Phó Dịch Vinh đi rất nhanh, trong tiếng cảm ơn không dứt của Trình Phàm và Trần Tâm Phương, anh dẫn hai mẹ con họ lên xe cảnh sát.
Lục Thính An vì đêm qua chỉ ngủ được hơn hai tiếng, cũng không quá gấp gáp quay về nhà. Cậu ở lại sở cảnh sát thêm nửa tiếng, đợi Phòng Giám định hình sự nộp toàn bộ chứng cứ rồi mới hoàn tất hồ sơ, ký đơn đề nghị truy tố.
Khoảng gần 4 giờ sáng, Cố Ứng Châu mới lái xe đưa Lục Thính An về, lúc tới nơi đã là 4 giờ 25 phút.
Trước khi xuống xe, Cố Ứng Châu mở miệng trước:
“Buổi sáng khỏi cần đúng giờ đến cơ quan, cứ ngủ thêm một chút. Đôn đốc hỏi đến tôi sẽ xin nghỉ thay cậu.”
Lục Thính An tay đang tháo dây an toàn khựng lại một nhịp, rồi gật đầu, “Cảm ơn.”
Sở cảnh sát làm việc khá linh hoạt. Nhất là Tổ trọng án, vốn thường xuyên phải thức trắng đêm phá án, nên cấp trên cũng không ép buộc họ nhất định phải đúng giờ chấm công.
Nghe nói nhiều năm trước có một cảnh sát cực kỳ xuất sắc vì làm việc quá sức mà đột tử. Từ đó, ban lãnh đạo bắt đầu chú trọng hơn đến vấn đề nghỉ ngơi, ai làm đêm là bắt buộc phải có thời gian ngủ bù.
Dù Cố Ứng Châu không nói, thì Lục Thính An cũng đã có ý định ngủ một giấc cho lại sức. Nhưng cậu không ngờ, ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, đối phương đã nói ra trước đúng là có “thần giao cách cảm”.
Cậu vừa mở khóa xe định xuống, vừa ngẩng đầu thì.
Ngay trước mắt là một gương mặt to đùng dán sát vào cửa kính.
Dù gan lớn cỡ nào, bị cảnh như vậy “phục kích” giữa rạng sáng cũng đủ khiến người ta hoảng hồn. Dù đã được rèn luyện bóng đè thiên chuy bách luyện, Lục Thính An vẫn không nhịn được run tim, suýt buột miệng chửi tục.
Mãi đến khi nhìn rõ khuôn mặt kia, cậu mới bực bội hít một hơi, không ai khác, chính là cha ruột của cậu – Lục Trầm Hộ!
Cố Ứng Châu hạ kính xe xuống, ánh mắt Lục Trầm Hộ liền sáng rực lên.
Ông cười thân thiện, định lên tiếng, thì nghe Lục Thính An lạnh lùng hỏi:
“Ba, nửa đêm rồi mà còn rình rập trước cửa xe con, chẳng lẽ ba có con riêng bên ngoài?”
“???”
Lục Trầm Hộ nụ cười cứng đơ trên mặt, bị câu hỏi như tát thẳng mặt làm nghẹn đến không thốt nổi.
“Cái thằng nhóc này! Con đang nói cái gì vậy hả!” Ông tức đến mức giơ tay chỉ, “Ba đã hứa với mẹ con rồi! Trừ mẹ con ra, ba không dính tới ai khác nữa. Bao nhiêu năm qua con thấy ba dây dưa với phụ nữ nào chưa? Con đúng là đầu óc có vấn đề rồi!”
Lục Thính An chẳng chịu thua:
“Nửa đêm ghé sát cửa sổ định dọa c.h.ế.t con, không phải để dễ dàng đoạt lại danh phận trưởng tử à?”
Câu “trưởng tử” này khiến Lục Trầm Hộ bật cười thành tiếng, suýt nữa nghẹn luôn. Nghĩ lại hành động vừa rồi đúng là có hơi dọa người thật, nên cũng thôi không tức nữa.
Dù miệng nói cứng, nhưng Lục Thính An cũng chỉ tiện miệng đùa cho bõ tức. Cậu vốn không nghi ngờ cha mình có chuyện bên ngoài.
Khi nhịp tim đã ổn định lại, cậu hỏi:
“Giờ này còn chưa ngủ? Sáng không đi làm à?”
Lục Trầm Hộ giúp cậu mở cửa xe, còn giơ tay che nóc xe sợ con đụng đầu, chờ con xuống hẳn mới trả lời:
“Ba ngủ rồi. Có tuổi, ngủ ít, vừa dậy chuẩn bị ít việc thôi.”
“Chuẩn bị gì cơ?”
“Con quên à?” Ông liếc mắt nhìn con trai:
“Thứ ba tuần sau là sinh nhật 50 của ba đấy! Khách mời cũng kha khá, không chuẩn bị cẩn thận sao được.”
Lục Thính An đúng là không nhớ. Mà chính xác hơn là: Cậu còn chưa từng nghe nói đến chuyện này.
Ngay cả ngày sinh nhật của nguyên chủ cậu còn chưa biết, thì lấy đâu ra tâm trí nhớ sinh nhật cha?
May mà Lục Trầm Hộ từ lâu đã hạ tiêu chuẩn kỳ vọng vào con trai mình ở mấy chuyện “tình cảm gia đình” như thế này. Có lẽ ông cũng đã quen với việc Lục Thính An chẳng bao giờ nhớ nổi sinh nhật cha mình là khi nào. Mất vài giây để tự điều chỉnh cảm xúc, ông rất nhanh đã tự an ủi xong, ánh mắt lướt qua cửa kính, dừng lại trên khuôn mặt điển trai của Cố Ứng Châu, rồi lịch sự mời:
“Thứ ba tuần sau, nếu cháu rảnh thì đến ăn bữa cơm mừng sinh nhật bác nhé?”
Thật ra lời mời này cũng chỉ mang tính xã giao. Dù sao vừa rồi đang nói chuyện với Thính An, mà Cố Ứng Châu đứng đó nghe rõ mồn một, không hỏi một câu lại hóa ra người nhà họ Lục kém tinh tế.
Lục Trầm Hộ trong lòng cũng không nghĩ đối phương sẽ đến thật. Dù gì ai mà chẳng biết thiếu gia nhà họ Cố xưa nay cực kỳ ghét dính vào mấy dịp tiệc tùng mang tính thương nghiệp. Ngoài trừ những buổi họp mặt trong gia tộc hay với bạn thân thế giao, còn lại tiệc lớn tiệc nhỏ gần như chưa bao giờ thấy bóng Cố Ứng Châu xuất hiện.
Thế nhưng, Cố Ứng Châu chẳng những không từ chối, lại còn thản nhiên gật đầu:
“Bác mời thì là vinh hạnh của cháu. Thứ ba cháu nhất định sẽ đến đúng giờ.”
Nói xong, anh còn liếc nhìn Lục Thính An một cái, ánh mắt sâu xa khiến Thính An ngẩn người.
Đến thì cứ đến đi, nhìn tôi làm gì?
Lục Trầm Hộ cũng hơi đơ người một chút, không nghĩ Cố Ứng Châu lại thật sự đồng ý. Sau khi lấy lại tinh thần, ông mừng rỡ ra mặt, tâm trạng vui như mở cờ trong bụng.
Trời đất! Đây là Cố Ứng Châu đấy! Ở Cảng Thành, chỉ cần nhắc đến tên anh thôi cũng đủ để mọi người tán tụng như thần tượng. Nếu thật sự mời được “bảng hiệu sống” này đến mừng thọ 50 tuổi, nguyên tháng đó ông chắc chắn trở thành đề tài hot trong giới kinh doanh kiểu gì cũng được người ta ngưỡng mộ!
Nghĩ tới đó, ông lại thấy Cố Ứng Châu đúng là một đứa trẻ cực kỳ tốt, chẳng trách Thính An lại quý mến anh ta đến vậy. Ngoại trừ “vấn đề nhỏ” về giới tính, thì thanh niên này vừa có ngoại hình, khí chất lại ngút trời, gia thế hiển hách, nhân phẩm lại vững vàng chẳng phải là hình mẫu lý tưởng của tất cả các bậc cha mẹ sao?
Lục Trầm Hộ cười tít mắt, không nhịn được lấn thêm một bước, “Đêm đã khuya, hay cháu ở lại nhà bác nghỉ tạm một đêm? Cứ bắt cháu đưa Thính An về như vậy, bác cũng thấy áy náy lắm.”
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt Cố Ứng Châu dường như lóe sáng. Nhưng nhìn kỹ lại, không thấy gì khác thường giống như ảo giác chợt lướt qua.
Chưa kịp trả lời, Lục Thính An đã hơi cau mày, kéo tay cha mình một cái, không vui nói:
“Sếp Cố cũng có nhà, cũng có cha mẹ đang đợi. Ba đừng làm phiền người ta nữa.”
Cậu nhẹ giọng ám chỉ cha mình đừng quá sốt sắng kiểu nhiệt tình thái quá, cứ như đang cố đóng vai trưởng bối gả con vậy, nhìn phát ngại.
Lục Trầm Hộ cười ngượng ngùng, cũng tự nhận mình có hơi lố, bèn xoa dịu:
“À… bác chỉ tiện miệng hỏi thôi.”
“Không có.”
Cố Ứng Châu đột nhiên mở miệng.
“Hả?”
Cố Ứng Châu quay sang nhìn Lục Trầm Hộ, vẻ mặt bình tĩnh, giọng điệu ôn hòa mà không mất đi sự khiêm tốn:
“Ba mẹ cháu chưa bao giờ hỏi cháu mấy giờ về nhà, càng không chờ cháu. Nếu về muộn, cháu thường ngủ lại phòng nghỉ của sở cảnh sát.”
Lục Trầm Hộ nhất thời chưa hiểu ra ẩn ý. “Cháu đã đưa Thính An về rồi, còn phải quay lại sở cảnh sát nghỉ à?”
Cố Ứng Châu không trả lời thẳng, chỉ khẽ gật đầu một cái.
Lục Trầm Hộ thầm “ồ” một tiếng trong lòng. Lại liếc nhìn con trai mình không ngờ thằng nhóc này lại có thể khiến một người như Cố Ứng Châu bận rộn như vậy, đưa đón tận cửa, còn tính quay về đơn vị ngủ tạm luôn? Quả thật là có bản lĩnh.
“Mau, mau đánh xe vào sân đi, đêm nay ở lại đây nghỉ một đêm cho khỏe.”
Lục Trầm Hộ hoàn toàn phớt lờ nét mặt khó chịu của con trai, vừa đóng cửa xe đã bắt đầu chỉ tay ra lệnh, “Cổng nhà hơi hẹp một chút, chạy xe vào nhớ cẩn thận kẻo quẹt. Bác làm chủ, mấy đứa trẻ bây giờ toàn không biết quý sức khỏe của mình. Nhất là tụi cháu làm điều tra, ngày nào cũng thức tới tận khuya, ăn uống thất thường, bây giờ còn trẻ thì chịu được, chứ đến lúc già rồi là một đống bệnh. Giờ quay lại đồn cũng mất hơn nửa tiếng, phí công phí sức, chi bằng ngủ thêm nửa tiếng còn sướng hơn.”
Cố Ứng Châu liếc qua Lục Trầm Hộ một cái, thấy ông không phải khách sáo giả vờ, cũng chẳng từ chối thêm.
“Vậy thì cảm ơn bác.” Anh khẽ gật đầu.
Lúc cùng Cố Ứng Châu bước vào biệt thự, Lục Thính An vẫn còn trong trạng thái mơ hồ: tại sao mọi chuyện lại chuyển biến nhanh như vậy?
Vì chuẩn bị đón khách tuần sau, Lục Trầm Hộ đã sớm cho người dọn sạch toàn bộ phòng khách, giặt hết ga gối chăn màn. Thế là sau một hồi hỏi ý kiến cho có lệ, ông tự tiện quyết luôn cho Cố Ứng Châu ở lại phòng của Lục Thính An.
Lục Thính An đến cơ hội phản đối cũng không có. Dù gì cậu cũng đã từng ngủ lại phòng của Cố Ứng Châu hai lần, nếu giờ lại từ chối thì chẳng khác nào quá nhỏ mọn.
Trên đường đi trong biệt thự, ánh mắt Cố Ứng Châu vẫn đang âm thầm quan sát thiết kế nội thất.
Dù từng đến nhà họ Lục không ít lần, nhưng đây là lần đầu tiên anh quang minh chính đại bước vào tận bên trong. So với tưởng tượng, nơi này có phần… bất ngờ.
Đừng nhìn Lục Thính An lạnh lùng ít nói, chứ chỗ ở của cậu lại được trang hoàng lòe loẹt đến khó tả. Phong cách nào cũng dính một chút cứ như một tổ hợp sưu tầm không có chủ đề.
Phòng khách kiểu tân cổ điển châu Âu, đá cẩm thạch toàn màu trắng lạnh, ghế sofa kem nhạt viền hoa văn uốn lượn. Nhưng đi tới khu bếp thì lại bị kéo tuột về phong cách Trung Hoa: bàn ăn gỗ đỏ, hai con rồng khắc uốn lượn hai bên, ngay cả ghế tựa cũng khảm cả ngọc vàng.
Mà cầu thang lại là kiểu Bohemian rực rỡ, rối rắm, hỗn tạp.
Dù rối mắt thật, nhưng tổng thể lại mang đến cảm giác “loạn mà có trật tự”, pha chút ấm áp kỳ lạ. Kết hợp với tính cách phóng khoáng của Lục Trầm Hộ, cảm giác này cũng không hẳn là khó hiểu.
Lúc đi ngang qua nhà bếp, Cố Ứng Châu bất chợt lên tiếng:
“Bác trai có gu rất đặc biệt.”
Lục Thính An khựng lại nửa bước, liếc sang:
“Đó là đang khen hay đang chê đấy?”
Cố Ứng Châu bật cười, “Là đang khen.”
“Nhà các cậu làm tôi cảm giác rất ‘sáng mắt’.”
“……”
Lục Thính An ngẩng đầu nhìn cái đèn chùm pha lê treo giữa trần nhà —mtừng tầng, từng viên thủy tinh phản chiếu đủ loại ánh sáng. Ừ thì… đúng là sáng thật. Sáng đến mức phải nheo mắt, nếu không cẩn thận chắc tưởng bị mù tạm thời.
Cậu cười gượng:
“Anh thích là tốt rồi, đúng là… đặc biệt.”
Cố Ứng Châu không nói gì thêm, chỉ khẽ mím môi, sắc mặt thản nhiên.
Anh biết bản thân vốn không thích những thứ rườm rà hỗn loạn, càng không ưa lối trang trí quá màu mè. Nhà họ Cố thiết kế theo phong cách truyền thống, phần lớn đồ đạc đều làm từ gỗ, riêng phòng anh thì sắc màu càng đơn giản đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay. Vậy mà không hiểu sao, đối với nhà họ Lục, anh lại có một cảm giác dễ chịu khác lạ. Có lẽ vì anh có thiện cảm với Lục Thính An, cho nên tự nhiên cũng thấy nơi này dễ chịu hơn hẳn.
…
Tầng một của biệt thự chủ yếu là phòng ở của người giúp việc và một phòng dành cho khách, nhà vệ sinh cũng là khu sinh hoạt chung cho họ.
Lên cầu thang, đi ngang qua nhà vệ sinh, Lục Thính An đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó nức nở. Âm thanh rất nhỏ, như bị ép xuống thật sâu, nhưng vào thời điểm nửa đêm vắng lặng, nó lại trở nên đặc biệt kỳ dị. Trong một khoảnh khắc, cậu thậm chí nghi ngờ mình có đang mơ hay không.
May mắn là bên cạnh còn có Cố Ứng Châu, người cũng nghe thấy.
“Phòng đó có người đang khóc đúng không?” Cố Ứng Châu chỉ về hướng nhà vệ sinh.
Lục Thính An gật đầu, bước tới gõ vài cái lên cửa: “Có ai ở trong không?”
Tiếng khóc lập tức im bặt, như thể bên trong có người khẽ nói điều gì đó bằng hơi thở. Cậu cố lắng nghe, nhưng lại không nghe rõ gì cả.
Lục Thính An lại gõ thêm hai lần nữa. Mấy giây sau, khi cậu nghĩ rằng bên trong sẽ không phản ứng gì, khóa cửa bất ngờ xoay một vòng, hé ra một khe hở. Một gương mặt trẻ trung, có chút thanh tú lộ ra sau cánh cửa.
Là một cô giúp việc trong nhà họ Lục, tên gọi gì thì cậu không nhớ rõ. Kể từ sau khi xuyên đến đây, cậu cũng ít khi ở nhà, gần như không giao tiếp gì với họ.
Dù vậy, xuất phát từ phép lịch sự, Lục Thính An vẫn lên tiếng hỏi han: “Là cô khóc sao? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Cô gái kia vội lắc đầu: “Không phải em. Là Văn Thông.”
Nói rồi, cô kéo cửa mở rộng hơn một chút. Lục Thính An mới thấy bên trong còn có một cô gái trẻ khác, khuôn mặt tròn trịa, vóc dáng cũng thấp hơn một chút. Chính là cô gái tên Văn Thông. Lúc này, cô đang dùng đôi mắt đỏ hoe, ướt đẫm nước, lén lút nhìn cậu.
Cô giúp việc thanh tú tên là Lâm An An vừa định nói gì đó thì Văn Thông đã nhanh chóng túm lấy tay áo cô, trong ánh mắt lộ rõ sự van nài.
Nhưng Lâm An An lại như không thấy, thậm chí còn gạt tay cô ra, rồi quay sang nhìn Lục Thính An:
“Chuyện này em nói mãi với cô ấy mà không thông, em nghĩ chi bằng nói với thiếu gia thì hơn. Thiếu gia là người thông minh, chắc chắn sẽ biết đúng sai.”
Mặt Văn Thông đỏ bừng lên trong nháy mắt, tính cách rõ ràng không dạn dĩ như Lâm An An, chỉ biết đỏ mặt lúng túng, định kéo cô bạn đi.
Lâm An An tiếp tục nói: “Văn Thông vừa chia tay vị hôn phu, vẫn chưa quên được. Cứ rảnh rỗi là lại chạy vào nhà vệ sinh khóc. Lúc nãy em vào đây thì thấy cô ấy đang khóc tiếp. Em không phải vì khó chịu chuyện cô ấy chiếm WC đâu, chỉ là em thấy người như cái tên kia, chẳng có gì đáng để tiếc.”
Lục Thính An không ngờ mình vừa hỏi một câu quan tâm, lại nghe được cả một vở tình cảm rối như mớ bòng bong. Cậu vốn không giỏi xử lý mấy chuyện tình cảm, càng không biết phải dỗ kiểu gì cho đúng.
Vừa định kiếm cớ rút lui, Lâm An An dường như đã nhìn thấu ý định đó, nhanh tay kéo tay áo Văn Thông lên.
“Thiếu gia, ngài nhìn đi, cô ấy bị vị hôn phu đánh thành như vậy!”
Cánh tay trắng mịn của cô gái lộ ra từng vết thương chồng lên nhau, vết cũ vết mới đan xen. Những vệt đỏ sậm đậm nhạt khác nhau, rõ ràng là bị roi hoặc vật gì đó quất vào. Vết thương cũ đã ngả màu, còn vết mới vẫn là một màu hồng tươi. Khi bị chạm vào, Văn Thông còn rít nhẹ một hơi vì đau.
Hốc mắt cô lại đỏ hoe, vội giật tay áo kéo xuống, như muốn che đi tất cả.
Lục Thính An khẽ cau mày.
Lâm An An nói tiếp: “Cái tên vị hôn phu đó còn ra ngoài trăng hoa với mấy cô gái khác. Thiếu gia, là đàn ông với nhau, ngài nói thử xem, Văn Thông còn nên giữ loại người như thế trong lòng không?”
Lục Thính An cảm thấy, cái gã vị hôn phu kia không đáng được gọi là đàn ông, mà Văn Thông thì đúng là đang tự khiến mình mất giá.
Cậu liếc cô một cái, giọng trầm xuống, mang theo vẻ bất mãn: “Tên của cô, là Văn Thông ‘văn’ như văn vẻ, ‘thông’ như thông tuệ. Vậy mà hành động lại chẳng khác nào ngốc nghếch dại dột.”
Văn Thông khựng lại, cúi đầu lí nhí: “Tên em thật ra là… hành tây, hành…”
Lục Thính An “chậc” một tiếng, ra chiều hiểu rõ: “À, thảo nào, từ đầu đến cuối chỉ khiến người ta muốn bật khóc.”
Văn Thông mím môi, suýt nữa thì đóng sập cửa toilet lại mà khóc tiếp một trận ra trò.