Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 79.




Trong kinh thành, người đắc ý nhất hiện nay chính là Tạ mẫu Thẩm thị.

Bà vốn là một phụ nữ nông thôn. Mặc dù trượng phu là người đọc nhiều và hiểu biết, tiếc là gia đạo sa sút, không có vận làm quan, cuối cùng chỉ làm chức Dịch Thừa. Bà đã trải qua cuộc sống khó khăn hơn mười năm và không may trở thành quả phụ, rồi sống trong sợ hãi suốt nhiều năm. Nhưng cuối đời của bà lại được hạnh phúc, con trai của bà có tiền đồ rực rỡ. Ngày hôm nay sau mười mấy năm, con trai bà chẳng những phong vương bái tướng mà còn chuẩn bị cưới cháu gái của đương kim thái hậu làm vợ.

Mấy tháng trước, vào thời điểm Tạ Trường Canh đánh Triệu vương, Tạ mẫu biết đương kim thái hậu có ý muốn liên hôn thì mừng rỡ khôn xiết, bà liên tục cử người truyền tin cho con trai đang ở bên ngoài ba lần, thúc giục hắn đồng ý. Mấy ngày trước, bà nghe được tin vui rằng hôn sự sắp thành, vì thế lại thúc giục con trai đón mình vào kinh.

Cuối cùng mọi chuyện đã trở thành sự thật. Ngày hôm nay, Dương thái giám thân tín của Lưu hậu tới đón Tạ mẫu vào cung, nói thái hậu muốn bàn bạc hôn sự với lão phu nhân.

Vào ngày vui như thế này, khiến cho Tạ mẫu khó tránh khỏi đến Ông Chủ Trường Sa Quốc bị con trai ly hôn. Nhớ trước đây mình hết mức khuyên nàng trở về nhưng nàng lại không đồng ý. Về sau Tạ mẫu mỗi khi nhớ lại việc này đều thấy buồn bực, ngày hôm nay cuối cùng bà đã được nở mày nở mặt.

Cuộc hôn nhân như thế này thật xứng đáng với đứa con trai tài giỏi nhân trung long phượng của bà. Mà thái độ của Dương thái giám tới đón bà phải nói là hết sức cung kính hèn mọn.

Hồng nhân hầu hạ đương kim thái hậu cũng cung kính hèn mọn trước mặt mình như thế này, lòng hư vinh của Tạ mẫu vào lúc này đã được thỏa mãn vô hạn. Cuối cùng bà cũng quên đi nỗi thất vọng và tức giận vì hành vi bất hiếu của con trai khi không đưa cháu trai về.

Tạ Trường Canh đưa bà tới bên ngoài cửa cung rồi, hắn cung kính nói:

– Mẫu thân, mẹ vào cung cứ từ từ thảo luận với thái hậu, con xong việc rồi muộn chút sẽ đến đón mẹ ra cung.

Dương thái giám đứng bên mỉm cười khen ngợi:

– Từ lâu đã nghe nói Tần vương là người con hiếu thảo, hôm nay mới biết lời đồn là thật. Lão phu nhân đúng là tốt số trên đời này ít người bằng.

Tạ mẫu càng tự hào hơn, bà nhìn con trai, hạ thấp giọng nói:

– Canh nhi, con đừng trách mẫu thân cứ thúc giục con. Thật sự là tuổi con không còn nhỏ nữa, không có ai hầu hạ còn ra thể thống gì. Huống chi mẹ đã bảo con đi đón cháu trai mẹ về nhưng con lại không nghe. Mẹ vì sốt ruột muốn tốt cho con thôi!

Tạ Trường Canh mỉm cười nói:

– Mẫu thân làm như vậy là vì tốt cho con, con biết.

Vừa nói, hắn đột nhiên ngồi xổm xuống. Dương thái giám liếc xuống, thì ra là hắn mới nhặt một chiếc lá vô tình rơi trên giày mẫu thân hắn, hắn lại thổi bụi bẩn bên cạnh rồi mới đứng lên, nói.

– Dương công công, mẫu thân ta kiến thức nông cạn, nếu có gì thất lễ trước mặt Thái hậu, mong được thông cảm cho ta.  Xong việc ta sẽ đến đón mẫu thân, ta sẽ thay mặt mẫu thân xin lỗi Thái hậu sau.

Dương thái giám liên tục xua tay:

– Thái hậu vẫn luôn mong được gặp lão phu nhân, hôm nay cuối cùng đã được như ý nguyện, phải nói là song hỷ lâm môn, vui còn không kịp nữa. Tần vương không cần lo lắng đâu!

Một lát sau, một con mắt ẩn trong bóng tối bí mật truyền tin cho Lưu hậu, nói Tạ Trường Canh vừa rồi đứng ở ngoài cửa cung điện nhìn mẫu thân mình được mọi người hộ tống vào trong, cho đến khi không còn thấy bóng dáng thì mới rời đi.

Quả nhiên là người con hiếu thảo.

Lưu hậu vừa trò chuyện vừa nhìn Tạ mẫu đang ngồi gò bó trước mặt mình. Vào lúc này trong lòng bà ta vừa khẩn trương vừa phấn khích. Dùng cách đưa mẫu thân hắn tới, quả nhiên hắn đã rơi vào bẫy của mình.

Đã rơi vào đường cùng, so với ngồi không chờ chết không bằng bí quá hoá liều, đã hạ quyết tâm vậy thì tốc chiến tốc thắng, cho dù có cảnh giác, hắn cũng không bao giờ nghĩ rằng ngày đầu tiên mẫu thân đến cung điện để bàn chuyện hôn sự lại là ngày chết của hắn.

Lưu hậu từng nhận được tin tức, ba năm trước đây, người của Tề vương từng nhanh chân hơn mình bắt được Tạ mẫu, lúc truyền ra tin tức người đã chết, hắn vẫn muốn lẻn về Đông Đô để nhặt xác. Đứa con có hiếu như hắn nếu cảm thấy có gian trá tuyệt đối sẽ không đưa mẫu thân hắn vào trong cung, để mẹ mình rơi vào nơi nguy hiểm.

Kế hoạch của bà ta cực kỳ chu đáo chặt chẽ, chỉ cần hắn chết, Triệu Hi Thái còn lại sẽ không còn là mối đe dọa nữa. Ít nhất thì hắn ta chắc chắn sẽ không khó đối phó hơn Tạ Trường Canh.

Lưu hậu cười hỏi thăm sức khỏe của Tạ mẫu, rồi gọi cháu gái đến gặp.

Tạ mẫu chỉ biết con trai mình phong vương, thăng chức rất nhanh, là đương kim trọng thần triều đình, là hồng nhân trước mặt Thái hậu, mà không hề biết về tham vọng ẩn giấu của hắn, và càng không biết được đằng sau gương mặt tươi cười của Lưu hậu lại chứa đầy sát khí. Bà mong chờ được vào kinh thành định cư từ lâu, ngày hôm nay cuối cùng cũng được như ý nguyện được con trai đón vào kinh thành. Thái hậu kính bà ta giống như trưởng bối, con trai cũng sắp cưới quý nữ hoàng tộc, bà đang ngồi trong cung điện nguy nga tráng lệ này, hưởng thụ cảm giác trở thành trung tâm của sự chú ý. Bà cảm thấy vô cùng mãn nguyện khi được sống đến giai đoạn này trong cuộc đời.

Lưu hậu cười nói:

– Cung điện này tuy không có gì đặc biệt, nhưng cũng có một số cảnh đẹp. Đây là lần đầu tiên ngươi vào cung, sau khi bàn bạc chuyện hôn sự, ta sẽ đích thân dẫn ngươi đi dạo một chút.

Lưu hậu nói gì Tạ mẫu đều vui vẻ đồng ý. Bà xúc động nói:

– Con trai bà già này có thể cưới kim chi ngọc diệp hoàng tộc là phúc phận kiếp trước tu luyện của nó. Chờ nó tới đón ta, ta sẽ bảo nó dập đầu mấy cái với Thái hậu, thề nguyền trung thành hơn gấp bội, làm việc để báo đáp ân tình của hoàng thượng và thái hậu.

Buổi tối, Tạ Trường Canh đến cung đón mẫu thân, nhưng được nói là mẫu thân đang ở Quỳnh Tạ, bảo hắn đến đó đón người.

Quỳnh Tạ được bao quanh ở nước ba mặt, có một hành lang nối với bờ, trông giống như một con tàu tráng lệ đang trôi trên ngự trì. Vào mùa này, làn gió mát rượi mang lại cảm giác sảng khoái.

Dương công công đang đợi ở cuối hành lang dài dẫn đến Quỳnh Tạ. Ông ta nhìn thấy Tạ Trường Canh một mình đi từ xa, vội vàng chạy tới đón. Vừa dẫn đường cho hắn, vừa cười nói:

– Thái hậu đã cùng lão phu nhân thương lượng chuyện hôn sự, liền theo lão phu nhân đi tham quan Ngự hoa viên, ở chỗ này uống vài chén rượu. Thái hậu vẫn luôn đi theo tiếp đãi, hiện đang ở bên trong đó. Mời Tần vương đi theo ta.

Trong gian đình cuối hành lang dài, tiếng cười của Tạ mẫu theo gió rơi vào tai. Tạ Trường Canh bước lên hành lang dài đi vào thủy tạ, nhìn thấy Lưu hậu và mẫu thân mình đang ngồi cùng chiếu, trên bàn đầy ắp những món ngon và đĩa ngọc. Những cung nữ đi lại giữa họ, phục vụ họ tận tình.

Tạ Trường Canh cúi đầu hành lễ với Lưu hậu, nói rằng mình đến để đón mẫu thân ra cung. Lưu hậu mỉm cười kêu hắn bình thân.

Gương mặt của Tạ mẫu tràn đầy vui mừng, bà nói:

– Canh nhi, con đã đến rồi. Hôn sự đã định, sau này con phải trung thành hơn nữa để không phụ lòng yêu thương của Thái hậu dành cho con…

Bà đứng lên muốn đi đến chỗ con trai thì lại bị một thái giám phía sau ngăn lại.

Lưu hậu nói:

– Lão phu nhân đừng gấp làm gì, cứ ngồi xuống đi, ra cung muộn một chút cũng không sao.

Tạ mẫu ngây người, nhìn con trai.

Tạ Trường Canh nói:

– Thần không dám quấy rầy Thái hậu nữa, thần muốn đón mẫu thân ra cung luôn.

Lưu hậu nhìn hắn chằm chằm, vẻ tươi cười biến mất. Dương thái giám kia cũng đã lui ra ngoài từ sớm, sai người đón viên môn lại. Mấy chục tên thị vệ ẩn núp dưới nước xung quanh thủy đình làm sát thủ lập tức phá nước xông vào qua cửa ra vào và cửa sổ, đao kiếm vây tứ phía, lóe lên ánh sáng đỏ như máu dưới ánh hoàng hôn.

Tạ mẫu há hốc miệng, cho đến khi thái giám kia rút đao ra đặt trên cổ mình, bấy giờ bà mới kịp phản ứng, sắc mặt tái nhợt đi, không còn chút huyết sắc nào, kêu gào Canh nhi cứu mạng.

Tạ Trường Canh lạnh nhạt nói:

– Thái hậu làm gì vậy? Lần đầu mẫu thân thần vào cung lại bày ra cảnh tượng như này.

Lưu hậu nghiến răng nói:

– Tạ tặc kia, ngươi chỉ là một tên cường đạo giang dương, lúc trước nhờ có ta đề bạt trọng dụng ngươi, ngươi mới có tiền đồ như hôm nay. Ngươi không biết báo ân thì thôi, thế mà còn vọng tưởng muốn mưu phản, liệu ta có tha cho ngươi được không? Hôm nay chính là ngày chết của ngươi đấy!

Bà ta ra lệnh cho người bắt Tạ mẫu làm con tin và cùng mình rút lui, sau đó bắn chết Tạ Trường Canh ngay lập tức.

Tạ mẫu gào thét cầu xin Thái hậu tha mạng, sau đó mắt trợn ngược lên hôn mê bất tỉnh. Mấy chục cung thủ vây quanh Tạ Trường Canh, đồng thời tên đã nằm trên dây cung. Đúng vào lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng động, giống như có hàng ngàn quân lính đang ùa vào hoa viên.

– Bẩm thái hậu, không xong rồi. – Dương Thái giám chạy vào như điên, run rẩy nói. – Người của Tạ Trường Canh giết vào rồi!

Lưu hậu tái mét mặt mày, sau đó quát lên:

– Bắt sống tên nghịch tặc này! Bắt lấy hắn, còn có…

Giọng nói bà ta đột nhiên bị chặt đứt.

Trong một góc thủy tạ, một thái giám trẻ tuổi có khuôn mặt bình thường lặng lẽ bước ra, tay cầm thanh chủy thủ, dường như vừa rồi đã kề vào cổ họng Tạ mẫu thế mà lại không chút do dự cứa một đường vào cổ Lưu hậu. Một đường cắt dài và mỏng như sợi chỉ xuất hiện trên cổ của Lưu hậu, máu chảy ra từ vết thương, lúc đầu chỉ một ít. Vết thương đột nhiên giống như một cái miệng khổng lồ mở ra, máu đỏ tươi phun ra ngoài.

Lưu hậu ngã xuống đất. Bà ta trợn to mắt, miệng thốt ra những tiếng mắng chửi không rõ ràng, muốn bò dậy nhưng lại phí công vô ích, chỉ khiến cho máu từ cổ họng bà ta càng chảy nhiều hơn.

Cuối cùng bà ta ngừng động tác và ngã vào vũng máu, nằm bất động, chỉ có cái miệng giống như đôi môi của một con cá hấp hối trong ao khô vẫn từ từ mở ra rồi khép lại, nhưng âm thanh không còn nghe thấy được nữa.

Lưu hậu mượn danh ấu đế chấp chưởng triều chính mười mấy năm hôm nay giết người không thành tự bị phản phệ, cứ thể mà ngã xuống.

Tào Kim cất cao giọng:

– Lưu Hậu vô đạo, muốn bắt lấy mẫu thân của Tần vương làm con tin, tàn hại trung lương, khiến cho thần nhân đều căm phẫn! Tần vương làm vậy vì tự bảo vệ mình! Đầu nhập Tàn vương là được sống, ai dám vọng động chỉ có con đường chết!

Miệng của Lưu hậu vẫn đang há ra khép lại vô ích, cuối cùng cũng dừng lại. Bốn phía yên tĩnh, những thị vệ cầm vũ khí nhìn nhau, một lát sau, cũng không biết là ai dẫn đầu xông tới, chém chết Dương công công nhân thấy tình thế không ổn muốn chạy trốn, sau đó vứt vũ khí xuống. Trong tiếng đao kiếm rơi xuống đất, mọi người đều quỳ xuống trước mặt Tạ Trường Canh:

– Chúng tôi nguyện làm chứng cho Tần vương!

Người của hắn nhanh chóng chiếm lĩnh cung điện. Để tránh tin tức bị rò rỉ, Lưu hậu không tiết lộ kế hoạch cho bất kỳ ai ngoại trừ những người bên cạnh, thậm chí cả những người thân tín nhất cũng không để lộ.

Binh lính như sói và hổ phá tan cánh cổng đóng kín, bắt giữ hoặc gi.ết ch.ết người của Lưu hậu. Dân chúng hoảng loạn, không biết trong cung đã xảy ra chuyện lớn gì, mà triều thần bình thường càng lo lắng hơn, sợ cánh cửa tiếp theo bị phá vỡ chính là cánh cửa nhà mình.

Đêm hôm nay, Thượng kinh được áp dụng thiết quân luật và lệnh giới nghiêm. Ngoại trừ binh lính giơ cao cây đuốc đi khắp các đường phố khống chế bốn cánh cổng, còn lại toàn bộ thành rơi vào trong bóng tối.

Tạ Trường Canh rời khỏi hoàng cung từ sớm, bỏ lại cảnh máu me và giết chóc phía sau. Từ năm mười bốn tuổi bắt đầu sống trong liếm máu trên mũi đao, hắn đã trải qua vố số âm mưu và giết chóc tàn khốc hơn so với lần này rất nhiều. Ngày hôm nay, cảnh tượng như thế này đã trở nên bình thường và không còn gây cho hắn bất kỳ cảm xúc không cần thiết nào nữa. Bốn chữ ngươi chết ta sống chỉ đơn giản là như vậy.

Đêm đã khuya, hắn đứng trên tháp cổng cao của Thượng Kinh, hướng về phía gió, ngắm nhìn bầu trời đêm phía xa.

Phía sau toà thành này có gần trăm vạn dân cư đã trở lại yên bình sau cuộc hỗn loạn. Có lẽ vô số người đã không thể ngủ được vào ban đêm, thấp thỏm chờ bình minh đến.

Tâm nguyện bấy lâu của hắn sắp trở thành sự thật. Chỉ cần hắn gật đầu, đến rạng sáng, hắn sẽ được mọi người bao vây lấy, lấy đủ mọi lý do  to lớn và danh giá đưa hắn lên ngồi vào chiếc bảo toạ kia. Hắn hẳn phải vô cùng phấn khích mới đúng. Nhưng đêm nay, khoảnh khắc này, hắn phát hiện sự phấn khích của mình không lớn như hắn từng tưởng tượng khi còn trẻ. Trên thực tế, nó kém thú vị hơn nhiều so với đêm khi hắn mười chín tuổi, hắn ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ đi qua những ghềnh thác nguy hiểm của dòng sông đến Trường Sa Quốc để cầu thân.

Lúc này hồi tưởng lại, từ năm mười bốn tuổi đến nay đã mười ba năm trôi qua. Trong nhiều năm như vậy, hắn chỉ như đang bước lên một chiếc thuyền. Lên đó rồi, hắn chỉ nghĩ những gì mình nên nghĩ, làm những gì mình nên làm và luôn tiến về phía trước, trong lòng không có thứ gì khác.

Tâm trạng của hắn vừa có vài phần xúc động và vài phần hỗn loạn.

Dưới thành lâu, Lương Đoàn và vài tên cận vệ vẫn còn chìm đắm trong sự phấn khích, ngước nhìn bóng lưng của người đàn ông đang đứng một mình trên đỉnh cao nhất của thành trì, lẳng lặng chờ đợi. Một lúc lâu sau, hắn dường như nhớ ra điều gì đó, bước xuống khỏi tháp, ra lệnh cho mọi người mở cổng thành, sau đó nhảy lên ngựa đi ra ngoài. Đi được một lúc, hắn thấy hướng đi là Tây Sơn, cuối cùng cũng hiểu ra mình đang đi đến chùa Hộ Quốc.

Ngọn núi vắng vẻ, rừng rậm yên tĩnh. Cánh cổng uy nghi của chùa Hộ Quốc đứng sừng sững dưới bầu trời đêm xanh thẳm. Nhìn từ xa, nó hòa vào những ngọn núi phía sau, giống như Bàn Cổ khai thiên vậy.

Tạ Trường Canh ra lệnh cho thị vệ chờ ở dưới chân núi, hắn thì bước lên bậc thang đá, đưa tay lên gõ cửa chùa và báo thân phận cho tăng nhân mở cửa. Hắn hỏi về Tuệ Tịch trưởng lão, vừa thốt ra mới bất giác cảm thấy mình hơi đường đột. Đêm khuya muộn như thế này, hắn lại đến đây làm phiền nơi này.

Hắn hỏi:

– Nếu trưởng lão không tiện, ta sẽ chờ ở sơn môn, đợi hừng đông thì sẽ lại đến thăm hỏi sau.

Tăng nhân kia nhìn hắn, chắp tay thành chữ thập mời hắn đi vào.

Bên tai yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của hắn và tiếng gõ mõ tụng kinh của người tu đêm loáng thoáng vọng đến từ góc nào đó. Tạ Trường Canh đi qua các gian thiền viện vào giữa đêm, khi đi vào Tháp Lâm ở sau núi, nhìn bóng tháp im ắng trong đêm, trong lòng nao nao, đột nhiên dâng lên cảm giác quen thuộc. Như thể rất lâu rất lâu trước kia, hắn cũng từng vào một đêm như thế này bồi hồi đi đến toà Tháp Lâm này. Nhưng rất nhanh, hắn liền phủ định ý nghĩ này.

Đây là lần đầu tiên hắn đi vào Tháp Lâm ở sau chùa Hộ Quốc này, vào đêm đặc biệt này trong tối nay, tâm trạng của hắn cũng đầy phức tạp. Hắn được dẫn đến trước một gian thiền viện ở cuối Tháp Lâm, tăng nhân chắp tay với hắn rồi rời đi.

Đây là một gian thiền viện đơn giản, lẳng lặng sừng sững ở trước mặt hắn. Hắn đứng ở ngoài cửa một lát mới cất bước đi vào.

Hắn nhìn thấy một ngọn đèn dầu đang cháy trong phòng và một lão tăng đang ngồi xếp bằng trên giường mây. Hắn cung kính tiến đến trước mặt lão tăng, hành lễ, xin lỗi vì đã đến thăm một cách tùy tiện vào nửa đêm, rồi nói:

– Hi Nhi nhờ ta gửi lời hỏi thăm đến trưởng lão.

Nói xong, thấy lão tăng cũng không có phản ứng gì, vẫn nhắm mắt ngồi thiền. Sau một lúc do dự, cuối cùng hắn cũng hỏi về điều đã đè nặng trong tâm trí hắn suốt ba năm qua chưa bao giờ quên được.

– Trưởng lão, đứa bé này và người phụ nữ đã mang nó đi từ chỗ ngươi có quan hệ gì?

– Nàng ấy từng nói với ta đứa bé này chỉ là người được trưởng lão nuôi dưỡng và nàng đã tình cờ gặp. Thế nhưng ta luôn cảm giác nàng ấy giấu ta. Bấy lâu nay nàng ấy đều như thế, bất kể là chuyện gì nàng ấy chưa bao giờ nói rõ với ta cả.

Hắn dừng một chút, bất giác phát hiện trong lời nói của mình ẩn giấu tia trách móc.

Trưởng lão vẫn im lặng như đang nhập định.

Sau khi nói xong, Tạ Trường Canh mới giật mình nhận ra mình đã nói quá nhiều. Nhưng vào lúc nói ra, hắn lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Có lẽ tối nay, hắn tới nơi này vốn cũng chỉ muốn tìm ai đó để nói chuyện. Hắn cũng không thật sự mong đợi vị lão tăng này sẽ trả lời câu hỏi của hắn hoặc là đáp lại. mà hắn cũng không cần bất cứ phản hồi nào từ bất cứ ai.

Hắn ngồi xuống đối diện với lão tăng.

– Trưởng lão, người phụ nữ kia rất vô lý đến nực cười. Ngươi có biết, ba năm trước ta từng đuổi theo nàng ấy đến tận Quân Sơn, không tìm được thuyền, ta liều lĩnh không màng nguy hiểm sẽ trở thành hồn ma của nàng ấy ở hồ Động Đình mà bơi suốt đêm qua sông. Ta muốn cầu xin nàng ấy hồi tâm chuyển ý, trưởng lão có biết nàng ấy trả lời ta thế nào không? Nàng ấy lại muốn ta lựa chọn giữa nàng ấy và giang sơn chứ!

Hắn nói:

– Trên đời này làm gì có người phụ nữ nào như vậy! Nàng ấy thật sự coi mình là cửu thiên thần nữ hạ phàm à! Cho dù là thần nữ cũng không có khẩu khí lớn như nàng ấy đâu.

Dầu trong đèn dần cháy hết, ngọn lửa cũng tắt hẳn. Phòng thiền chìm vào bóng tối.

– Nàng ấy dựa vào đâu mà đối với ta như thế, dựa vào đâu… Ta không tin một lời nào nàng ấy nói ra, nàng ấy nói thế chỉ muốn đuổi ta đi thôi…Nàng ấy đúng là nhẫn tâm…Trên đời này sao lại có người phụ nữ tàn nhẫn đến như vậy…

Trong bóng tối, Tạ Trường Canh vẫn đang nói chuyện với vị lão tăng đối diện. Dần dần, giọng điệu phẫn nộ và mỉa mai của hắn chuyển thành sự thất vọng. Cuối cùng, hắn có vẻ cảm thấy mệt mỏi. Sau một hồi im lặng, hắn cười gượng nói:

– Trưởng lão, đêm nay ta đã làm được một chuyện lớn. Ta đã đạt được điều ta muốn. Ta rất vui mừng! Từ nay về sau, nể mặt đứa bé kia, ta sẽ không gây khó dễ cho nàng ấy, nhưng Tạ Trường Canh ta cũng sẽ không bao giờ coi trọng nàng ấy nữa. Mong trưởng lão hãy làm chứng cho ta, nếu ta làm không được, ta sẽ…

Hắn dừng lại, ngả người nằm xuống trong căn phòng thiền tối tăm này.

Hắn không thể nhớ nổi mình đã từng nói nhiều từ như vậy cùng một lúc chưa. Hắn đột nhiên cảm thấy mình vừa ngu ngốc và vừa mệt mỏi. Hắn từ từ nhắm mắt lại, ngay lúc sắp ngủ thiếp đi, hắn dường như nhìn thấy ngọn đèn dầu ở góc phòng đã tắt từ từ sáng lên.

Hắn mở to mắt, phát hiện mình lại đang ở bờ sông dưới ánh trăng, nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc của đêm đó. Trên bờ sông, sóng nước cuồn cuộn, xa xa có một chiếc thuyền đen đang lướt đi suốt đêm đi về phía hồ Động Đình. Hắn tưởng đó là những người đi thuyền mà hắn nhìn thấy đêm đó, nhưng khi đến gần hơn mới thấy rõ ràng rằng chàng thiếu niên mặc đồ xanh đứng trên mũi thuyền chính là hắn khi hắn 19 tuổi.

Tạ Trường Canh giật mình vội vàng đuổi theo, gọi lớn, nhưng chàng thiếu niên kia như đang chìm vào trong trạng thái thiền định nào đó, không hề phát giác ra hắn, thậm chí không thèm quay đầu lại, cứ thế theo từng con sóng mà đi.

Thiếu niên lòng ôm dã tâm đi cầu thân và được như ước nguyện. Nửa năm sau ngày cưới, chàng trở về nhà và cuối cùng cũng nhìn thấy mặt Vương Nữ Trường Sa Quốc mà chàng đã đi cầu hôn và cưới về. Nàng không chỉ vô cùng xinh đẹp mà còn có thân hình mà chàng thích. Lúc màn đêm buông xuống hai người viên phòng, chàng rất yêu thích nàng, nghe nàng xấu hổ nói cho chàng biết họ đã từng gặp nhau dưới gốc cây bách già trên núi Quân Sơn, chàng còn từng giúp nàng cứu một con chim non rơi xuống vách đá. Chàng bừng tỉnh nhớ ra, nhưng cung chỉ cười cười không để tâm, cảm thấy đây chỉ là một suy nghĩ dễ thương của một cô gái nhỏ mà thôi.

Vài ngày sau, khi chàng sắp phải xa nhà, mẫu thân chàng muốn chàng nạp Thích Linh Phượng. Mặc dù chàng rất không muốn nàng biết sớm như vậy, nhưng chàng vẫn nhắc tới, nghĩ rằng nếu nàng đồng ý thì là tốt nhất. Còn nếu nàng không muốn, chàng sẽ tìm cách từ chối trước mặt mẫu thân mình.

Nàng đồng ý, chàng có chút bất ngờ và cũng vui mừng vì sự chu đáo rộng lượng của nàng, vì thế đã nạp Thích thị. Chàng biết nàng không được mẫu thân mình yêu quý và đã phải chịu nhiều thiệt thòi, nhưng nàng chưa từng phàn nàn trước mặt mình. Chàng càng yêu thương nàng hơn. Trong những năm đó, ngoại trừ việc đối phó với sự chất vấn của mẫu thân, chàng cơ bản không hề tiếp xúc gần gũi với Thích Linh Phượng.

Sau đó nàng sinh ra Hi Nhi, hai người ở bên nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, mỗi lần vội vàng trở về không được mấy ngày lại phải đi. Thời điểm rời nhà, chàng biết hai mẹ con nàng đều không nỡ xa mình, nhưng bước chân của chàng không thể dừng lại. Chàng nghĩ, sau này mình sẽ bù đắp cho họ là được.

Chàng còn chưa kịp bù đắp thì nàng đã không còn nữa.

Bởi vì một sự kiến phát sinh ngoài ý muốn nên chàng phải rời nhà sớm trước thời hạn. Lúc người của chàng đưa mẹ con nàng đi, hai người đã bị người của Tề vương bắt. Tề vương muốn chàng lấy một toà thành trì quan trọng để trao đổi, chàng không thể đáp ứng. Chàng bắt con trai duy nhất của Tề vương, muốn dùng cái này để trao đổi, không ngờ Tề vương lại có một đứa con trai khác nuôi ở bên ngoài, sự việc vẫn luôn giằng co kéo dài.

 Vào thời điểm đó chàng đang tác chiến ở một địa phương khác, bị chiến sự bám trụ. Về sau Triệu Hi Thái bệnh chết, đây là việc phát sinh ngoài ý muốn. Chàng cần phải nhanh chóng quay về cứu hai mẹ con họ càng sớm càng tốt nên quyết định tấn công Bồ thành. Chàng liên lạc được với Viên Hán Đỉnh, người cũng luôn muốn giải cứu nàng, bảo hắn ta cùng với một người ở trong thành đã bị Tào Kim mua chuộc nội ứng ngoại hợp, mình thì phái quân đi tấn công Bồ Thành. Nhưng cuộc giải cứu đã không thành công, truy binh đuổi theo, nàng vì không muốn liên luỵ hắn mà sau khi tiễn con trai đi rồi thì đã tự sát mà chết.

Xác của nàng bị kẻ địch treo trên đỉnh tường thành trong ba ngày mới được chôn cất sau khi chàng phá thành. Lúc đó, chàng không thể chịu đựng được nữa và không dám nhìn kỹ dung nhan khi chết của nàng. Trong lòng chàng hiểu rõ, trong thời gian nàng còn sống đó, nếu chàng có thể tận tâm với nàng nhiều hơn, không vội vã chuẩn bị cho cuộc tấn công Bồ thành thì có lẽ không có kết quả này.

Sau khi trở thành hoàng đế, chàng biết nàng nhất định rất hận mình vì đã không làm hết sức mình vì nàng. Khi đó chàng mới biết, Tạ Trường Canh chàng thực chất là một kẻ hèn nhát. Chàng xây cho nàng một Phật tháp Minh Đường, sau đó tổ chức một lễ tang long trọng và thương tiếc cho nàng nhưng lại không dám bước vào linh đường để đối mặt với nàng. Rất nhiều lần, chàng bồi hồi ở bên ngoài nhưng cuối cùng cũng bỏ cuộc. Chàng không chỉ là một kẻ hèn nhát mà còn là một người dối trá. Chàng chỉ muốn dùng điều này để tìm kiếm sự bình yên nội tâm, lừa mình dối người thôi.

Còn con trai của họ sau khi trở về không còn nói chuyện nữa và mất đi khả năng nói. Chàng cảm thấy mình yêu thương người con trưởng tử này, sau này chàng có một đứa con trai nữa nhưng đứa con chàng yêu nhất vẫn là trưởng tử của người vợ đầu kết tóc xe tơ của chàng.

Chàng biết đứa con này hận mình, giống như mẫu thân của nó. Trong vài năm đầu, chàng đã cố gắng hàn gắn mối quan hệ của họ, nhưng đứa con này dường như không muốn cho chàng cơ hội này. Chàng có quá nhiều việc phải làm, lại không dám đối mặt với đôi mắt rất giống nàng của đứa trẻ kia, nên ngày tháng cứ trôi qua như vậy, năm này qua năm khác. Chàng luôn tự an ủi mình, một ngày nào đó, chàng nhất định sẽ đền bù cho nó. Chàng không bao giờ nghĩ rằng, bởi vì sự việc Thích thị mà lại xảy ra thảm kịch như thế.

Cũng phải mấy năm trước chàng mới biết được chân tướng sự thật. Lúc đó chàng cực kỳ phẫn nộ, nhưng mẫu thân chàng lại bị trúng gió, thần trí không được tỉnh táo, không nhận ai ngoài Thích thị, ngày nào cũng phải do cô ta hầu hạ chăm sóc mới chịu. Nhiều nhất thì chỉ mất vài năm thôi. Sau khi suy nghĩ đi suy nghĩ lại, cuối cùng chàng đã không giết cô ta ngay lập tức.

Chàng biết trưởng tử của mình hận mình, nhưng chàng không ngờ rằng trong mười năm qua, đứa con trai Hi Nhi luôn im lặng của chàng lại hận chàng đến mức tự vẫn ở ngay trước mặt chàng, nói rằng không muốn làm phụ tử với chàng nữa.

Vào khoảnh khắc đó, trong tòa linh điện u tối, khi chàng ôm thiếu niên mặc đồ trắng với cơ thể dần dần lạnh băng, sự hối hận của chàng không cách nào hình dung được.

Cũng vào khoảnh khắc đó, cuối cùng chàng cũng nhìn rõ được mình, thấy mình thực sự là người như thế nào.

Ở trong mắt thủ hạ, chàng là một cấp trên sáng suốt, ở trong miệng thế nhân, chàng là một quân chủ anh minh, trong những lời ca tụng công lao của Lý học gia, hoàng đế thực hành lòng hiếu thảo, là một người con hiếu thảo trở thành hình mẫu cho thế gian. Nàng là người phụ nữ duy nhất mà chàng yêu, nhưng ngay từ ngày đầu cưới nàng, sự giả dối, lạnh lùng, ích kỷ, hèn nhát và tàn nhẫn đen tối nhất trong bản chất của chàng đều được áp đặt lên nàng một cách đầy đủ nhuần nhuyễn nhất.

Chàng vô cùng hối hận, nhưng đã muộn rồi.

Nỗi đau xé lòng của chàng thực ra chỉ mới bắt đầu.

Sau đó, chàng không còn triệu hậu cung qua nữa. Sau vài năm, chàng hơn bốn mươi tuổi, đang là thời kỳ sung sức, nhưng lại bởi dốc hết sức lực cho quốc sự và bị những vết thương cũ hành hạ, sức khỏe của chàng bắt đầu suy yếu. Trong lúc chàng đau đớn về thể xác, hai người con trai còn lại của chàng vì tranh đoạt ngôi vị mà tàn sát lẫn nhau, mưu đồ bức vua thoái vị, cuối cùng một đứa đã chết, một đứa bị chàng phế truất. Sau khi chàng dập tắt lực lượng của họ và sau trận gió tanh mưa máu, chàng dã lập một đứa cháu của mình làm Thái tử.

Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, chàng nhớ lại cuộc đời mình, cảm thấy mình đã có được mọi thứ nhưng cuối cùng dường như chẳng còn lại gì. Khi đó, chàng thường xuyên nhớ đến người vợ kết tóc đã hương tiêu ngọc vẫn lúc còn trẻ của mình, nhớ tới nụ cười rạng rỡ của nàng khi họ lần đầu gặp nhau dưới tán cây bách già trên núi Quân Sơn, và cả đứa con trai không nỡ rời xa chàng khi chàng phải đi xa, cứ ôm lấy chân chàng nhưng lại không dám khóc lóc quấy nhiễu, và cho dù nó hận chàng như vậy, nhưng tới phút cuối cùng chỉ cắt tóc đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với chàng mà buông tha cho chàng.

Tạ Trường Canh, vị đế quân khai quốc của triều Đại Nguyên đã dành những ngày cuối đời tại Tu Minh Đường mà ngài xây dựng cho nguyên hậu ở chùa Hộ Quốc.

Nghe nói trước khi ngài băng hạ, trong tay ngài cầm một chiếc lá cây bách ngàn năm tuổi được gửi từ ngọn núi Quân Sơn xa xôi. Di ngôn của hoàng đế là không được quấy nhiễu phương hồn của nguyên hậu đã mất thời trẻ, đế hậu phân táng, lấy lá cây bách này chôn cùng mình. Tân đế và quân thần đều khó hiểu với di mệnh này nhưng đều tuân theo. Chỉ có một số ít người biết chút ít về chuyện cũ nghi ngờ hoàng đế có lẽ là lo lắng nguyên hậu vẫn còn hận mình, cho nên mới không dám cùng chung lăng mộ với bà ấy. Sau này, có tin đồn rằng trước khi hoàng đế băng hà, ngài đã lệnh cho cao tăng của chùa Hộ Quốc thực hiện một nghi lễ cho mình, cầu nếu kiếp sau có chuyển thế, ngài nguyện dùng bất cứ giá nào để tiếp tục tiền duyên với nguyên hậu, nhằm bù đắp những phụ lòng của kiếp này. Chính sử liệt truyện tất nhiên sẽ không thừa nhận những điều vô lý như vậy, nhưng bại gia dã sử thì lại rất thích cách nói này, cảm thán thì ra vị đế quân khai quốc anh hùng và sắt đá này cũng là một kẻ si tình trời sinh, tiếc là nguyên hậu tình sâu duyên mỏng, khiến người ta nghĩ mà tiếc nuối.

– Trời đã sáng rồi, thí chủ còn chưa tỉnh lại! – Đột nhiên một giọng nói vang lên bên tai.

Tạ Trường Canh mở choàng mắt, phát hiện bên ngoài cửa sổ trời đã sáng. Hắn chạm vào đôi mắt của lão tăng đối diện đang nhìn mình, cả người dường như vẫn còn đang chìm đắm trong nỗi đau tột cùng do sự tra tấn kép về thể xác và linh hồn trước khi chết. Sắc mặt hắn tái nhợt, cả người mồ hôi đầm đìa. Hắn lẳng lặng nhìn lão tăng kia, cảm giác linh hồn mình vẫn chưa trở về thể xác. Hồi lâu sau, hắn dường như hiểu ra gì đó, giọng run run nói:

– Trưởng lão, những thứ đó là…

Vị trưởng lão bước xuống khỏi nơi ngồi thiền đêm qua, mỉm cười hiền từ nói:

– Ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy. Những gì thí chủ hỏi, thì đó chính là câu trả lời.

Nói xong, ông lão đi ra khỏi thiền phòng.

Tạ Trường Canh như bị sét đánh, cả người cứng đờ. Hắn cuối cùng đã hiểu rồi. Nàng đến từ một nơi khác nơi hắn, nơi có con trai của họ. Những chuyện đó, sự hối hận tột độ và đau đớn khoan tim mà hắn từng cảm thấy thì đối với nàng, đó chính là nỗi đau đẫm máu vẫn còn kéo dài đến tận ngày nay!

Đủ loại chuyện cũ lại hiện về trước mắt hắn lần nữa.

Hắn đã trải qua một đời của một người khác có cùng tên với mình. Người đó không phải là hắn, nhưng rõ ràng đó chính là hắn. Đó là một đời khác mà hắn đã từng có. Khoảnh khắc từng hình ảnh thoáng hiện ra, hắn lại nghĩ đến đời này, đầu tiên hắn gặp nàng ở Quân Sơn, nhớ tới sau đó nàng rời đi không lời từ biệt, né tránh xa cách mình, nhớ tới sự căm ghét của nàng với thanh kiếm kia, nhớ tới khi họ triền miên, nàng lùi bước và dao động. Nhớ tới Hi Nhi bị mất tích và nàng đâm hắn, trong mắt nàng là vực sâu tuyệt vọng. Nhớ tới ba năm trước, lần gặp cuối cùng ở Quân Sơn, những lời nàng đã nói với hắn…

Hai mắt Tạ Trường Canh đỏ ngầu, đột nhiên thấy lồng ng.ực đau quặn, cổ họng đầy mùi máu tanh. Hắn chậm chạp nuốt ngụm máu đã lên tới cổ họng xuống, cơ thể cuộn tròn cứng đờ, khuôn mặt tái nhợt, bất động như đã chết.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận