Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 80.




Tin tức bình an được dùng tốc độ tám trăm dặm khẩn cấp được phô dịch bên đường truyền đi, sau sáu ngày đêm đã được gửi đến biên cảnh Trường Sa Quốc.

Ngày hôm nay, đã hơn một tháng trôi qua kể từ khi Hi Nhi lên phương Bắc, Triệu Hi Thái đã trở về Giang Hoài, để lại sứ giả chờ đợi quyết định của Mộ Phù Lan.

Một đêm mất ngủ nữa lại trôi qua. Ngày hôm sau, Mộ Phù Lan triệu tập sứ giả đến Nghị Sự Đường ở vương cung, đưa một lá thư, bảo người này quay về đưa cho Triệu Hi Thái.

Sứ giả đi rồi, nàng triệu tập Lục Lâm và các quần thần Trường Sa Quốc tới, phủ quyết kiến nghị trước đó của họ đưa ra hy vọng nàng có thể chọn thái tử từ trong tông tộc Mộ thị.

Nàng nói:

– Trong số các con cháu trong tông tộc hiện nay, ta không thấy người nào có thể đảm đương vị trí này được cả. Ta càng chưa từng nghe nói con dân Trường Sa Quốc lo lắng về vấn đề Thái tử đến mức không thể sống nổi nữa.

– Trước khi lâm chung, chính vương huynh đã giao phó con dân Trường Sa Quốc cho ta, các ngươi cũng đã tận tai nghe thấy. Ta nhiếp chính mấy năm, không dám nói có thành tựu nhưng cũng không gây ra sai lầm lớn. Các ngươi đều là lão thần của Trường Sa Quốc, có nhiều cống hiến to lớn. Nhưng về việc này, ta không cần biết các ngươi xuất phát từ điều gì, ta hy vọng các ngươi dừng lại ở đây, sau này không được nhắc tới nửa câu! Bây giờ là thời kỳ đặc biệt, ta sẽ tiếp tục nhiếp chính. Sau này phải làm như thế nào, ta đều có tính toán.

Nàng nói ngắn gọn dứt khoát, thái độ cũng cương quyết không cho phép phản bác.

Trong mấy năm gần đây, quyền uy của nàng càng ngày càng tăng lên. Ở trong dân gian, từ lâu dân chúng đã coi nàng là nữ chủ, đám người Lục Lâm làm sao không biết. Thấy nàng trả lời như thế, không một ai dám có ý kiến gì khác nữa, vâng dạ tuân theo.

Mộ Phù Lan giữ lại Viên Hán Đỉnh, nói với hắn:

– Lục thừa tướng nghi ngờ muội muốn tự lập làm vương, a tẩu lại qua đời sớm, có lẽ họ lo lắng sau này bị loại trừ, cho nên mới lên tiếng thăm dò như thế, chắc là muốn lập một tông tộc Mộ thị thân cận với họ hơn thượng vị. Muội không muốn làm nữ chủ Trường Sa Quốc. Còn việc muội không muốn lập con cháu Mộ thị khác lên làm tân vương là vì muội không muốn có thêm người nào bị cuốn vào dưới tình hình thế cục hiện tại, Hi Nhi càng không thể bị cuốn vào.

– Viên a huynh, Lục thừa tướng bọn họ hy vọng liên minh với Đông triều, rõ ràng là ảo tưởng chỉ cần liên minh, hai bên hợp lực là ngăn cản được Tạ Trường Canh, bảo đảm Trường Sa Quốc đứng vững không sụp đổ. Huynh cũng từng khuyên muội liên minh. Bây giờ ý của huynh như nào?

Viên Hán Đỉnh do dự không nói gì.

Mộ Phù Lan nói:

– Thực ra muội có thể đoán được suy nghĩ của Viên a huynh. Không có ai hiểu rõ thế lực tam phương trong thiên hạ hiện giờ như huynh. Đông triều muốn đánh bại Tạ Trường Canh, hy vọng này cực kỳ nhỏ. Tề vương tập hợp những phiên vương tông thất kia, ban đầu chính là lợi ích. Nếu như không nhìn thấy hy vọng mang đến lợi ích thì lòng người sẽ không thống nhất. Cho dù Triệu Hi Thái có bản lĩnh, hắn cũng không thể nào thay đổi được căn bệnh chết người bẩm sinh của Đông Triều. Lúc trước Triệu vương thoát ly khỏi Đông triều là ví dụ chứng minh rồi. Một triều đình được xây dựng trên bãi cát lún sẽ không thể tiến xa được.

– Quân tâm chúng ta đồng lòng được tổ chức tốt, nhưng cũng có căn bệnh bẩm sinh. Lãnh thổ và dân số của Trường Sa Quốc có hạn, sức chiến đấu mà nó có thể hỗ trợ cũng có hạn. Nếu chúng ta muốn mở rộng quân đội đến vô hạn, chúng ta phải tấn công, chiếm đóng nhiều nơi hơn, chiếm đoạt nhiều dân cư và của cải hơn.

Nàng cười cười:

– Các đời Vương trước của Mộ thị đều có danh tiếng tốt về lòng nhân từ và chính nghĩa, nhưng truyền tới tay muội thì lại bởi vậy mà mua dây buộc mình. Chúng ta không thể cướp bóc và thôn tính người khác, cho nên đã định sẵn là quốc lực có hạn. Có được cục diện như hôm nay, Viên a huynh đã cố gắng hết sức, muội cũng đã cố gắng hết sức. Chúng ta cần phải thừa nhận rằng thực lực của Tạ Trường Canh mạnh hơn chúng ta rất nhiều. A huynh biết rõ cho dù hai bên hợp lực cũng khó mà xoay chuyển cục diện, thế mà còn đi khuyên muội liên minh. Huynh biết rằng một khi Tạ Trường Canh lên làm hoàng đế, cho dù Trường Sa Quốc có nhượng bộ thế nào, hắn cũng không bao giờ dung thứ cho một nước có tư tâm này. Huynh sợ lúc nước bị diệt muội sẽ chịu nhục, cho nên mới muốn dốc toàn lực đi liều mạng, có đúng không?

 Viên Hán Đỉnh xúc động:

– Là ta vô năng, đã phụ kỳ vọng của Ông Chủ rồi.

Mộ Phù Lan lắc đầu.

– A huynh, muội đã nói rồi, hai chúng ta đã cố gắng hết sức rồi, không cần phải tự trách làm gì. Cho dù chúng ta không có lực tranh bá, nhưng chúng ta đến nay vẫn chưa sụp đổ và vẫn có một đội quân có thể chiến đấu chống lại những đội quân khác. Theo muội thấy, như vậy là rất tốt rồi. Còn về tương lai, muội cũng đã có cân nhắc…

Nàng im lặng một lát.

– Từ xưa đến nay, thiên hạ không có người cai trị cố định, Trường Sa Quốc cũng vậy. Đến bước cuối cùng, theo xu hướng chung của thời đại, chúng ta chỉ có thể thuận theo xu hướng mà thôi. Chúng ta lấy chiến cầu hoà, đàm phán với hắn, thành toàn cho hắn nhất thống thiên hạ, hắn sẽ không từ chối. Muôn vàn con dân Trường Sa Quốc đã ủng hộ gia tộc Mộ thị muội trong hai trăm năm qua, để bọn họ tránh khỏi cuộc chiến tranh không hồi kết, đây cũng là một chút hồi báo của Mộ thị muội với họ.

Viên Hán Đỉnh nhìn nàng thật lâu, rồi từ từ quỳ xuống.

– Tam Miêu từ xa xưa đã là vùng đất thiếu văn minh man rợ, nếu triều đình tấn công mạnh mẽ chắc chắn mất nhiều hơn được, chắc chắn sẽ suy tính thật kỹ. Viên Hán Đỉnh nguyện bảo vệ Ông Chủ lui về Tam Miêu, sống cuộc sống bình yên suốt đời!

Mộ Phù Lan mỉm cười, đỡ hắn đứng dậy.

– A huynh, ít nhất trước mắt chúng ta không cần phải quá lo, Tạ Trường Canh sẽ không làm khó dễ chúng ta đâu. Huynh chắc cũng biết câu trả lời của muội ở trong thư với Triệu Hi Thái như nào. Muội không yên tâm về họ. Họ có kỳ vọng cao về việc kết minh với chúng ta, lúc trước muội cứ trì hoãn không trả lời, với sự thông minh của Triệu Hi Thái sẽ không khó đoán ra được quyết định của muội. Hi Nhi còn chưa trở về, để phòng ngừa bất trắc, muội muốn làm phiền huynh đi ra ngoài một chuyến đón nó trở về.

Viên Hán Đỉnh đồng ý ngay, thu dọn đồ đạc và lên đường ngay ngày hôm đó.

……

Bên ngoài chùa Hộ Quốc, đám người Lương Đoàn chờ ở bên ngoài sơn môn cho tới tận ngày hôm sau. Họ nhìn người đàn ông đó đi vào, nhưng sau một đêm vẫn chưa thấy đi ra. Bọn họ có chút lo lắng, đang định đi lên hỏi thăm thì đột nhiên nhìn thấy một con ngựa nhanh nhẹn chạy từ hướng Thượng Kinh đến có mang theo một tin tức.

Lương Đoàn bảo những người còn lại chờ, mình thì đi lên để báo cáo, y được tăng nhân dẫn tới Tháp Lâm sau núi và đến trước gian thiền viện tứ phương kia.

Lương Đoàn bước vào. Xung quanh không có gì cả, không có ai, thậm chí không có cả tiếng động.

Mặt trời chiếu trên đỉnh đầu, nhưng y cảm thấy một sự im lặng ảm đạm. Thượng kinh hoàn toàn bị khống chế, Lưu hậu và vây cánh của bà ta đã đền tội, hoàng đế có chút si ngốc đã bị giam lỏng, các quan lại còn lại ngày hôm nay cũng lần lượt dâng thư tranh nhau nguyện trung thành với tân chủ.

Y thật sự không hiểu được vào thời khắc trọng đại đáng để chúc mừng như này  tại sao Tần vương lại vào đêm khuya đi gặp một lão tăng. Tới rồi thì cũng thôi đi, nhưng cớ gì đã qua một đêm còn chưa đi ra.

Y đi tới cửa rồi đứng lại, gọi một tiếng, một lúc lâu không nghe thấy ai trả lời, y ngập ngừng rồi nói:

– Bẩm Tần vương, vừa rồi có tin tức gửi đến, thị vệ phụng mệnh hộ tống tiểu công tử xuống phía nam đã phái người truyền tin về, nói là tiểu công tử lo lắng con đường phía trước có mai phục nên đã dừng ở nửa đường. Hiện đang ở dịch xá tại Bồ Thành.

Y vừa nói xong, một lát sau nghe bên trong có tiếng bước chân chậm chạp và nặng trĩu vọng ra. Cánh cửa từ từ được mở ra, y nhìn thấy một người xuất hiện ở cửa.

Tạ Trường Canh đứng đó, một tay bám vào cửa, đôi mắt tối om. Thoạt nhìn, người đàn ông trước mặt thậm chí còn khiến Lương Đoàn có ảo giác giống như đã mất hết sức lực. Ngay cả hành động đơn giản nhất là đứng lên cũng trở nên khó khăn với hắn. Mới chỉ qua một đêm mà hắn dường như đã già đi mười tuổi.

Lương Đoàn giật mình thảng thốt, bước lên đưa tay ra muốn đỡ hắn nhưng bị hắn tránh đi.

– Ngươi vừa mới nói gì? – Giọng hắn khàn đặc, hỏi.

Lương Đoàn vội lặp lại lần nữa, bẩm:

– Tần vương yên tâm, tiểu công tử không có chuyện gì! Người truyền tin chỉ báo tiến triển trên đường đi cho Tần vương biết thôi. Nói là sẽ bảo vệ tốt cho tiểu công tử, đưa tiểu công tử an toàn về Trường Sa Quốc. Nếu Tần vương không yên tâm, ty chức sẽ dẫn những người này qua đó để cùng hộ tống.

Tạ Trường Canh vẫn đứng bất động.

– Nó đang ở đâu? – Hắn hỏi.

– Bồ Thành ạ.

– Bồ Thành…

– Bồ Thành….

Hắn lại lẩm bẩm tên địa danh, khuôn mặt vặn vẹo, đôi mắt lộ ra vẻ vô cùng kỳ lạ.

– Tự ta sẽ đi.

Hắn dừng lại một giây rồi lẩm bẩm.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lương Đoàn, hắn buông tay đang bám vào cửa ra từ từ đứng thẳng người dậy, ưỡn thẳng vai rồi bước ra khỏi cửa và đi mất.

……

Lại một buổi chạng vạng nữa, ánh nắng xiên xiên chiếu xuống đỉnh Bồ thành. Thành trì này, nơi từng bị phản quân của Bình Dương vương bao vây cách đây vài năm, hiện đã trở lại yên bình. Chỉ khi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ thành trì như máu, người ta mới có thể mơ hồ nhớ lại cảnh tượng bi thảm ngày hôm đó.

Tạ Trường Canh phóng ngựa như bay tới nơi này. Hắn dừng lại bên ngoài cổng thành một lúc, ngước nhìn những lỗ châu mai chỉnh tề trên đỉnh tường thành, sau một lúc lâu, hắn nhắm mắt lại và tiếp tục cưỡi ngựa vào bên trong.

Thời điểm Bồ Thành lệnh nghe tin hắn tới đã dẫn hắn đi trạm dịch, thiếu niên nhỏ kia đang một mình ở chuồng ngựa đằng sau trạm dịch, vừa mới cho con Tiểu Long Mã của mình ăn xong và tự tay chải bờm cho nó.

Dịch Thừa dẫn Tạ Trường Canh đi vào chuồng ngựa, hắn đứng ở bên ngoài nhìn người và ngựa đằng trước.

Cậu bé nhìn chú ngựa Tiểu Long Mã của mình bằng ánh mắt tràn đầy tình yêu thương. Cậu tập trung đến nỗi không hề để ý đến có người đang bước vào chuồng ngựa phía sau mình.

– Tiểu công tử đã ở lại nơi này được mấy ngày rồi, cậu ấy rất tốt với con ngựa này, ngày nào cũng phải tự mình bón cho nó ăn.

Dịch Thừa tươi tươi nói với Tạ Trường Canh.

Là số mệnh đã định sẵn rằng hắn và con trai hắn và nàng – Hi Nhi sẽ dừng chân tại tòa thành trì khiến người ta nghĩ đến là cảm thấy không thể chịu nổi này. Tạ Trường Canh nhìn bóng người trước mặt, đôi mắt dần dần đỏ lên. Nếu một người bị quyền lực và d.ục vọ.ng chi phối cả cuộc đời, nếu không phải bị phản phệ khi còn sống, ở giây phút sắp chết đi, liệu hắn có thực sự cảm thấy hối hận đối với người vợ kết tóc của mình không?

Hắn ra lệnh cho Dịch Thừa lui ra, mình thì bước về phía thiếu niên nhỏ kia, nhưng vừa mới nhấc chân lên, hắn lại cảm thấy bàn chân như nặng ngàn cân, không thể nào bước nổi.

Thiếu niên nhỏ kia dường như cảm nhận được gì đó quay đầu lại, trông thấy hắn đứng ở cửa chuồng ngựa thì mừng rỡ la lên “Tạ đại nhân” rồi chạy về phía hắn.

Cuối cùng Tạ Trường Canh cũng bước về phía cậu, bước chân càng lúc càng nhanh rồi dừng lại trước mặt thiếu niên.

– Đại nhân, sao thúc lại tới nơi này ạ? – Cậu ngửa mặt lên hỏi.

Tạ Trường Canh cúi đầu nhìn thiếu niên trước mặt không chớp mắt. Đột nhiên, hắn mở rộng vòng tay và ôm chặt lấy cậu. Hắn ôm rất chặt, thiếu niên nhỏ ban đầu không kịp phản ứng, hơi giãy giụa vài cái, nhưng rất nhanh cậu đứng yên, để mặc cho hắn ôm mình.

– Tạ đại nhân ơi, thúc làm sao vậy ạ?

Một lát sau, Tạ Trường Canh nghe tiếng hỏi rất nhỏ bên tai. Hắn nhìn vào đôi mắt đẹp giống hệt mẫu thân của cậu, và không thể rời mắt.

Trước mặt hắn dường như hiện ra cảnh tượng thiếu niên áo trắng vung kiếm tự vẫn ở trước mặt hắn, thề rằng không còn là phụ tử với hắn nữa. Hắn lại nhớ lại ngày hôm đó, khi ấy cũng là thiếu niên nhỏ trước mặt hắn, bụi bặm và mệt mỏi đi một chặng đường dài, giấu diếm nàng một mình đến Trường Bình Quan chỉ để nói với hắn rằng cậu tin những lời hắn nói với cậu, chưa bao giờ nghi ngờ hắn.

Tạ Trường Canh hắn có tài đức gì mà để kiếp này lại xứng đáng được con trai tin tưởng như vậy? Đôi mắt hắn đỏ hoe, từ từ nới lỏng tay và buông cậu bé ra.

– Ta không có chuyện gì cả. Ta chỉ nghe nói cháu dừng lại ở nơi này nên tới đây thôi. Ta sẽ đưa cháu trở về. – Hắn nói.

Thiếu niên nhỏ mỉm cười, nói:

– Đại nhân ơi, thúc thật là tốt. Cháu nghĩ mẫu thân đã nhận được thư cháu rồi. Nếu mẫu thân tin tưởng đại nhân không liên kết với Đông triều, người bên kia có lẽ sẽ muốn gây bất lợi với cháu, bắt cháu để uy hiếp mẹ cháu. Cho nên cháu dừng lại ở nơi này, tránh xảy ra chuyện.

Cậu nhìn quanh bốn phía.

– Nơi này rất tốt, cháu rất thích. – Câu nói.

Tạ Trường Canh cảm thấy như có một con dao cùn đang từ từ cắt vào nơi nào đó trong tim mình.

– Mẫu thân cháu nhất định sẽ phái người tới đón cháu. Cháu không cần làm phiền tới đại nhân đâu ạ. Cháu hy vọng mình có thể lớn lên thật nhanh, vậy thì có thể bảo vệ được mẫu thân rồi. – Thiếu niên nhỏ thở dài.

– Đúng rồi đại nhân, thúc đã đi chùa Hộ Quốc gặp trưởng lão sư phụ chưa ạ? – Dường như trong lơ đãng cậu đột nhiên nghĩ tới lại hỏi.

Tạ Trường Canh nhìn thiếu niên nhỏ thật lâu.

– Hi Nhi, cháu muốn bảo vệ mẫu thân cháu, nhưng cháu có biết làm thế nào mới có thể bảo vệ được mẫu thân cháu không? – Hắn đột nhiên hỏi.

Thiếu niên nhỏ nói:

– Đại nhân, thực ra cháu biết ạ. Chỉ khi mẫu thân trở thành vương, là một vị vương mạnh nhất trên đời này, thì mới có thể tự bảo vệ mình được. Nhưng mà mẫu thân cháu lại quá thiện lương, mẹ không muốn làm vương. Suy nghĩ đầu tiên của mẹ luôn là bảo vệ người dân Trường Sa Quốc.

– Còn cháu thì sao? Cháu có muốn làm một vị vương mạnh nhất để bảo vệ mẫu thân cháu không? – Tạ Trường Canh ngừng một chút hỏi.

Cậu bé im lặng một lát, rồi ngước mắt lên nhìn Tạ Trường Canh nói:

– Cháu muốn ạ.

– Tốt lắm. Từ hôm nay trở đi, Tạ đại nhân sẽ giúp cháu trở thành một vị vương duy nhất mạnh nhất trên đời này.

Tạ Trường Canh nói từng chữ một.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận