Tích Hàn Kim - Bồng Lai Khách

Chương 81.




Vào mùa đông năm nay, sau ba tháng đau khổ chống đỡ và cuối cùng là thành trì rơi vào bao vây, Đông triều đã mất đi sự trông cậy cuối cùng có thể dùng để chống đỡ, cuối cùng cũng sụp đổ.

Khắp nơi đều có truyền báo cho nhau, đồn rằng đại quân vùng ven sông từ phía tây đánh tới, trong vòng mấy ngày sẽ đánh đến Giang Đô. Tòa thành trì phồn hoa này không còn yên bình ca múa như xưa nữa, bên ngoài và bên trong cổng thành chỉ thấy toàn là khói bụi, binh lính kích động, từng chiếc xe ngựa chở vàng bạc châu báu, người người vội vã hốt hoảng chạy về phía Nam. Đây đều là những tông thất quý tộc và quan viên của Đông Triều. Giang Đô khó giữ được, họ chỉ có thể đi theo Triệu Hi Thái chạy trốn, lui về vùng duyên hải Đông Nam để mong được tiếp tục sống trong bình an.

Triệu Hi Thái cởi bỏ vương miện và y phục, ăn mặc như một người bình thường. Y là người của Đông triều cuối cùng rời khỏi Giang Đô. Khi y cưỡi ngựa ra khỏi cổng thành cùng một đội quân lính, một vài cận thần và tướng lĩnh thân tín, y nhìn thấy có rất nhiều dân chúng Giang Đô đứng ở hai bên đường, người nào cũng có ánh mắt lạnh lùng. Thậm chí có một số ít người đứng phía sau châu đầu ghé tài xì xào bàn tán, hình như rất vui khi người khác gặp nạn.

Một tùy tùng của y rất tức giận, kiến nghị y phóng hỏa thiêu đốt thành trì để cho những người không có lương tâm và không biết tốt xấu này bị trừng phạt.

Một số người vừa mới thì thầm dường như cảm nhận được sự tức giận đến từ đội nhân mã này, họ lộ vẻ hoảng sợ muốn bỏ chạy nhưng đã bị mấy binh lính bắt được, đẩy đến trước mặt Triệu Hi Thái. Đao kiếm kề vào cổ, mấy người này đều là dân chúng bình thường, làm sao mà không sợ? Tất cả đều dập đầu cầu xin tha cho mình.

Triệu Hi Thái sắc mặt ảm đạm buồn bã, y nhìn những người đang quỳ, nói:

– Từ sau khi ta tới đây, ta đã xây dựng các dự án thủy lợi và bãi bỏ các loại thuế quá mức, cũng coi như đã làm một vài chuyện cho dân chúng các ngươi, không tính là có lỗi với các ngươi. Bây giờ ta phải đi, các ngươi không đi theo thì thôi lại còn có sắc mặt và thái độ như thế kia. Nếu các ngươi không nói rõ lý do, ta sẽ giết các ngươi!

Mấy người kia hốt hoảng, kêu to:

– Ơn của bệ hạ với Giang Hoài chúng tôi như ban mưa móc, nhưng bệ hạ có biết những quan những vương kia của ngài đều là đỉa hút máu, coi dân chúng như thịt cá, nhà nào hộ nào chúng tôi cũng đều khổ không nói nổi. Trước đây chúng tôi chỉ biết giận mà không dám nói gì, vừa rồi nghĩ đến những điều này cho nên mới lỡ bất kính với ngài, cầu xin bệ hạ tha mạng…

Tùy tùng rút đao ra nhưng bị Triệu Hi Thái ngăn lại. Y quay đầu nhìn tòa thành cao lớn phía sau mà mình đã từng hết lòng xây dựng và đặt nhiều kỳ vọng vào nó, đột nhiên cất tiếng cười to, cười đến chảy nước mắt. Chư vương Đông triều xa hoa dâm dật, quan viên quen thói hưởng lạc, không phải là y không biết, chẳng qua dù y có tài năng đến đâu vẫn còn phải dựa vào những người này. Chính vì không yên tâm, cho nên trước đây y mới hy vọng có thể liên minh với Trường Sa Quốc để tăng cơ hội chiến thắng.

Thế nhưng Mộ Phù Lan cũng không tin tưởng y, đã uyển chuyển từ chối đề nghị của y. Kết quả hôm nay cũng đã chứng thực phán đoán của nàng. Ở trước mặt đại quân của Tạ Trường Canh, tất cả những nỗ lực trước đó của mình có vẻ đều yếu ớt, không chịu nổi một kích.

– Tạ Trường Canh, ngươi nghe thấy không, lần này không phải ta bại bởi ngươi mà là bại bởi thủ hạ của ta…

Y ngừng cười, nhìn đoàn xe chở vàng bạc châu báu đi đằng trước, tay nắm chặt chuôi kiếm, lẩm bẩm.

……                             

Tạ Trường Canh đánh bại Triệu vương và hoàn toàn khống chế triều đình ở Thượng kinh xong đã thừa thắng xông lên phát động cuộc chinh phạt với Đông triều. Triệu Hi Thái đốt kho lương của hắn, sau khi biết được tin tức chính xác, y đã dẫn trọng binh đi đón đánh, hy vọng có thể toàn lực đánh được một trận trong lúc quân tâm đối phương chưa ổn định. Y không ngờ là ngọn lửa chỉ thiêu rụi một kho thóc trống rỗng chứa đầy trấu, lương thảo thật sự đã được âm thầm bí mật chuyển đi từ trước, mà “tướng phản bội” kia cũng chỉ là cái bẫy do Tạ Trường Canh sắp đặt. Sau ba tháng kiên trì, Đông triều đã thất bại trốn về Lĩnh Nam.

Tin tức này truyền tới Trường Sa Quốc.

Đến lúc này, địa phương duy nhất vẫn chưa thuộc về Tạ Trường Canh chỉ còn Động Đình. Dân chúng nhận định tiếp theo Tạ Trường Canh sẽ tấn công Trường Sa Quốc, một ngày nào đó gần thôi đại quân sẽ đến đây. Mấy ngày nay, khắp các con phố ngõ hẻm của Nhạc Thành người nào cũng bàn tán về việc này, bầu không khí rất căng thẳng lo âu.

Trong Nghị Sự đường tại Vương cung vào đêm hôm nay đèn đuốc vẫn sáng, Mộ Phù Lan ngồi một mình sau án, nhìn phong thư vừa được viết xong để ở trước mặt.

Có tiếng bước chân gấp gáp vang lên, Viên Hán Đỉnh đi đến, bẩm báo:

– Ông Chủ, bên Tam Miêu kia đã an bài xong toàn bộ, có thể lên đường bất cứ lúc nào. Tam tộc tôn kính Ông Chủ như thần mình, Ông Chủ hãy mang theo tiểu công tử qua đó, đừng lo lắng gì cả, quãng đời còn lại sẽ bình an vô ưu.

Mộ Phù Lan hơi thất thần một chút, gật đầu mình cười:

– Vất vả cho huynh rồi. Mấy ngày ngay mấy người Lục Lâm vẫn luôn lo lắng hoảng sợ, thật là làm khó bọn họ.

Nàng phong kín lá thư kia rồi đẩy qua.

– Lá thư này rất quan trọng. Sáng mai huynh gửi thư này rồi, muội sẽ triệu tập quần thần cùng với người của tông tộc Mộ thị và nói rõ với họ quyết định của mình. Sau này, nếu họ bằng lòng đi theo muội lui về Tam Miêu thì cùng nhau qua đó, còn nếu không muốn thì có thể ở lại. Ở trong thư, muội đã cố gắng hết sức để đảm bảo bổng lộc và chức quyền cho những người này. Kể cả khi sau này không thể bằng với hiện tại, nhưng ít nhất chúng ta vẫn có thể đảm bảo cho họ có một cuộc sống hòa bình và yên vui. Còn nếu họ muốn thăng tiến cao hơn nữa, vậy thì phải xem bản lĩnh của họ sau khi tân triều thành lập xong.

– Có thể không chiến tranh mà vẫn thống nhất cả nước, muội nghĩ Tạ Trường Canh cũng sẽ không bạc đãi những người cũ của Trường Sa Quốc đâu.

Viên Hán Đỉnh chần chừ một chút nói:

– Ông Chủ, chỉ cần muội nói một câu, không chỉ mười vạn tướng sĩ của Trường Sa Quốc sẽ hưởng ứng mà thậm chí tam tộc Tam Miêu cũng sẽ thề nguyện trung thành với Ông Chủ, trong vòng mấy ngày sẽ tập hợp đủ quân đội để Ông Chủ sai phái. Nếu đại quân của Tạ Trường Canh tiến đến, ta sẽ suất lĩnh tướng sĩ toàn lực ứng phó. Ta không dám nói thẳng, nhưng hắn cũng đừng mơ tưởng dễ dàng đánh hạ được Động Đình, một khi bị hạ nhục, tự hắn sẽ thấy kiêng dè chúng ta.

– Lui một vạn bước mà nói, cho dù chúng ta đến cuối cùng không thể địch lại hắn, nhưng ta vẫn có thể bảo vệ đưa Ông Chủ lui về Tam Miêu. Ông Chủ đừng quá mất tự tin vào bản thân.

Mộ Phù Lan cười nhẹ.

– Viên a huynh, muội biết huynh không thể chịu đựng được khi thấy muội phải chịu bất kỳ sự bất công nào, nhưng huynh không biết rằng trong chuyện này, muội không hề phải chịu bất kỳ sự thiệt thòi nào cả. Nếu như muội muốn tranh bá xưng vương giống Triệu Hi Thái, thì trước đó muội đã bảo huynh đi tấn công khắp nơi và càng không từ chối việc liên quân cùng với Đông triều rồi. Huynh không cần nghĩ nhiều. Đại thế thiên hạ đã đi theo xu thế của nó. Nếu không nhờ Viên a huynh huấn luyện binh lính, Trường Sa Quốc cũng sẽ không có tiền vốn để đàm phán với Tạ Trường Canh như hôm nay. Điều này với muội hay đối với thần dân Trường Sa Quốc đều là một kết quả tốt nhất. Cho dù phải đối mặt với liệt tổ liệt tông Mộ thị, muội cũng không thẹn với lương tâm.

Viên Hán Đỉnh im lặng một lát rồi đi lên cầm lấy lá thư kia, cung kính nói:

– Tuân mệnh!

Khi hắn chuẩn bị rời đi, bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân gấp gáp, người hầu đi vào bẩm báo:

– Bẩm Ông Chủ, vừa rồi ở bên ngoài thành có một người vừa đến tự xưng là Lương Đoàn, nói Ông Chủ biết hắn. Hắn nói phụng mệnh tới truyền tin cho Ông Chủ. Hiện người kia đang ở bên ngoài cửa thành chờ ạ.

Mộ Phù Lan nao nao, nói ngay:

– Thư đâu?

Người hầu tiến lên dâng lên.

Mộ Phù Lan nhận lấy, mở thư ra đọc dưới ánh nến sáng.

Trên bì chỉ có một dòng chữ.

‘Mộ thị Ông Chủ thân khải”

Nhìn thấy những chữ giống như sắt như ngân câu này, trái tim Mộ Phù Lan khẽ thắt lại, đập rất nhanh. Chỉ nhìn một cái là nàng đã nhận ra ngay, đây là chữ của Tạ Trường Canh. Vào thời điểm này, hắn đột nhiên chủ động gửi thư cho mình, hắn muốn gì?

Mộ Phù Lan mở thư lấy lá thư bên trong ra. Trên tờ giấy viết thư chỉ có vài dòng chữ ít ỏi. Hắn nói có chuyện quan trọng muốn bàn với nàng, ban đầu hắn muốn tự mình đến Nhạc Thành, nhưng sợ bất tiện cho nàng nên dừng lại ở Phục Châu, bảo nàng tranh thủ thời gian đi Vân Mộng, hắn sẽ đợi nàng đến đó gặp mình.

Nàng đọc xong rồi, lại không kìm được đọc lại lần nữa.

Chữ viết này là của Tạ Trường Canh, nàng tuyệt đối không nhìn nhầm. Nhưng điều khiến cho nàng kinh ngạc là giọng điệu trong thư của hắn lại rất khách sáo, giữa những hàng chữ nàng thậm chí còn cảm nhận được sự thận trọng cẩn thận, như thể người viết thư đã cân nhắc kỹ lưỡng về cách diễn đạt rồi mới đặt bút viết bức thư này.

Mộ Phù Lan thật sự ngạc nhiên.

Từ sau khi Lưu hậu đền tội, Đông triều vốn đối đầu với Thượng Kinh trong mấy năm cũng sụp đổ. Thời điểm đã đến rồi, trong suy nghĩ ban đầu của nàng, bây giờ, Tạ Trường Canh phải là bận rộn nhất để đăng cơ xưng đế. Cho dù hắn có phớt lờ lời hứa của mình với Hi Nhi, sốt sắng muốn tranh thủ ngay lúc này để chiếm lấy Động Đình thì cũng không đến mức phải tự làm mình khó coi đích thân đi tới nơi này để tạo áp lực với nàng. Với thủ đoạn của hắn thì có rất nhiều biện pháp, Lý Lương Phục Châu kia chính là nanh vuốt sẵn có của hắn.

Thế mà hắn lại vào lúc quan trọng này bí mật xuống phía nam và gửi đến một lá thư như thế này hẹn gặp mặt mình, rốt cuộc là hắn muốn gì?

Nàng thấy Viên Hán Đỉnh nhìn mình, liền đưa thư cho hắn xem.

Viên Hán Đỉnh xem xong, nói ngay:

– Ông Chủ đừng đi, cẩn thận có gian trá! Nếu như hắn thật sự có việc quan trọng thì chúng ta mời hắn tới bàn bạc là được.

Mộ Phù Lan suy nghĩ một chút nói:

– Bây giờ hắn đang chiếm thế thượng phong, cho dù hắn muốn đối phó muội hoặc là Trường Sa Quốc thì cũng không cần phải mất công như thế. Huống chi địa phương gặp mặt là Vân Mộng, huynh không cần quá lo đâu. Muội đang định gửi thư cho hắn để thảo luận vấn đề này, bây giờ hắn đã tự mình tới rồi, thế thì càng tiện hơn. Có một số việc gặp mặt trao đổi càng tốt hơn.

Nàng cất thư đi, sai người mời Lương Đoàn vào nghỉ ngơi, lại nói với Viên Hán Đỉnh:

– Sáng mai không cần để mấy người Lục Lâm biết. Huynh dẫn theo vài người đi theo muội đi Vân Mộng, để xem hắn muốn gì.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận