Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 70.




Sắc mặt Triệu Hi Thái trở nên tái nhợt, trông cực kỳ nhợt nhạt.

– Huynh đến đây với lòng thành như thế, vậy mà muội lại đối với ta như vậy ư? – Y lẩm bẩm, – Nếu huynh không làm theo, muội sẽ giết ta ư?

Mộ Phù Lan nhìn y.

– Thái tử, tôi vốn dĩ không có ý định nhằm vào huynh, nhưng tôi nhất định muốn giữ Tạ mẫu lại. Tốt nhất là huynh nghĩ cách đưa bà ấy tới nơi này. Nếu huynh không có cách, tôi sẽ đành phải giao huynh cho Tạ Trường Canh mà thôi.

Triệu Hi Thái im lặng nhìn nàng.

– A huynh, huynh đưa Thái tử đi nghỉ đi. – Nàng quay sang Viên Hán Đỉnh, – Chờ huynh ấy nghĩ ra được cách thì hãy nói cho muội biết.

Khi người bạn thời thơ ấu thường chơi với nàng ở trong cung điện bình tĩnh lại, chắc chắn y sẽ suy nghĩ cẩn thận và nhanh chóng hiểu ra, phụ thân y sẽ rất phẫn nộ đối với hành vi bắt giữ con trai của mình làm con tin của Trường Sa Quốc, nhưng ông ta sẽ không bao giờ phát động quân đội đi một chặng đường xa để cứu con trai mình.

Trải qua một trận chiến, phụ thân y dù chưa thể chiếm cứ Thượng kinh lâu dài, nhưng dựa vào thắng lợi của trận đánh này đã nhanh chóng mở rộng địa bàn, chiếm cứ gần như một nửa quốc thổ ở Hà Đông. Tân đế vừa mới lên ngôi Tề vương giờ phút này chắc chắn bận rộn củng cố Đông Đô nhằm ứng phó với sự tấn công bất cứ lúc nào của Tạ Trường Canh, làm sao mà phân tâm để đi đối phó với Trường Sa Quốc được?

Mà Triệu Hi Thái, y muốn củng cố địa vị thì cần phải mau chóng quay về, trừ phi y muốn từ bỏ tất cả mọi thứ.

Y gần như cố chấp mà ngoảnh mặt lại nhìn nàng, bước chân cứng đờ, khi từng bước nặng nhọc đi ra ngoài, dáng vẻ mất hồn mất vía này của y khiến cho Mộ Phù Lan dâng lên một chút lòng trắc ẩn. Nhưng mà một chút trắc ẩn này cũng biến mất rất nhanh. Đã đi tới một bước này, bất kể là vì Tề Vương hay là Triệu Hi Thái, hay là Vương nữ Trường Sa Quốc, người nào cũng đều đã trở thành người trong cuộc, ai có thể làm theo ý muốn của mình được?

Nàng biết, Triệu Hi Thái sẽ không để nàng phải chờ lâu.

Đêm khuya hôm nay, một chiếc xe nỉ xanh tiến vào từ cửa bắc Nhạc Thành. Bánh xe lăn qua mặt đường được san phẳng bằng đá vụn, đi thẳng về hướng vương cung.

Sáng sớm hôm sau, một cánh cửa mở ra.

Mộ Phù Lan đi đến.

 Triệu Hi Thái ngồi trên sập trong phòng, nhắm mắt, giống như đang nhập định. Nàng bắt mạch cho y, một lát sau thu tay về, lấy ra một phương thuốc.

– Trở về rồi, huynh cứ điều dưỡng sức khoẻ theo phương thuốc này là sẽ khỏi hẳn.

– Người của huynh đang ở bên ngoài thành Bắc chờ huynh. Tôi không tiễn huynh nữa.

Nàng đặt phương thuốc vào tay y. Lúc nàng đi đến cửa, nghe thấy đằng sau có tiếng nói.

– Ông Chủ, lần này nếu như ta nói lời giữ lời, muội có còn khinh thường ta nữa không?

Mộ Phù Lan dừng lại quay đầu lại.

Triệu Hi Thái bước xuống sập, đi về phía nàng.

– Ta không hề trách muội. Vương huynh của muội mất rồi, ta biết muội không dễ dàng.

Y dừng lại trước mặt nàng và nhìn nàng với ánh mắt rất dịu dàng.

– Mối lo ngại của nàng là đúng. Phụ vương ta đúng là không thể tin tưởng, làm sao nàng có thể gửi gắm an nguy của con dân vào lời hứa hẹn của ông ấy được đúng không?

– Cũng bởi vì muội mà ta càng biết rõ sau này mình nên làm gì.

Y cẩn thận cất phương thuốc nàng đưa vào trong người.

– Ta đi đây. Chờ có một ngày nào đó, lời nói của Triệu Hi Thái ta đáng tin cậy được, ta sẽ lại đến tìm muội.

Y nhìn nàng thật sâu, như muốn khắc sâu khuôn mặt trước mặt vào trong tâm trí, rồi quay người bước ra khỏi cửa, bước đi thật nhanh.

Một thị nữ đi vào bẩm báo, nói lão phu nhân vừa đến đêm qua tình hình có vẻ không được tốt lắm, rất yếu, chắc chắn là đang bị bệnh. Cộng thêm tâm trạng tồi tệ cứ mắng chửi không ngừng.

 Mộ Phù Lan đến nơi ở tạm thời của Tạ mẫu, nàng đi qua đình viện đi tới trước cửa, còn chưa đi vào đã nghe thấy tiếng bát đĩa bị ném vỡ ở bên trong phòng, tiếp theo là tiếng rê.n rỉ.

– Các ngươi là ai? Tại sao lại đưa ta tới đây? Các ngươi muốn làm gì? Nếu các ngươi không thả ta ra, con trai ta sẽ đánh tới đây, sẽ cho cho các ngươi một bài học….

Mộ Phù Lan dừng lại ngoài ngưỡng cửa, nhìn vào bên trong. Tạ mẫu nằm trên giường, tóc tai rối bù, sắc mặt tái nhợt, trông vô cùng tiều tụy. Một thị nữ ngồi xổm dưới đất, nhặt những chiếc bát vỡ. Cô ta ngẩng đầu nhìn thấy Mộ Phù Lan, liền cất tiếng:

– Ông Chủ.

Tạ mẫu nghe vậy cả người gống như bị kim châm mở to mắt ra. Bà quay mặt sang nhìn chằm chằm Mộ Phù Lan ở ngoài cửa mộ lát, ban đầu như không tin được vào mắt của mình, dụi dụi, cuối cùng bà ta như lấy lại tinh thần, la to “Mộ thị” rồi bò dậy. Nhưng có lẽ là vì quá suy yếu nên chỉ ngồi dậy, mắt trợn ngược, rồi ngã ngửa ra sau ngất đi.

Nhóm vú già thị nữ phía sau Mộ Phù Lan vội chạy vào ấn huyệt nhân trung rồi đút cho bà ta uống canh nhân sâm. Một lát sau, Tạ mẫu dần lấy lại hơi thở, mở mắt ra, lẩm bẩm:

– Sao lại là con? Nơi này là nơi nào? Có phải Canh nhi đã cứu mẹ rồi sắp xếp cho mẹ ở chỗ của con không? Những người khác đâu rồi? Sao còn chưa tới gặp mẹ?

– Lão phu nhân, nơi này là Trường Sa Quốc, Tạ đại nhân không ở đây. Là Ông Chủ đã cứu bà từ trong tay Tề vương đó ạ! – Thị nữ Thù Du đáp.

– Còn nữa, Ông Chủ bọn cháu và Tạ đại nhân đã không còn quan hệ gì nữa rồi!

Thị nữ này đến nay vẫn còn nhớ những uất ức mà Ông Chủ phải chịu trước mặt lão phu nhân khi lần đầu tiên gả đến huyện Tạ, trong lòng bất mãn, không nhịn được nói thêm một câu.

Tạ mẫu sửng sốt, mắt đờ đẫn, đột nhiên như bị kim châm run rẩy gọi ” Mộ thị “, mắt đỏ hoe lên, nước mắt rơi lã chã.

– Những lời con nha đầu này nói có thật không? Không phải đâu. Canh nhi không thể nào bỏ con đâu! Đều do mẹ trước đây có mắt như mù coi thường con. Mẹ xin lỗi con…

Bà ta khóc lóc, bắt đầu kể lại chuyện mình bị bắt ngày hôm đó.

-… Người của con trai mẹ muốn đón mẹ đi, mẹ nghĩ đến nó trước đây đã cứu mẹ, trước khi đi muốn đi gặp nó một lần. Nó nói không muốn kết hôn, lại không thể hầu hạ mẹ, nó bảo thà cạo tóc đi làm ni cô còn hơn. Mẹ nhất thời mềm lòng liền mang nó theo, không ngờ nó lại lừa gạt mẹ…

Bà túm lấy tay Mộ Phù Lan.

– Bây giờ mẹ biết con là người tốt nhất! Con ngoan à, con đừng lo, con đã cứu mẹ, đợi mẹ gặp con trai rồi mẹ sẽ bảo nó thu lại hưu thư về. Con vẫn là con dâu Tạ gia, hai đứa có thể sống hạnh phúc bên nhau và lại sinh thêm cho mẹ một đứa cháu trai nữa….

Đang nói, bà ta đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lau nước mắt rồi nhìn về phía Mộ Phù Lan.

– Cháu ngoan của mẹ đâu? Nó có khoẻ không? Con mau mang nó tới để mẹ nhìn một cái nào. Năm ngoái khi nhìn thấy nó ở trại ngựa, vừa nhìn một cái là mẹ biết đó là cốt nhục của Tạ gia rồi. Nó giống hệt phụ thân nó lúc còn nhỏ, vừa ngoan ngoãn vừa tuấn tú. Chắc giờ nó cao lên không ít nhỉ? Đứa cháu đáng thương của bà, lớn rồi mà vẫn chưa nhận tổ quy tông…

Thị nữ nhìn nhau, cho rằng Tạ mẫu bị chấn động hoảng sợ quá độ đầu óc ngơ ngẩn, ăn nói lung tung trước mặt Ông Chủ.

– Còn đờ ra gì nữa, mau đi đi!

Bà lão vừa rồi bị bệnh, nhưng bây giờ lại có vẻ vui vẻ hẳn lên, nhảy xuống giường, nhìn xung quanh, không ngừng thúc giục.

Mộ Phù Lan nghe Tạ mẫu tự lẩm bẩm nói chuyện, rõ ràng là nói về Hi Nhi, nàng cũng thấy hoang mang bối rối. Nhìn thấy bà kích động, liền cho người hầu lui ra ngoài hết, nói:

– Tạ lão phu nhân, chờ sức khoẻ bà tốt lên rồi, con sẽ phái người đưa bà về với con trai bà. Bây giờ con không còn là con dâu Tạ gia nữa, sau này cũng không có ý định như vậy, xin bà đừng hiểu lầm.

Tạ mẫu sửng sốt cả người, ngơ ngác nhìn Mộ Phù Lan.

– Con không quay về? – Bà ta lẩm bẩm, – Hay là con còn lo lắng? Sau này mẹ sẽ đối tốt với con, mẹ cũng sẽ bảo con trai mẹ đối tốt với con…

– Lão phu nhân cứ an tâm nghỉ ngơi đi ạ. Nếu bà thấy không khoẻ ở đâu hoặc là có yêu cầu gì thì cứ nói với thị nữ

Mộ Phù Lan không muốn nói thêm gì nữa, xoay người định rời đi, nhưng Tạ mẫu đã nắm lấy tay áo nàng.

– Thế cháu trai của mẹ đâu? Đứa bé tên Hi Nhi mà con nuôi dưỡng ấy, con để mẹ đưa nó đi cùng đi.

Mộ Phù Lan kiên nhẫn nói:

– Lão phu nhân, Hi Nhi là con nuôi của con, không có liên quan gì đến Tạ gia cả. Xin lão phu nhân đừng nghĩ nhiều.

– Không đúng, con đừng gạt mẹ. Chính miệng con trai mẹ nói đứa bé kia là con ruột của nó lúc nó còn trẻ. Chỉ vì không tiện mang theo về nên mới để nó ở chỗ con thôi.

Mộ Phù Lan vô cùng ngỡ ngàng, một lúc sau mới sực tỉnh lại, kéo tay áo mình lại.

– Ngài ấy nói lung tung thôi, lão phu nhân đừng coi là thật.

Tuy hôm nay con gái Mộ thị trước mặt bà nói chuyện rất lễ phép nhưng lại toát lên sự lạnh lùng, khiến cho Tạ mẫu không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Nơi này lại là Trường Sa Quốc, mình chỉ có một mình, không có ai dựa vào, hơn nữa mấy ngày qua bà cũng bị dọa sợ khá nhiều, không còn dám kiêu ngạo như trước nữa.

Bà ta đau lòng đến mức khóc lóc:

– Đứa bé kia rõ ràng là cháu trai Tạ gia mà, nó giống con trai mẹ như đúc. Con không quay về cũng được, mẹ không ép con, nhưng con là mẹ, lẽ nào con lại nhẫn tâm để đứa bé này từ nhỏ không có cha, nếu con không trả lại cháu cho mẹ, mẹ sẽ không đi đâu hết, cùng lắm là chết ở chỗ này thôi!

Tiếng khóc của bà khá lớn, truyền cả ra ngoài, mấy thị nữ bên ngoài cũng đều nghe được.

Đối mặt với bà mẫu, một bà lão vô lý, Mộ Phù Lan cảm thấy bất lực không biết phải làm sao. Đồng thời, một ngọn lửa nhỏ không tên dường như bùng lên trong tim nàng. Người kia không thể nào biết được quá khứ, nàng mới là người duy nhất trên đời này biết điều đó. Nàng thực sự không hiểu tại sao người kia lại phải thừa nhận chuyện đó trước mặt mẫu thân mình và tự rước lấy những rắc rối như vậy.

Nàng chỉ muốn đổi người về chăm sóc cho khỏe lên rồi mau chóng đưa đi ngay.

– Lão phu nhân, bà đừng khóc nữa.

Một tiếng nói non nớt của trẻ con từ bên ngoài vọng vào.

Hi Nhi bước qua bậu cửa đi đến bên Mộ Phù Lan, hành lễ với Tạ mẫu.

Tạ mẫu ngừng khóc lóc, hai mắt mở to nhìn Hi Nhi, trên mặt dần dần hiện lên nụ cười tươi, vội vàng bò xuống dưới sập, ngay cả giày cũng không kịp đi, chạy tới, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cháu trai, nói:

– Cháu ngoan của bà, cháu đã cao thế này rồi á! Mau gọi tổ mẫu đi cháu!

Càng nhìn càng yêu, bà ta ôm đứa bé vào lòng mình, siết chặt lấy.

Hi Nhi để bà ôm mình không giãy giụa, cậu nói:

– Lão phu nhân, mẫu thân cháu không lừa bà đâu ạ. Cháu lớn lên ở chùa miếu, về sau mới gặp mẫu thân, Tạ đại nhân cũng không phải phụ thân cháu đâu.

Tạ mẫu ngớ người, nhìn sang Mộ Phù Lan, run rẩy:

– Cháu đừng nghe mẹ cháu nói! Phụ thân cháu đã nói với tổ mẫu rồi, cháu chính là con của nó.

Hi Nhi lắc đầu:

– Lão phu nhân, nếu bà không tin, bà cứ bồi dưỡng cho khỏe lên, sau đó trở về gặp Tạ đại nhân hỏi lại lần nữa là sẽ biết ngay, được không ạ?

Tạ mẫu nhìn đứa bé trong lòng mình, chần chừ hồi lâu quay sang nói với Mộ Phù Lan:

– Vậy cũng được. Để cháu trai của mẹ ở chỗ con trước. Con mau đưa mẹ về nhà đi, đợi mẹ hỏi rõ rồi, con đừng có cướp cháu trai của mình nữa đây!

Mộ Phù Lan dắt Hi Nhi đi ra ngoài, lặng lẽ đi một đoạn. Hi Nhi ngước lên nhìn nàng, nói:

– Mẫu thân ơi, mẹ đang trách con ạ?

Cậu ngập ngừng hỏi.

– Con thấy dạo này mẹ quá mệt mỏi, người gầy rộc đi, buổi tối ngủ không yên. Con chỉ muốn giúp mẹ thôi.

Mộ Phù Lan thấy lòng ấm áp, đột nhiên cảm thấy mình như tràn đầy năng lượng.

– Con làm tốt lắm, con đã giúp mẫu thân rất nhiều rồi. – Nàng mỉm cười dịu dàng nói.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận