Lớp da dưới mũi dao rất mềm. Chủy thủ trong tay gã rất sắc bén. Chỉ cần gã đẩy tay về phía trước và dùng một chút sức mạnh, gã có thể dễ dàng đâm thủng cổ họng, gi.ết chế.t người phụ nữ dụ dỗ gã từ một chiến sĩ khôn khéo biến thành một đào binh si mê lạc thú.
Thế nhưng mũi đao vẫn không thể nào đâm vào một chút nào. Lòng bàn tay nắm chủy thủ của gã dường như vẫn còn ấm áp từ làn da mềm mại của đêm qua. Gã cất chủy thủ đi, buông cô ta ra, rít lên đuổi cô ta biến khỏi tầm mắt mình.
Cô ta mở mắt ra, nhìn gã, ngập ngừng muốn nói thế nhưng đến cuối cùng vẫn không nói gì, hai mắt chỉ đỏ lên cúi đầu đi ra ngoài.
Người đàn ông đứng đó hồi lâu, bất động, nhìn căn phòng đơn sơ mà ngày nào cũng được dọn dẹp sạch sẽ này, trên giường có một bộ quần áo mới được gấp gọn gàng và một đôi giày mới.
Hai mắt gã cũng đỏ bừng.
Trên thực tế tới sau này, nhiều năm kinh nghiệm chém giết nơi giang hồ cùng bản năng nhạy bén như dã thú đã khiến gã hơn một lần nghi ngờ sự hiện diện của cô ta. Thế nhưng mỗi một lần mỗi ngày khi mà chạng vạng trở về, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô ta, toàn bộ nghi ngờ của gã sẽ được che giấu xuống. Gã không còn là chiến sĩ kiên định như trước nữa. Gã đã tự lừa dối mình và trở thành một người bán hàng rong, ngày này qua ngày khác lang thang trên phố.
Giấc mơ dù thế nào đến cuối cùng cũng phải thức dậy, vào lúc này cuối cùng nó cũng đến. Tin tức ở nơi đây đã không còn cần đến gã phải gửi đi nữa, cả thiên hạ đều biết, huống chi là cấp trên của gã.
Một thám tử thất trách không làm tròn trách nhiệm đến mức độ này đã không còn tư cách để sống nữa. Gã quỳ xuống đất, dập đầu tạ tỗi về nơi hư không, giơ cao chủy thủ lên đâm xuống cổ họng của mình.
……
Trường Bình nằm sâu ở phía nam của núi Thái Hành, trước đó rất lâu, nơi đây chỉ là một quan thành bình thường, địa hình hiểm trở, nối liền Đông với Tây, không mấy gây chú ý. Thế nhưng từ sau khi Tề vương xưng đế ở Đông Đô, địa vị ngang hàng với triều đình, lợi thế địa lý của nơi này đột nhiên trở nên rõ ràng. Không chỉ trở thành ranh giới giữa hai thế lực Đông và Tây, Tề vương còn xây dựng công trình lớn, củng cố thành trì phòng thủ, biến nó thành một tấm chắn chống lại các mối đe dọa từ phía tây.
Ngay khi trở về, chuyện thứ nhất Tạ Trường Canh làm chính là điều quân về phía đông ổn định cục diện, nhưng hắn cũng không ngay lập tức tấn công mà là tạm thời đóng quân ở Tấn Châu cách Trường Bình mấy trăm dặm.
Bầu không khí Trường Bình bao phủ một màu u ám của chiến tranh. Một khi chiến tranh bắt đầu, đó sẽ là một trận chiến khốc liệt, dẫu cho đối với hai bên mà nói, hiện giờ không phải là thời cơ tốt nhất để khai chiến.
Quân Hà Tây vừa mới trải qua nửa năm huyết chiến kéo dài, đã bị hao tổn không nhỏ, lúc này điều cần thiết nhất chính là để quân đội nghỉ ngơi mà không phải lại tiếp tục bôn ba viễn chinh và tham gia vào cuộc đại chiến tiếp theo. Mà cử quân viễn chinh vốn dĩ là đại kỵ của nhà binh, đối mặt với kẻ địch được trang bị đầy đủ, kể cả có đánh hạ được Trường Bình thì cũng sẽ phải trả một cái giá rất lớn, huống chi Trường Bình chỉ là một rào cản đầu tiên, một trận chiến ngoài trút giận ra cũng không có ý nghĩa gì.
Là một vị chỉ huy giàu kinh nghiệm đã chỉ huy hàng trăm trận chiến, Tạ Trường Canh rất hiểu rõ điều này.
Mà nhân mã của Tề vương tuy đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công, nhưng Trường Bình quan muốn trong thời gian ngắn chuẩn bị chiến đấu đầy đủ để chống lại cuộc tấn công của tinh binh Hà Tây cũng không phải dễ dàng.
Chỉ riêng từ tình huống hai bên mà nói, mặc dù bên nào cũng không nắm chắc phần thắng, nhưng đối với Tề vương còn chưa đứng vững gót chân, hiện tại thứ ông ta muốn nhất cũng không phải là một trận đại chiến chính diện.
Mẫu thân của Tạ Trường Canh nằm trong tay ông ta, đây là một lợi thế rất lớn. Lẽ ra lúc này ông ta nên có hành động mới phải, thế nhưng khiến cho Tạ Trường Canh nghi hoặc chính là đến tận bây giờ hắn vẫn chưa nhận được tin tức nào có liên quan đến việc này.
Trực giác nói cho hắn biết, nguyên nhân của sự bất thường này là do Tề vương đang chuẩn bị cho một âm mưu lớn hơn, hoặc là đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn mà hắn còn chưa biết.
Mặc dù lòng nóng như lửa đốt ngày đêm lo lắng cho sự an toàn của mẫu thân, Tạ Trường Canh vẫn kiên nhẫn chờ đợi tin tức. Hắn sẽ không đánh một trận chiến mà mình không nắm chắc phần thắng, hắn càng sẽ không cố tỏ ra dũng cảm và can đảm bằng cách phải trả giá bằng những hy sinh không cần thiết.
Hắn phát binh tới đây mục đích cũng không phải là để chiến đấu ngay lập tức.
Trước đó, sự can thiệp đột ngột của Trường Sa Quốc đã phá vỡ hoàn toàn kế hoạch ban đầu của hắn. Thế lực của Tề vương mở rộng nhanh chóng, mà hắn lại bởi vì chiến sự Hà Tây mà đã tổn thất nặng nề, một được một mất, hiện tại cũng không phải là thời cơ để tấn công.
Hắn không gấp đến như thế.
Mục đích thật sự của hắn là ép Tề vương đưa ra điều kiện về con tin đối với mình, đợi khi hiểu rõ mục đích của đối phương rồi, hắn sẽ nghĩ ra kế hoạch cứu viện sau.
Đóng quân ở Quan Tây mấy ngày, Tạ Trường Canh rất nhanh đã có đáp án về những hành vi bất thường của Tề vương. Thám tử lẻn vào Đông Đô đã truyền tin về, nói thông qua tin tức mua chuộc được biết thời điểm lão phu nhân bị giam giữ, có một đêm khuya đã đột nhiên phát bệnh cấp tính, Tề vương đã triệu tập toàn bộ lương y trong thành đến cứu chữa, thế nhưng sau đó không thấy những lang trung đó rời khỏi nữa. Mấy ngày sau lại nghe được tin lão phu nhân đã chết vào đêm đó rồi.
Tạ mẫu là do người của Triệu Hi Thái bắt được, bởi vì công lao to lớn này mà Triệu Hi Thái cũng đã khiến cho thuộc hạ của Tề vương phải nhìn bằng con mắt khác. Lúc đó, hắn ta không ở Đông Đô mà đi Trường Sa Quốc phúng viếng, bởi vì đường xá xa xôi và bệnh cũ tái phát nên đã trì hoãn việc trở về.
Một con tin được cho là có ích đã bị giết theo cách như vậy, Tề vương vừa phẫn nộ lại vừa thất vọng, trong lòng biết nếu tin tức bị lan truyền ra ngoài ắt sẽ bị Tạ Trường Canh toàn lực báo thù, ông ta liền ra lệnh giấu giếm tin tức, cho người xử lý thi thể ngay trong đêm, sau đó triệu tập thủ hạ gấp rút lên kế hoạch đối phó.
Đêm hôm nay, bầu trời đêm của Quan Tây Trường Bình bị mây đen bao phủ, trăng sao đều ẩn hiện, xa xa chỉ thấy vô số hỏa trượng giữa trời đất, giống như nhiều đốm lửa chiếu sáng bầu trời đêm của toàn bộ quân doanh. Mấy vạn tướng sĩ, mỗi người đều quấn khăn trắng trên tay, xếp hàng ngay ngắn với vũ khí trên tay, bầu không khí vô cùng trang nghiêm.
Tạ Trường Canh mặc đồ tang nặng nề bước ra khỏi lều lớn.
Lưu An và các tướng lĩnh đã chờ ở bên ngoài từ lâu. Khi thấy hắn xuất hiện, bọn họ vây quanh hắn, lớn tiếng thỉnh nguyện:
– Tướng sĩ đã chuẩn bị sẵn sàng, xin Tần vương lập tức phát lệnh, chúng ta thề sống chết đi theo, đánh hạ Trường Bình thẳng tiến Đông Đô, báo thù rửa hận cho lão phu nhân.
Tần, Tấn, Tề, Sở là bốn vị vương được tôn kính nhất, trong đó Tần Vương là vị vương có địa vị cao nhất.
– Xin Tần vương phát lệnh!
Bên trong cánh đồng bát ngát, tiếng tuyên thề trung thành của tướng sĩ như sấm sét, từ dưới lòng đất vọng lên và vang vọng khắp bầu trời đêm.
Ngày hôm qua từ lúc biết tin mẫu thân đã vong, cho đến giờ phút này, Tạ Trường Canh đã một mình ở trong lều trướng suốt một đêm. Gương mặt hắn xanh xao, đôi mắt đỏ ngầu và đầy những tia máu. Hắn đứng giữa nơi hoang vắng, nhìn về phía Quan Tây xa xa. Phía cuối đường chân trời, những đỉnh núi nhấp nhô, quanh co như một rào chắn nhô lên từ mặt đất.
Mối thù giết mẫu thân thâm sâu như biển, chỉ cần còn sống một ngày hắn sẽ phải báo thù, không chỉ có thế mà còn phải báo thù gấp mười lần, tàn sát tất cả. Nhưng không phải là lúc này.
Hắn nuốt xuống vị tanh ngột nhiên dâng lên ở cổ họng, thu ánh mắt về, chậm rãi nói:
– Ta đi Đông Đô một chuyến, xem có thể thu thập được thi cốt của mẫu thân hay không. Nơi này dọn hết đồ tang, duy trì nguyên trạng. Không có mệnh lệnh của ta, không ai được phép tự ý hành động.
Đám người Lưu An hoàn toàn cảm phục, không hẹn mà đồng loạt quỳ xuống:
– Tần vương bảo trọng!
Hỏa trượng trong đại doanh tắt dần, mọi nơi dần dẫn quay về yên tĩnh.
Tạ Trường Canh điểm chọn Lương Đoàn và một đám tùy tùng vào trong lều lớn, đang định đêm xuống bí mật đi Đông Đô thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân chạy đến từ bên ngoài lều. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Lưu An dẫn đầu xông vào, mặt mày mửng rỡ như điên, vừa vung lá thư trong tay vừa hét lớn:
– Tần vương! Có tin tốt. Lão phu nhân còn chưa chết! Lão phu nhân đã được Ông Chủ Trường Sa Quốc cứu đi rồi! Chu Lục Hổ gửi thư về, nói hắn bảo vệ lão phu nhân đang trên đường trở về!
Tạ Trường Canh đứng khựng lại, mắt đột nhiên sáng lên, quay người giật lấy lá thư từ tay Lưu An. Mọi người xung quanh nhìn hắn đọc thư, đứng bất động hồi lâu, ai nấy cũng đều nín thở chờ đợi.
Hồi lâu sau, hắn ngẩng lên.
– Ta đi ra ngoài một chuyến. Các ngươi ở nơi này cứ làm theo lệnh của ta.
……
Tạ Trường Canh ngày đêm đi một mạch xuống phía Nam, không đến mười ngày đã tới Thái Bình Dịch Ứng Thành tiếp giáp Phục Châu. Ở trạm dịch, hắn đã gặp mẫu thân của mình.
Mẫu thân hắn thoạt nhìn rất khỏe mạnh, không hề suy yếu như hắn tưởng tượng mà ngược lại tinh thần rất tốt. Lúc hắn đuổi tới nơi, Ứng Thành lệnh cũng ở trạm dịch đang cung kính mời mẫu thân của Tần vương đi đến phủ đệ của mình để nghỉ ngơi.
Hai mẹ con gặp nhau, bên cạnh không có người khác, Tạ mẫu kể lại những đau khổ mà bà đã phải chịu đựng trong sáu tháng qua, lại mắng chửi Thích thị có tâm địa xấu xa, nói đến chỗ thương tâm, bà không ngừng lau nước mắt.
Tạ Trường Canh quỳ xuống đất dập đầu với mẫu thân rất lâu, nghẹn ngào nói:
– Con trai vô dụng, đã khiến cho mẫu thân gặp nguy hiểm. Xin mẹ yên tâm, sau này sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa đâu ạ.
Tạ mẫu kể khổ xong, thấy con trai cũng đã mệt mỏi, người vừa đen vừa gầy, biết thời gian qua hắn cũng đã phải trải qua nhiều khó khăn gian khổ, bà ta đau xót không thôi, bước tới nâng hắn dậy:
– Mẹ không sao, mẹ mạng lớn phước lớn, con không cần phải lo lắng cho mẹ. Sau khi ra ngoài, trên đường đi mẹ được ăn ngon uống tốt, thường có người tiếp ứng.
Tạ Trường Canh đỡ mẹ già ngồi xuống, hắn lấy lại bình tĩnh, hỏi bà đến Trường Sa Quốc như thế nào.
Tạ mẫu lắc đầu:
– Mẹ cũng không biết nữa. Mẹ chỉ nhớ ban đầu mẹ bị nhốt ở trong một gian phòng, ngoài ban ngày đêm tối có người giám sát không cho phép ra ngoài ra thì cũng không bị ngược đãi gì. Sau đó có một ngày, có người mang đồ ăn tới. Mẹ ăn xong thấy buồn ngủ nên ngủ thiếp đi. Lúc mẹ tỉnh lại thì thấy mình đã bị đưa lên một chiếc xe ngựa màu đen, không phân biệt được ngày đêm không biết nó đi đâu. Lúc mẹ được thả ra thì đã đến Trường Sa Quốc và được gặp Mộ thị rồi.
– Mẹ đã nhượng bộ cho nó, bảo nó quay về sống với con, sau này nó vẫn sẽ là con dâu Tạ gia. Thế mà nó lại không chịu nghe…
Tạ mẫu lau nước mắt, túm lấy tay con trai.
– Trên đường quay về mẹ mới biết Tề vương tạo phản và đã lên làm hoàng đế. Trường Sa Quốc nó cũng đã liên minh với Tề vương. Mẹ còn nghe nói con vừa mới thôi nó không lâu thì thế tử gì đó kia từng tới cầu thân nó rồi. Huynh trưởng của nó vừa mới mất, vị thế tử kia lại đi tới một chuyến nữa. Thôi con ạ, nó đã muốn kết hôn với người khác không muốn quay lại thì cũng thôi, nhưng mẹ không thể từ bỏ cháu trai của mẹ được! Trường Canh à, mẹ còn nhớ rõ con từng nói với mẹ đó là con trai của con mà, thế mà Mộ thị lại một mực nói không phải. Nó còn dụ dỗ đứa bé kia tin nó. Con phải nhanh chóng đưa cháu nội về cho mẹ, không thể để cháu của mẹ đi theo nó được, đừng để cháu mẹ phải chịu khổ sau này!
Tạ Trường Canh lặng thinh hồi lâu mới khẽ nói:
– Mẹ, là lỗi của con trước đó là lừa dối mẹ. Đứa bé kia thật sự không phải là cốt nhục của con, chỉ là lúc trước….
– Con đừng có gạt mẹ!
Hắn còn chưa nói hết thì đã bị Tạ mẫu cắt ngang, lại bắt đầu gạt nước mắt.
– Lần trước con không chịu nghe lời mẹ, nhất quyết không cưới Thích thị, mẹ thôi thì thuận theo con, nhưng chuyện đứa cháu này mẹ nhất quyết không nghe đâu. Đứa bé kia mẹ càng nhìn càng thấy giống y hệt con!
– Nếu nó không phải là cốt nhục của con, trừ phi con bị điên, không thì sao lại đối tốt với thằng bé như thế?
Tạ Trường Canh khựng lại.
– Mẹ nghe nói Trường Sa Quốc bây giờ cũng khó lường, lại còn cùng Tề vương tiến về Thượng kinh, có phải con sợ Tề vương hay không? Chẳng phải bây giờ con cũng phong vương đó sao? Mẹ chỉ có một mình, không thể làm được gì, không còn cách nào khác đành phải quay về trước. Giờ gặp con rồi, con mau đi đón cháu về cho mẹ đi!
Tạ Trường Canh nhìn mẫu thân đang kích động của mình, nhất thời không nói nên lời. Hắn do dự một chút, nói vài câu an ủi, gọi người tiến vào hầu hạ bà nghỉ ngơi rồi ra ngoài gặp đoàn người Ứng Thành lệnh còn đang cung kính chờ bên ngoài.
Hắn lạnh lùng nhìn Chu Lục Hổ quỳ trước mặt mình, người mà hai năm trước hắn đã sắp xếp ở lại Trường Sa Quốc nhưng cuối cùng điều đó đã phá hỏng kế hoạch của mình.