kịp bắt đi.

Khói báo động cuồn cuộn, mười dặm liên doanh ở biên cảnh vừa mới kết thúc một trận huyết chiến. Mấy chục vạn thiết kỵ người phương Bắc còn đang giằng co với quân đội Hà Tây bên kia sông, trận chiến khốc liệt tiếp theo sắp bắt đầu.

Tạ Trường Canh mới từ chiến trường trở về, còn chưa tới kịp cởi chiến bào, hắn nhìn người truyền tin quỳ gối trước mặt mình, thái dương nổi gân xanh, từng vết bùn đất xuất hiện, họ đã giữ nguyên tư thế đó trong một thời gian dài.

Mọi người đều biết Tiết độ sứ là người con có hiếu. Những thuộc hạ nhìn vào khuôn mặt cứng đờ đến mức gần như méo mó của hắn, tất cả đều nín thở. Một lát sau, Lưu An bước tới.

– Xin Tiết độ sứ không cần quá lo lắng. Xin ngài hãy phân cho mạt tướng một đội quân, mạt tướng sẽ dẫn binh nhập quan…

Còn chưa nói xong, Tạ Trường Canh đã giơ tay lên ngăn y lại.

– Bọn chúng bắt mẫu thân ta là muốn áp chế ta, không đến bước cuối cùng sẽ không làm tổn hại đến mẹ ta. Chiến sự Hà Tây hiện giờ là quan trọng nhất, các ngươi không cần phân tâm, tự ta sẽ xử lý.

Tạ Trường Canh hai mắt đỏ ngầu, gằn từng câu từng chữ nói.

……

Sau khi Mộ Tuyên Khanh lãnh binh tiến lên phía Bắc, tin tức thắng lợi không ngừng được gửi về Nhạc Thành. Tới tháng Mười, liên quân đã tới gần Thượng Kinh, Thượng kinh tràn ngập nguy cơ, mà lúc này, quân chủ lực của Tạ Trường Canh vẫn đang bị bó buộc ở bên ngoài quan ải. Bồ Thành Lệnh chiếu theo sắp xếp cuối cùng trước đó của Tạ Trường Canh đã đưa mẹ con Lưu hậu cùng các văn võ bá quan đến Long Quan.

Thượng Kinh bị phá, Tề vương vào thành, dưới sự ủng hộ của các phiên vương, ba ngày sau đã đăng cơ xưng đế, một mặt tuyên bố đại xá thiên hạ, hưởng niềm hạnh phúc của toàn dân, một mặt mượn cơ hội cướp đoạt tài vật bốn phía và mở rộng quân đội.

Mộ Tuyên Khanh vẫn chưa tham dự vào trận cuồng hoan này mà tiếp tục dẫn quân đội tiếp tục phát động tấn công vào Long Quan. Bồ Thành lệnh dựa vào địa thế tử thủ không ra, hai bên lâm vào cục diện giằng co.

Đầu tháng mười một, Tạ Trường Canh đánh bại thiết kỵ người phương Bắc giết vào vương đình, Vương phương Bắc bỏ trốn quay về cố đô. Trận đại chiến này giằng co gần nửa năm, lúc này, bức màn chiến tranh đã buông xuống, người phương Bắc bị tổn thương nguyên khí, đã gửi thư đầu hàng, cống nạp và cúi đầu xưng thần.

Ngày hôm nay, vào đêm khuya, tại vùng hoang vu bên ngoài Long Quan, doanh trại quân đội tối đen như mực, nhưng trong lều lớn ánh nến vẫn sáng rực, Viên Hán Đỉnh vội vàng đi vào, trình lên tin tức mà mình vừa nhận được.

– Điện hạ, thần vừa nhận được một tin tức chính xác, Tạ Trường Canh đã đánh bại người phương Bắc, đang chuẩn bị rút binh về rồi.

Trong trận vây hãm vài ngày trước, Mộ Tuyên Khanh bị trúng một mũi tên vào ngực, sau khi được quân y chữa trị, hoặc có lẽ vì lo lắng nhiều ngày và không ngủ được vào ban đêm mà trông chàng tiều tụy đi rất nhiều.

– Nhóm người Tề vương thì sao? – Chàng hỏi.

– Thần đang chuẩn bị bẩm báo điện hạ đây. Tề vương mặc dù tự xưng đế, nhưng chắc ông ta cũng biết Thượng Kinh khó thủ. Thám tử tới báo, mấy ngày trước họ đã rút binh đi về Đông Đô rồi. Long Quan đã bị bao vây từ lâu, chúng ta không cần lãng phí thời gian nữa, thần xin điện hạ lập tức phát lệnh chỉnh đốn quân ngũ quay về Trường Sa Quốc!

Nét mặt hắn trịnh trọng, nói xong quỳ xuống trước Mộ Tuyên Khanh.

Mộ Tuyên Khanh nghiến răng nói:

– Quân coi giữ trong Long Quan đã không còn nhiều lắm. Ngày mai tập hợp tướng sĩ, ăn no nê xong, ta sẽ đích thân lĩnh binh tấn công một lần nữa.

Viên Hán Đỉnh nhìn Mộ Tuyên Khanh, không nói gì.

– Đệ làm sao? Cứ làm theo mệnh lệnh của ta đi! Tạ Trường Canh có đưa binh về cũng không nhanh như vậy đâu.

Viên Hán Đỉnh quay đầu gọi lớn ra bên ngoài, hơn mười phó tướng mặc chiến giáp tiến vào, đồng loạt quỳ xuống cùng lên tiếng:

– Cầu xin điện hạ phát lệnh!

Mộ Tuyên Khanh sửng sốt, ánh mắt quét qua từng người trước mặt, cuối cùng là đến Viên Hán Đỉnh, nét mặt lộ vẻ giận giữ, đứng phắt lên.

– Hán Đỉnh, đệ làm vậy là ý gi? Ta coi đệ như thủ túc, đệ lại dám ép ta?

Viên Hán Đỉnh nói:

– Điện hạ bớt giận, Hán Đinh nào có lá gan đó. Chỉ là trước khi phát binh, Ông Chủ từng gặp thần ở thần điện Tiên vương, nói nếu như chiến sự kéo dài cản trở, hoặc là biết Tạ Trường Canh đưa binh quay về thì yêu cầu thần phải đưa điện hạ trở về ngay.

– Ông Chủ ra lệnh cho thần chuyển lời cho điện hạ, muội ấy biết ngọn nguồn tâm nguyện của điện hạ từ lâu, tự mình báo thù cho cô cô là bổn phận của Mộ thị. Cho nên lúc điện hạ muốn phát binh tiến lên phía Bác, muội ấy chưa từng khuyên can điện hạ, bởi vì suy nghĩ của điện hạ lúc ấy hoàn toàn là có lý do. Cơ hội tốt như thế, nếu như như bỏ lỡn, chỉ sợ điện hạ sẽ thất vọng không vui.

– Ông Chủ nói, làm hết sức mình, nghe theo mệnh trời. Tướng sĩ trung thành, điện hạ cũng đã làm hết sức mình, nếu ý trời đã thế nhưng lại cứ khăng khăng báo thù, không quan tâm đến an nguy của tướng sĩ Trường Sa Quốc, cô cô ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ không an lòng.

– Thần cầu xin điện hạ hãy nghe theo lời của Ông Chủ dừng cuộc chiến ngay lúc này, rồi lập kế hoạch cho ngày sau!

Viên Hán Đỉnh dập đầu xuống đất, giọng nói vang vọng.

Các tướng sĩ phía sau hắn cũng dập đầu và đồng loạt thỉnh cầu.

Mộ Tuyên Khanh bước từng bước chân nặng nề đi qua đám người Viên Hán Đỉnh đang quỳ gối. Chàng vén mành trướng lên nhìn ra bên ngoài.

Dưới bầu trời đêm, xa tít tắp, trại lính nằm san sát nhau. Ở đằng xa, từ một góc nào đó không rõ, âm thanh của một chiếc sáo lá có thể được nghe thấy yếu ớt trong gió. Tiếng sáo thổn thức, như mang theo chút nỗi nhớ nhà, chỉ thổi vài tiếng, tiếng sáo đột nhiên biến mất, như là bị người bên cạnh ngăn lại.

Mộ Tuyên Khanh đứng bất động hồi lâu mới từ từ quay lại.

– Truyền lệnh, rút binh về Trường Sa Quốc.

……

Vương huynh của nàng dẫu sao vẫn còn rất trẻ, đầy khí phách hăng hái, trên đường từ phương Nam về, chàng luôn buồn bực tiều tụy, bởi thế vết thương bị chuyển biến xấu, sau khi tiến vào Trường Sa Quốc thì không thể đi đường được nữa mà phải dừng lại ở trong thành Vân Mộng.

Khi mấy người Mộ Phù Lan, Lục thị, A Như và Lục Lâm đuổi tới Vân Mộng thì vương huynh đã hôn mê mấy ngày, hơi thở đã thoi thóp.

Nàng lấy kim châm cứu để hỗ trợ vương huynh tỉnh táo. Mộ Tuyên Kanh mở mắt ra, nhìn thê tử đang nắm chặt tay mình một lát, ánh mắt rã rời dần dần trở nên sáng tỏ. Chàng hơi mỉm cười với thê tử, rồi cố gắng giơ tay còn lại lên, vuốt tóc A Như, nhẹ nhàng nói:

– Ta xin lỗi hai người…

Lục thị và A Như khóc nức nở.

– A muội, muội không cần tự trách, đây có lẽ là số mệnh. – Mộ Tuyên Khanh nói.

– Trước đây kể cả muội có nói gì, vương huynh cũng sẽ không nghe muội đâu. Vương huynh rơi vào ngày hôm nay cũng là do bản thân…

– Sở dĩ phụ vương muốn gả muội cho họ Tạ kia là bởi vì không tin tưởng con trai của mình. Huynh vẫn luôn không phục, huynh nghĩ rằng lần này huynh có thể chứng minh cho phụ vương là huynh có thể làm được. Bây giờ huynh mới biết được, vương huynh thật sự vô dụng…

Chàng tự lẩm bẩm, ánh mắt dường như lướt qua những người xung quanh và trôi vào khoảng không nào đó vô định.

– Sau khi vương huynh đi rồi, tất cả mọi việc giao cho muội…

Mộ Phù Lan gần như không thể kiềm chế được bản thân bật khóc.

Vương trẻ tuổi của Trường Sa Quốc đã đột ngột qua đời trên đường trở về phương Nam. Khi tin tức lan truyền, người dân vô cùng đau buồn và cả nước để tang. Những người và các sự kiện ở thế giới bên ngoài không dừng lại vì những thay đổi ở đây, và tin tức mới liên tục được đưa đến mỗi ngày.

Tạ Trường Canh đưa quân về. Lưu hậu trở về Thượng Kinh, triều đình khôi phục trật tự. Tề vương rút binh về Đông Đô, chiếm một nửa đất nước, tập hợp lực lượng và thành lập triều đình mới.

Tạ Trường Canh cũng được phong vương, từ đây, hắn đã hoàn toàn kiểm soát được triều đình và nắm giữ quyền lực to lớn. Chẳng bao lâu sau, hắn sẽ lấy danh nghĩa bình định để phát động chiến tranh chống lại các thế lực cản trở sự nghiệp to lớn của mình. Mà ở lân cận Trường Sa Quốc, Thứ sử Phục châu trước đây bị đánh bại hiện giờ cũng đã ngo ngoe rục rịch chuẩn bị ngóc đầu trở lại. Ngay từ lúc nhìn theo vương huynh phát binh tiến lên phía Bắc, Mộ Phù Lan đã biết cục diện này sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra bất kể vương huynh có ở đây hay không.

Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Ban ngày, nàng phải đối mặt với các quan viên của Trường Sa Quốc đang trong tình trạng hoảng loạn, nàng đã dùng thái độ bình tĩnh xử lý hàng loạt vấn đề bất tận, nhưng khi đêm xuống, nàng lại không thể nào tránh được việc bị trằn trọc mất ngủ cả đêm.

Vương huynh của nàng trước khi lâm chung đã bảo nàng không cần phải tự trách, nhưng nàng làm sao mà làm được?

Sau quốc tang, a tẩu liền ngã bệnh, Mộ Phù Lan biết nàng cũng không thể nào ngã bệnh theo được. Người nhà của nàng bao gồm Hi Nhi, a tẩu, A Như đang cần được nàng bảo vệ, hàng ngàn người dân Trường Sa Quốc vừa mất đi vị vua của mình đang lo sợ không yên bất an cần nàng đứng lên và cho họ biết rằng vương tộc Mộ thị đã che chở họ hơn hai trăm năm cũng sẽ không bao giờ vứt bỏ họ.

……

Ngày hôm nay là ngày quốc tang cuối cùng của Trường Sa Quốc, Triệu Hi Thái thay mặt Tề vương từ Đông Đô tới đây phúng viếng. Y đi vào vương cung, cung kính thắp hương tế bái trước linh đường xong thì được dẫn vào Tuyên Sùng Đường.

Mộ Phù Lan mặc đồ trắng, tóc đen như mực. Nàng đứng bên cửa sổ, trông gầy giống như một bông tuyết tháng Ba trên một nhuỵ hoa lê, tới gần hơn một chút, như thể chỉ một hơi thở thôi cũng khiến nàng hòa tan thành nước.

Triệu Hi Thái yên lặng nhìn nàng một lát rồi đi tới gần nàng, hạ thấp giọng nói:

– Huynh rất lấy làm tiếc về vương huynh của muội. Huynh biết huynh nói như vậy muội sẽ không tin. Nhưng có một số việc huynh không thể tự quyết định được. Sau khi công phá Thượng Kinh, huynh cũng muốn phát binh đi trợ giúp vương huynh muội tấn công Long Quan, nhưng mà phụ hoàng huynh…

– Chúc mừng huynh. – Nàng hơi mỉm cười, cắt ngang lời y nói.

– Bây giờ huynh là Thái tử, thế nhưng huynh vẫn còn nhớ tới nơi này để tiễn vương huynh của tôi đoạn đường cuối cùng.

– Ông Chủ!

Triệu Hi Thái đi đến trước mặt nàng, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, siết chặt.

– Muội có trách huynh như nào cũng không sao! Lần này huynh tới đây tuy là do phụ hoàng sai phái, nhưng cũng là mong muốn của huynh. Lần trước huynh tới cầu hôn, muội thậm chí chưa gặp huynh mà đã từ chối huynh rồi. Bất kể là muội nghĩ thế nào, hoặc là người ngoài nhìn thế nào, huynh thật lòng muốn cưới muội.

– Bây giờ bên huynh đã có Đông Đô, có địa thế để dựa vào, thuế ruộng đều đủ, binh mã càng ngày càng tăng, đủ để chống lại Tạ Trường Canh. Nếu Trường Sa Quốc muội đồng ý góp sức cho phụ hoàng của huynh, từ nay về sau chúng ta là người một nhà, hai chúng ta kết mình, nếu như muội bị Tạ Trường Canh tấn công, phụ thân huynh sẽ không ngồi yên đâu…

Mộ Phù Lan rút tay về, cười nhẹ.

– Thái tử, huynh cảm thấy phụ hoàng của huynh có đáng tin tưởng không?

Triệu Hi Thái tự tin nói:

– Ông Chủ, hai chúng ta là bạn từ nhỏ, trong lòng Triệu Hi Thái chỉ có một mình muội. Huynh xin thề với trời bằng cả mạng sống của mình, sau này chờ huynh nắm giữ Đông Đô, huynh sẽ bảo vệ muội đến cùng.

Mộ Phù Lan nhìn y, cười nhẹ:

– Tôi không biết đến khi nào huynh mới có thể nắm giữ Đông Đô đây?

Triệu Hi Thái cắn răng, lại đến gần hơn nói nhỏ:

– Vốn dĩ đây là chuyện nhà, không thể nói cho người ngoài. Muội cũng biết, từ nhỏ huynh đã ốm yếu bệnh tật, không ngờ phụ thân huynh đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết của huynh. Từ lâu rồi, ông ấy đã nuôi nhiều thuật sĩ, trầm mê thuật phòng the, một lòng cầu con trai. Mẫu thân huynh vào đầu năm mới biết được việc này, ông ta thật sự đã có một đứa con trai, không còn nhỏ nữa, vì sợ phong thủy trong phủ gây  ra chết non mà vẫn nuôi dưỡng ở bên ngoài, chưa mang về nhà mà thôi. Nếu không phải ông ta kiêng kỵ nhà mẹ đẻ ta thì vị trí Thái tử này đã không tới phiên huynh rồi.

Y cười nhạt:

– Ông ta chỉ quan tâm đến việc tìm một đứa con trai khác và đã dành toàn bộ sức lực để nuôi dưỡng đứa con trai đó, nào có dành chút tình cảm phụ tử với huynh? Nếu đã thế, huynh cũng sẽ không ngồi yên chờ chết.

– Ông Chủ, Tạ Trường Canh vô tình vô nghĩa với muội, huynh khác với hắn. Huynh sẽ chăm sóc sức khỏe thật tốt, chờ huynh lên nắm quyền rồi, huynh sẽ luôn đặt muội lên hàng đầu. Muội hãy tin tưởng huynh!

Mộ Phù Lan nhìn Triệu Hi Thái đang kích động, khẽ nói:

– Tôi nghe nói, mẫu thân Tạ Trường Canh hiện đang ở trong tay các huynh?

Triệu Hi Thái gật đầu:

– Đúng thế. Lưu hậu vốn cũng muốn bắt người nhưng mà lại thất bại. Huynh dùng chút mưu mẹo đã thành công ngay. Có mẫu thân hắn trong tay, sau này tới lúc quan trọng, hắn sẽ bị bó tay bó chân, có tác dụng rất lớn với chúng ta.

Mộ Phù Lan im lặng một lát.

– Tiếc là những lời huynh nói lúc này vẫn không tính. – Nàng nói.

– Lần này huynh tới và nếu không thể quay về được, dùng huynh để đổi lấy mẫu thân Tạ Trường Canh, huynh cảm thấy phụ hoàng huynh sẽ đồng ý không?

Triệu Hi Thái sửng sốt, ngập ngừng:

– Ý muội là gì?

Mộ Phù Lan chỉ nhìn y không nói gì.

– Thiên hạ này đang rối loạn, muốn làm hoàng đế mỗi người phải dựa vào năng lực của chính mình, kể cả có dùng âm mưu quỷ kế cũng không có gì đáng trách. Nhưng có một điều, huynh có biết điều mà tôi khinh thường nhất là gì không?

Nàng dừng một chút.

– Điều tôi ghét nhất trong cuộc đời chính là bắt cha mẹ thê tử của quân địch và dùng họ làm con tin.

– Huynh đã tới đây rồi vậy thì cứ tĩnh dưỡng ở chỗ tôi một thời gian, rảnh rỗi tôi cũng có thể chăm sóc sức khỏe cho huynh. Chờ phụ thân huynh nghĩ thông suốt rồi và bằng lòng đưa Tạ mẫu tới, huynh có thể quay về cũng không muộn.

Nàng phất tay áo, quét rơi bình ngọc trong tầm tay xuống đất. Trong tiếng vỡ vụn của bình ngọc, cánh cửa nhanh chóng bị đẩy ra, hàng chục tên thị vệ ùa vào. Viên Hán Đỉnh chĩa kiếm vào cổ họng Triệu Hi Thái, lạnh lùng nói:

– Thái tử điện hạ, ngươi ở Đông Đô, vậy thì chắc cũng có người của mình ở đó. Nếu phụ hoàng ngươi không muốn đổi ngươi lấy người khác, ta khuyên ngươi nên bảo người của mình hãy nghĩ cách đưa lão phu nhân tới nơi này đi!


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận