Tiểu Thiếu Gia Hôm Nay Cũng Bị Bắt Đi Tra Án

Chương 104.




Văn Thông thất vọng thật sự. Ở bên người đó, cô đã khổ sở rất nhiều. Nhưng trớ trêu thay, những lúc như thế này, cô lại cứ nghĩ về những điều tốt đẹp mà anh ta từng dành cho mình. Rằng… trước đây, anh ta không như vậy. Anh từng đối xử với cô rất tốt.

 

Cô sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ điển hình. Cha mẹ không phải kiểu vô trách nhiệm đến mức bỏ đói bỏ khát con cái, nhưng khi kinh tế gia đình khó khăn, không đủ nuôi cả hai đứa ăn học, họ không chút do dự chọn đứa con trai đầu tiếp tục đến trường. Bởi vì anh ta là con trai, cần có học thức để tìm được một công việc có mặt mũi, rồi cưới được một người vợ xứng đáng.

 

Văn Thông bị buộc nghỉ học từ năm lớp Một. Khi đó cô còn quá nhỏ, chẳng nơi nào sẵn sàng thuê một đứa trẻ như cô làm việc hay trả tiền công. Cuối cùng, cô chỉ có thể ở nhà làm mấy món thủ công đơn giản, hoặc giúp cha mẹ trông quán khi họ bận không xoay xở nổi.

 

Cô gặp anh ta, người sau này trở thành vị hôn phu cũng trong khoảng thời gian giúp cha mẹ bán hàng ở quán nhỏ ven đường. Khi đó anh ta thường xuyên đến mua đồ ăn sáng. Sau này thân quen hơn mới biết, hóa ra cả hai từng học chung một trường dù là ở hai thế giới rất khác biệt.

 

Anh ta tỏ ra thương cảm với hoàn cảnh của cô. Mỗi lần đến mua đồ ăn, thường sẽ trả thêm mấy đồng tiền lẻ. Có lúc tan học ngang qua quán, thấy cô đang lau dọn, anh ta sẽ dừng lại nói chuyện, kể mấy chuyện cười trên lớp, cả mấy bài học mới mà thầy cô giảng, như thể muốn đem chút ánh sáng của trường lớp chiếu rọi vào góc tối trong đời cô.

 

Tình bạn giữa hai người kéo dài suốt nhiều năm.

 

Ban đầu chỉ là đơn thuần làm bạn, có thể thoải mái chia sẻ mọi chuyện không cần giấu giếm. Sau khi anh tốt nghiệp cấp ba, vốn dĩ định thi đại học, nhưng nhà gặp biến cố lớn. Công việc kinh doanh của cha anh phá sản, nợ nần chồng chất, học phí và chi tiêu sinh hoạt đều không kham nổi. Cứ vài ngày lại có người tìm đến nhà đòi nợ.

 

Anh buộc phải nghỉ học. Văn Thông lúc ấy đã đi làm, vừa nghe tin, không chút do dự lén mang ra số tiền hơn mười triệu mà cô đã dành dụm từ những ngày bán hủ tiếu, làm thêm. Dù biết chừng đó không đủ để anh quay lại trường, nhưng chí ít cũng giúp anh thuê được một chỗ ở đàng hoàng, có thể sống tạm và đi tìm việc không phải lo cơm áo gạo tiền trước mắt.

 

Tình yêu nảy sinh từ trong những tháng ngày nương tựa lẫn nhau như thế, đến giờ cũng đã hơn bốn năm.

 

Văn Thông không thể tin anh đã hoàn toàn thay đổi. Cô không tin người từng ở bên cô năm tháng như thế, từng ngồi xuống viết bản kế hoạch tương lai hai người sẽ thuê nhà, sẽ sinh con, lại có thể hết yêu cô chỉ vì vật chất và rượu bia. Anh đã nỗ lực rất nhiều để có được công việc hiện tại, để giúp cô thoát khỏi cuộc sống làm giúp việc trong nhà họ Lục.

 

Tất cả những thứ không nên xảy ra, cũng đều đã xảy ra. Đoạn đường gian khổ sắp kết thúc, cuộc sống đang bước ra ánh sáng… lẽ nào cô lại bỏ cuộc bây giờ?

 

Cô không cam lòng. Cô tự an ủi mình, cũng muốn thuyết phục người khác tin vào thứ tình yêu cô đang giữ khư khư.

 

“Trước kia… anh ấy thật sự đối xử với em rất tốt. Bây giờ là vì công việc áp lực quá lớn thôi.” 

 

Giọng cô run run, như người c.h.ế.t đuối cố gắng túm lấy một cọng cỏ. “Anh ấy mới được lên làm quản lý, thật sự rất không dễ dàng… phải thường xuyên đi xã giao, tiếp khách, uống rượu. Anh ấy chỉ ra tay khi say, lúc không còn tỉnh táo…”

 

Lâm An An: “……”

 

Những lời vừa rồi cô đã nghe quá nhiều lần khi còn ở trong nhà vệ sinh, nhưng giờ lại không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể bất lực nhìn về phía Lục Thính An cầu cứu.

 

Lục Thính An thì không hề tức giận hay mắng mỏ gì, chỉ nhướn mày tỏ vẻ ngạc nhiên:

“Vị hôn phu của cô uống say cũng đánh cả sếp của mình à?”

 

Văn Thông theo phản xạ liền phản bác:

“Không có! Anh ấy sao có thể làm ra mấy chuyện quá đáng như vậy!”

 

Lục Thính An bật cười thành tiếng:

“Vậy tức là anh ta hoàn toàn tỉnh táo khi đánh cô đấy nhỉ? Chó hoang người ta còn phải dè chừng sợ bị cắn, vậy mà đánh cô thì chẳng cần nghĩ ngợi gì, đúng không?”

 

Mặt Văn Thông tái nhợt đi trong nháy mắt.

 

Đúng vậy… Mỗi lần anh ta uống rượu rồi đánh cô xong, ngày hôm sau sẽ luôn tỏ ra hối hận. Anh ta kéo tay cô, tự tát mình, hứa rằng sẽ không có lần sau. Cô mềm lòng. Nhưng cô cũng biết rất rõ những lúc anh ta ra tay, luôn là sau khi rời khỏi bàn tiệc, sau khi đã cười cười nói nói cả đêm với lãnh đạo và khách hàng mà không hề nổi nóng. Chỉ đến khi về nhà, nhìn thấy cô, cơn giận vô cớ mới bùng lên.

 

Cô hiểu. Cô không ngu đến mức không nhận ra. Nhưng mà cảm tình cô đã bỏ ra nhiều như thế, thời gian, tiền bạc, tuổi trẻ, cả thân thể này…m cô phải làm sao mới rút ra khỏi được?

 

“Thiếu gia, ngài không hiểu đâu…” Văn Thông nghẹn ngào, ánh mắt như c.h.ế.t đuối:

“Chia tay rồi, cả thế giới của tôi như chìm vào bóng tối. Tôi không biết phải làm sao… tôi không biết phải tiêu hóa hết mớ cảm xúc này.”

 

Lục Thính An nhìn đôi mắt cô trước đây từng rất to tròn, giờ đã sưng đỏ như hai hạt óc chó rồi lại liếc thấy chiếc khăn quàng cổ cô đang quấn chặt đến mức gần như nghẹt thở.

 

Không cần hỏi cũng biết cô đang che giấu cái gì.

 

Cậu khẽ “xuy” một tiếng, cau mày đầy khó chịu:

“Cô mù đến mức đó cơ à? Thế giới mà hắn mang đến cho cô mà gọi là ánh sáng sao? Vết sẹo còn chưa lành, cô đã quên đau rồi à? Không tiêu hóa nổi cảm xúc thì sao? Cô định chui vào WC rồi tự bóp cổ mình lần nữa chắc? Đau chút đi, rồi sẽ hiểu hắn đối xử với cô thế nào.”

 

Văn Thông theo bản năng sờ lên cổ mình. Đúng thật, mấy vết đó vẫn còn, chạm nhẹ là đau rát, nói chuyện hơi mạnh một chút cũng thấy kéo nhức. Cô nhớ lại hai hôm trước anh ta ra tay rất nặng, lúc đó ánh mắt anh còn rất tỉnh táo.

 

Trong lòng cô trào lên một trận tuyệt vọng. Nhưng đồng thời cũng thầm khâm phục sự sắc bén của Lục Thính An, cậu nhìn một cái là đoán trúng toàn bộ.

 

Cậu không chắc cô có nghe lọt được mấy phần, nhưng vốn là người học tâm lý, chỉ là hiện tại thật sự không còn tinh lực để đi khai tâm cho một cô gái đang ngập trong u mê của tình cảm độc hại.

 

Cậu xoa huyệt thái dương đang nhức lên vì mệt, lạnh nhạt buông một câu cảnh tỉnh:

 

“Thế giới này không có nhiều thơ với mộng đâu, ngược lại, xác người và cảnh sát thì không thiếu.”

 

Văn Thông: “……”

 

Lâm An An đứng cạnh nhìn Lục Thính An bằng ánh mắt sáng rỡ như muốn reo hò vỗ tay. Nếu không phải đang đứng giữa hành lang lúc nửa đêm, cô thật sự muốn hét lên: “Quá chuẩn rồi! Nói vậy ai mà không tỉnh nổi chứ!”

 

Lục Thính An luôn biết bản thân không phải kiểu người mềm mỏng. Nói chuyện thì gắt, hành động lại thẳng tưng. Đời trước, cậu toàn tập trung vào việc học, bên người hầu như không có bạn khác giới, càng đừng nói gì đến mối quan hệ kiểu yêu đương, thân mật. Bạn bè cũng chỉ dừng lại ở phạm vi đồng học, ngoài ra chẳng ai đủ gần.

 

Tính ra, Văn Thông là một trong số rất ít người từng bị cậu “đánh thẳng mặt” bằng lời lẽ sắc như d.a.o thế này.

 

Nhưng cậu cũng chẳng thấy áy náy. Với kiểu người như cô ấy nếu không đau thật sâu, không tỉnh nổi.

 

Lên đến tầng hai, Lục Thính An đột nhiên nhớ ra từ nãy đến giờ Cố Ứng Châu đều chứng kiến toàn bộ cảnh mình mắng khiến Văn Thông bật khóc. Nghĩ một lúc, cậu vẫn thấy cần phải giải thích:

 

“Bình thường tôi không như vậy.”

 

Cố Ứng Châu bước chậm nửa nhịp sau cậu, từ nãy đến giờ ánh mắt vẫn dõi theo từng động tác của đối phương, chưa từng rời đi lấy một giây.

 

Nghe vậy, anh nhướng môi cười, giọng đượm ý trêu:

 

“Không như vậy là thế nào?”

 

Lục Thính An cắn môi dưới, có hơi chột dạ, “Tôi bình thường không mắng con gái.”

 

Cố Ứng Châu cong khóe miệng, “Trừ khi nhịn không nổi?”

 

Lục Thính An: “……”

 

Cũng đúng. Thật sự là không nhịn nổi. Cái thể loại “não yêu đương” kiểu đó nghe thôi là đã muốn nhấc chân đá rồi. Cậu sống hai đời, vẫn chẳng thể kiên nhẫn nổi với kiểu người tự biến mình thành nạn nhân rồi cố sống cố c.h.ế.t đòi yêu bằng được.

 

Cố Ứng Châu nhẹ nhàng nói:

“Cậu không sai đâu.”

 

Giọng anh rất bình thản, nhưng lại khiến Lục Thính An giật mình.

 

“Động tay động chân là không xong rồi, người không bảo vệ được chính mình có gì đáng để lưu luyến chứ? Kể cả cậu không mắng cô ta tỉnh, tôi cũng sẽ lên tiếng.”

 

Lục Thính An kinh ngạc quay đầu, nhìn anh:

“Anh cũng biết mắng người?”

 

Cố Ứng Châu nhướn mày, trong mắt là nét đương nhiên:

“Cậu nghĩ sao? Trong Tổ Trọng Án, ai mà chưa từng bị tôi giáo dục mấy câu? Sự việc nghiêm trọng một chút, đến cả Kha Ngạn Đống tôi cũng chẳng nể mặt.”

 

Nhưng theo thời gian, khi chức vụ càng cao, vụ án càng nhiều, Cố Ứng Châu cũng học được cách tự tiêu hóa cảm xúc. Không phải vì yếu đi, mà là vì đã quen sống với áp lực và trách nhiệm.

 

Anh nhìn thẳng vào ánh mắt đang dò hỏi của Lục Thính An, bình tĩnh nói:

 

“So với việc giải quyết hậu quả, tôi thích giải quyết người tạo ra vấn đề hơn.”

 

“Ý là sao?”

 

“Ý là bắt thằng đó lại.”

 

Lục Thính An: “……”

 

Không hổ là đội trưởng Tổ Trọng Án. Lý luận này đúng chuẩn phong cách giải quyết tận gốc. Mà nghĩ lại thì cũng đúng, Văn Thông không thể nào cứ mãi lưu luyến một gã đang nằm mục xương trong trại tạm giam.

 

Lục Thính An chợt thấy bản thân hình như cũng là kiểu người “tạo ra vấn đề”, chỉ sợ đến một ngày tâm trạng Cố Ứng Châu không tốt lại đem cậu giải quyết luôn.

 

Cậu bèn giả vờ không nghe thấy, rảo bước nhanh hơn, muốn về phòng cho sớm.

 

Nhưng không ngờ, ánh mắt sau lưng kia vẫn cứ như bóng theo hình. Dính chặt, sâu đến mức như thể có thể lôi cậu quay lại chỉ bằng một cái nhìn.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận